Q5 - Chương 038: Mây ngoài núi nơi cao lòng lạnh buốt. (3)
Q5 - Chương 038: Mây ngoài núi nơi cao lòng lạnh buốt. (3)
Cảnh Bảo Lỗi nén cười chỉ chỉ một gian phòng, Cừu Địch đi tới gõ cửa, Bao Tiểu Tam thò đầu ra nhìn trái ngó phải lấm lét như trộm. Cừu Địch linh cảm không hay rồi, quả nhiên vào phòng một cái thấy trên ghế, trên giường có ba cô gái ăn mặc hở hang lỏe loẹt, y nheo mắt lại nhìn Bao Tiểu Tam.
Bao Tiểu Tam rùng mình cười nịnh:" Bên hội sở giới thiệu, tuyệt đối yên tâm, đều tốt nghiệp đại học, trình độ văn hóa còn cao hơn chúng ta."
Mấy tên khốn kiếp cười toét miệng, Đinh Nhị Lôi liếm môi:" Giả cả không hề thấp, không nên lãng phí."
" Cút sang bên, không phải giành cho các cậu ... Các chị em nghe tôi nói này." Cừu Địch đá hai tên khốn kiếp một người một cái, điều chỉnh vẻ mặt nói với ba cô gái:" Mọi người đã biết tới đây làm gì chưa?"
" Còn có thể làm gì được nữa." Cô gái vóc người đầy đặn phì cười, hai cô gái khác cười theo, nghề của bọn họ chỉ làm một việc thôi:
Cừu Địch không cười, nghiêm túc nói:" Đây không phải chuyện bình thường đâu, người anh em đó của tôi là xử nam đơn thuần. Ý tôi là, sợ anh ấy xấu hổ, cho nên các cô phải chủ động chút, nhưng đừng tỏ ra quá bạo dạn dọa anh ấy sợ, phải khéo léo chút, từ từ dẫn dắt."
" Anh cứ yên tâm đi, dù là con cừu đơn thuần tới mấy, mai cũng biến thành sói đói khát." Em gái học sinh đảm bảo:
Cừu Địch không biết diễn tả làm sao cho mấy cô gái này hiểu, Lão Phiêu không giống người thường, chừng đó tuổi chưa biết mùi nữ nhân, nếu mấy cô gái này quá mạnh tay thì sợ hắn để lại bóng ma trong lòng.
" Mày không có kinh nghiệm đừng chỉ huy dân chuyên nghiệp làm việc, biến sang bên một bên." Bao Tiểu Tam đẩy Cừu Địch ra, hô hào:" Các chị em, cứ tùy tình hình mà phát huy, tiền bạc không cần lo."
Ba cô gãi reo hò hưởng ứng, một cô hỏi:" Đại ca, rốt cuộc có mấy người?"
" Chỉ đối phó với một con cừu thôi, bọn sói này không cần các cô phải lo." Cừu Địch trừng mắt với đám Bao Tiểu Tam cảnh cáo, đây không phải hàng giành cho các anh, đừng làm bừa:
Ai dè ba cô gái còn than:" Xì, chán thế, tôi còn tưởng tất cả đều lên chứ."
Cả phòng cười nghiêng ngả, Cừu Địch nhún vai, thôi vậy, mình là dân ngoại đạo, bớt chỉ huy dân chuyên nghiệp là hơn.
Cả đám rón rén ra ngoài, tới trước cửa một gian phòng khác, Cảnh Bảo Lỗi đưa thẻ phòng, Cừu Địch quẹt thẻ đi vào. Vừa vào trong một cái khiến Cừu Địch chua xót, Lão Phiêu ngồi một mình ở bên ban công, chân khoanh tròn, đầu nghiêng sang bên dựa vào tường, vẻ mặt cô đơn lạc lõng làm sao, thậm chí nếu không phải thi thoảng còn cầm chén rượu lên uống, bộ dạng đó người ta còn tưởng là xác chết.
Ài, cái tên này, chắc là một thời gian rồi không làm chuyện xấu, cho nên tinh thần mới sa sút như thế.
Cừu Địch lấy một cái cốc trên bàn đi tới ngồi đối diện với Lão Phiêu, tự rót tự uống, sau đó rót rượu vào cốc của Lão Phiêu, nhưng tay lại đặt lên miệng cốc không cho hắn uống, hỏi:" Làm sao thế Lão Phiêu? Sao lại tách khỏi đám anh vậy?"
" Pretty boy tới DTM nhậm chức rồi, Bao Tiểu Tam thì làm ông chủ, cậu chạy suốt ngày, ai cũng bận rộn công việc, chẳng ai chơi với tôi nữa." Lão Phiêu rầu rĩ trả lời, vị thiên tài này ở một số mặt đầu óc chỉ như trẻ con tiểu học, rất ham chơi: " Tôi cũng chẳng có việc gì để làm."
" Anh nói thế là không đúng rồi." Cừu Địch cổ vũ tinh thần:" Tôi không phải kiểu người ngồi một chỗ hưởng thành quả, tôi còn nhiều việc để làm lắm, làm sao có thể thiếu anh được? Tôi có ngày hôm nay, thiếu ai cũng được, chỉ anh là không thể thiếu, anh chính là quý nhân trong số mệnh của tôi."
Lão Phiêu nghe vậy vui vẻ lên được chút, đừng thấy trước kia hắn suốt ngày ru rú trong nhà, kỳ thực cả đời hắn kỳ thực đi tìm cảm giác tồn tại, muốn được mọi người thừa nhận, nếu không đã chẳng làm ra nhiều việc oanh động như vậy:" Làm gì có quý nhân nào thối nát như thế, tôi có thể làm gì chứ?"
" Anh làm được nhiều lắm, có muốn nghe suy nghĩ của tôi không?"
" Muốn muốn!"
" Thì bán thiết bị giám sát."
" Ài, cậu bảo anh đây đi trộm còn được chứ bán thì bán thế nào, tôi có biết đâu." Lão Phiêu xuống tinh thần, với lại hắn chẳng thiếu tiền:
" Anh xem phim của Charlie Chaplin chưa? Hả chưa xem à, đó là kiệt tác điện ảnh, tuy chỉ là phim câm, không màu, nhưng giá trị còn tới bây giờ." Cừu Địch thấy Lão Phiêu thộn mặt, đoán chừng trình độ thưởng thức điện ảnh của tên này chỉ tầm Bao Tiểu Tam:" Tôi nói đơn giản thôi vậy, nếu anh là người bán kính, vậy thì phải làm gì để có thể bán được nhiều kính nhất?"
" Đã bảo tôi chưa từng bán hàng mà."
" Ngốc quá, không cần đi bán cũng biết, cách bán kính tốt nhất là đi đập cửa sổ nhà người ta." Cừu Địch nhắc nhở, đây là một phân đoạn kinh điển trong phim của Charlie Chaplin:
" Ha ha ha ha ..." Lão Phiêu ngửa đầu cười to, những lời này hợp khẩu vị với hắn lắm, đột nhiên nụ cười của hắn ngưng bặt:" Đừng nói là cậu cũng muốn dùng cách này bán camera giám sát đấy nhé."
" Cho nên thiếu anh làm sao mà được chứ, anh cứ nghĩ mà xem, mỗi một thành phố khi thiết bị giám sát quá hạn, tới hạn, sắp tới hạn là bao nhiêu nào? Xảy ra chút sự cố cũng là điều bình thường đúng không? Nếu như đúng lúc ấy giới thiệu cho bọn họ sử dụng hàng của chúng ta, anh thử nói xem, chúng ta liệu có tạo được kỳ tích tiêu thụ không? Còn cả những người cả ngày đi làm không về nhà, sợ trong nhà mất trộm, rồi mỗi ngày bao nhiêu công ty mới ra đời ... Bao nhiêu thị trường còn đang đợi chúng ta, chúng ta bắt đầu từ con số 0, chẳng phải là sự khiêu chiến cực lớn hay sao?" Cừu Địch thì thầm dụ dỗ:
Lão Phiêu quả nhiên khơi lên hứng thú, cười hết sức thật thà:" À, nghe cậu nói thế, tôi thấy thú vị rồi đấy, đúng là thế, xảy ra càng nhiều sự cố thì chúng ta càng bán được nhiều ... Chà chà, xem nào, đột nhiên một ngày mưa to camera giám sát giao thông ở thủ đô hỏng cả, chỉ hàng của chúng ta dùng được, thế thì tha hồ mà bán … ha ha ha, thú vị, thú vị, được được."
" Chuyện này do anh dẫn đầu nhé, Lão Phiêu, mọi người trông cậy vào anh hết đấy." Cừu Địch nâng chén rượu lên:
" Không thành vấn đề, cậu nói đi hack chỗ nào, anh đi hách chỗ đó." Lão Phiêu phấn khích, cụng mạnh, uống ừng ực, viết chương trình phá mấy camera à, chuyện nhỏ thôi: