Q5 - Chương 028: Chim sẻ non khó chung bước đại bàng. (2)
Q5 - Chương 028: Chim sẻ non khó chung bước đại bàng. (2)
Giúp đỡ người khác thì mọi người cùng vui, còn khi hại người khác thì thú vui ở chỗ, nhìn người ta gặp họa nấp trong góc che miệng cười.
Ngoại ô phía nam Bắc Kinh, vành đai năm, khoảnh đất rộng ngoài thôn nhỏ, nơi cho thuê cốt pha thép, tiếng trò chuyện huyên náo, nhưng mà sao nghe chẳng thấy giống làm việc hay kinh doanh, lại có tiếng chửi bới, có sự cố gì à? ... Không phải, một đám trải chiếu ra đất chơi bài thôi, cái đám hại người trở về, khoe khoang chuyện không hay ho của mình. Bao Tiểu Tam nghe mà phấn khách, thi thoảng mặt lại xìu xuống, xem ra buồn vì chuyện vui như thế mà mình không thể tự mình tham gia.
Chuyện người DTM tới tận nhà được Lão Mã gọi điện thông báo cho Cừu Địch, kết quả không ngoài dự kiến, hỏng rồi, người ta không hề có ý định tìm kiếm hợp tác đôi bên cùng có lợi, chỉ muốn đào đi lực lượng kỹ thuật nóng cốt của Cáp Mạn thôi.
" Nhẹ tay chút, làm ăn cũng giống như làm tỉnh ấy, nếu làm đau con gái nhà người ta thì không lên được cao trào đâu." Bao Tiểu Tam dạy bảo mấy tên phá hoại:
" Úi chà chà, câu này có tính triết lý thật đấy." Lão Phiêu cười dâm dục:
Đinh Nhị Lôi chỉ Lão Phiêu vạch trần:" Tam Nhi, hắn đang nói ngược, cười cậu là thằng ngốc đấy."
" Tôi có thấy thế đâu, tôi cũng thấy mình nói triết lý lắm mà." Bao Tiểu Tam đắc ý nói, những người khác gật đầu, có, đúng là quá triết lý, mỗi tội là đếch liên quan gì tới nhau thôi:
Lần nào cũng thế, bàn công việc với đám này rất tốn công sức, sơ xảy một chút là lạc đề ngay, mà mười lần hết chín lái sang chuyện nữ nhân, phần còn lại là công kích sỉ nhục nhau. Cừu Địch lại phải kéo đề tài quay về đúng hướng:" Lão Mã nói đối phương rất có hứng thú với Lão Phiêu anh và Tiêu Thiên đấy, thiết kế và kỹ thuật của cả hai đã làm họ động lòng ... Dự tưởng ban đầu của chúng ta là chính xác, dựa vào kinh nghiệm theo dõi, chụp trộm, đột nhập bao năm của các anh, nếu đặt vào nghề đặc thù này sẽ là tài sản quý giá."
" Thế hai cái đầu này trị giá bao nhiêu?" Bao Tiểu Tam chỉ hai người đó hỏi:
Lão Phiêu và Thôi Tiêu Thiên dương dương đắc ý, nào ngờ bản lĩnh khác thường của bọn họ có một ngày được công ty lớn thèm khát. Cừu Địch ước tính:" Bằng vào thiết kế của Tiêu Thiên và lập trình của Lão Phiêu, nếu bán trọn gói cho DTM mà ra giá 300 vạn, bọn họ phải che miệng cười trộm rồi."
Bao Tiểu Tam kinh ngạc:" Oa, gia súc có văn hóa đáng tiền như thế sao?"
Thôi Tiêu Thiên cảm kích nhìn Cừu Địch:" Cũng chưa chắc được nhiều như thế đâu, dù sao tôi cũng không ngờ có ngày hôm nay. Nếu không phải Cừu Địch thuyết phục tôi theo cậu kiếm tiền, có lẽ bây giờ tôi vẫn chụp trộm dưới máy nữ nhân."
" Đúng thế, Cừu Địch, tôi cũng phải cám ơn cậu ... Nhưng mà có một vấn đề, cả tướng mạo lẫn lý lịch của anh đây đều kinh thế hãi tục, cậu bán cũng không nổi đâu. Có biết tôi vẫn đang hưởng án treo không, với lại ai mà đi nhận người tốt nghiệp bệnh viện thần kinh như anh đây chứ, ke ke ke." Lão Phiêu cười rất tự hào, như thành tích đáng nể lắm vậy:
Cả đám nhìn chằm chằm Lão Phiêu, cho dù đã gày đi không ít, trông vẫn giống thiểu năng có vấn đề thần kinh, mắt nhìn ai cũng giống chuẩn bị đánh nhau, mở mồm ra toàn lời quái gở, mặc dù biết mình là tên biến thái, nhưng biết ích gì, vì hắn biết sai nhưng kiên định không sửa.
Bao Tiểu Tam rất tán đồng:" Đúng thế, Lão Phiêu có viết bảng bán mình đeo lên người, kèm dòng chữ rẻ tụt quần cũng chẳng ma nào dám mua."
" Nhầm rồi." Cừu Địch có cái nhìn khác:" Chuyện của Lão Phiêu dễ giải quyết lắm, có thể lập ra một phòng nghiên cứu độc lập, sau đó để Lão Phiêu làm quản lý, mỗi năm trả lương trăm vạn, cho đãi ngộ quản lý cấp cao của công ty, vậy là không thành vấn đề gì rồi."
" Quản lý cao cấp cái đếch, hắn quản bản thân còn chẳng làm nổi." Đinh Nhị Lỗi khịt mũi coi thường:
" Chú mày không cần ghen tỵ, anh đây còn chẳng thèm làm cái thứ quản lý cấp cao gì đó ấy chứ, năm xưa bọn nhãi theo đuôi anh giờ đều là quản lý cấp cao cả rồi, anh mà làm cái đó thì không phải là tự hạ mình ngang với bọn chúng à?" Lão Phiêu kiêu ngạo nói:
Thôi Tiêu Thiên tán đồng:" Tôi ủng hộ Lão Phiêu, nếu tư duy con người bị cho vào bộ khung như vậy thì không còn cách nào bay cao nữa, tôi sở dĩ làm những việc này là vì cơm áo gạo tiền ép buộc. Anh ấy làm những việc này là vì hứng thú của anh ấy nằm ở hại người làm thú vui ... Dã thú bị nhốt lại, ngoan ngoãn rồi cũng không còn linh khí nữa."
" Ê ê, đừng có hình dung như thế được không hả, nói như thể hai chúng ta ngay cả súc sinh cũng không bằng ấy." Lão Phiêu phản đối:
Cừu Địch cười to, y biết hai người họ đang uyển chuyển biểu đạt sự ủng hộ với mình. Bao Tiểu Tam nhảy vào:" Mai mọi người chuẩn bị làm cái gì, có cần người không, tôi kiếm thêm cho vài người."
Đinh Nhị Lôi chuyến này không có đất tham gia, cho nên khá thất vọng:" Tôi còn tưởng chuyện gì lớn lắm, chẳng qua là kiếm mấy người giao hàng cho người ta, chuyện đó thì ai chẳng làm được."
" Ai cũng làm được à, cậu định làm thế nào, tự dưng có hàng ở đâu gửi tới, người ta không nghi ngờ à? Đừng nghĩ ai cũng ngốc như cậu. Giờ tôi cho cậu số di động, cậu tra ra được thẻ ngân hàng liên quan không, có số thẻ ngân hàng, cậu tra được thông tin chi tiêu của họ không, tra ra sản thương mại họ hay mua không, tra ra thứ họ hay mua không?" Lão Phiêu tương cho một loạt câu hỏi vào mặt, làm Đinh Nhị Lôi im re:
Nghề này Bao Tiểu Tam cũng thông thạo lắm, nhắc nhở:" Ê mọi người cẩn thận đấy, chơi người ta như thế, coi chừng họ tra ngược lại."
" Không sao, dù tra thì tìm ra shipper thôi, tiếp đó là tìm ra được người ủy thác là lao động ở chợ trời, tiếp đó tra ra được tới chúng ta mới là lạ." Thôi Tiêu Thiên dự phòng cả rồi:
Lão Phiêu cười ha hả:" Dù tra tiếp ra được thì cũng tra ra đó là giấy tờ giả .... Giấy tờ đó thì mọi người biết ai làm mà, thế nên hắn ta vẫn còn ngồi đây chơi bài được tức là tôi vẫn an toàn, sợ quái gì."
" Mẹ nó #$^$" Đinh Nhị Lôi chửi tục rồi lai vào bóp cổ Lão Phiêu, hai tên oan gia này không bao giờ chịu yên, cả lúc ở trong núi cũng thế: