Q5 - Chương 039: Mây ngoài núi nơi cao lòng lạnh buốt. (4)
Q5 - Chương 039: Mây ngoài núi nơi cao lòng lạnh buốt. (4)
Hai người thương lượng đại kế hồi lâu, thấy Lão Phiêu mặt đã đỏ gay, hai má lấm tấm mồ hôi, Cừu Địch lấy chén rượu của hắn, tiếp tục dùng giọng xúi giục:" Còn một chuyện nữa, không biết anh dám làm không?"
" Chuyện gì? Cậu nói đi, tôi làm hết." Lão Phiêu vỗ ngực đảm bảo:
" Các anh em đã dày công lựa chọn cho anh ba em gái, có tri thức, lẳng lưo, thanh thuần, tôi thấy hôm nay anh có thể kết thúc cuộc đời xử nam một cách hoa lệ." Cừu Địch nói khoa trương:
Lão Phiệu ợ một tiếng lớn, rượu tràn ra bên mép, hơi run rồi:" Chuyện đó ... Chuyện đó tôi không có kinh nghiệm đâu."
" Không thực chiến thì làm sao có kinh nghiệm được chứ? Anh chỉ cần nói có muốn làm hay không thôi?" Chuyện này phải khích tướng mới được nói nhẹ nhàng không ăn thua, Cừu Địch hỏi lớn:
" Muốn!" Quả nhiên Lão Phiên trả lời rất dứt khoát, có điều vẫn không thoát được tâm lý sợ hãi:" Tôi run lắm, tôi đã làm bao giờ đâu ... Nhỡ nhỡ tới lúc đó tôi khẩn trương quá, không cứng được thì sao, nhỡ tới lúc đó tôi kích động quá, chưa vào đã ra thì Sao ... Bị người ta cười cho, tôi còn mặt mũi nào nữa chứ?"
Cừu Địch vỗ vai trấn an:" Anh không cần lo phạm vào sai lầm của tân thủ, chắc chắn sẽ được."
" Cậu không phải tôi, làm sao cậu biết, tôi còn chẳng tin vào mình nữa là." Lão Phiêu thấy người sao đó, không bình thường, chắc là do căng thẳng quá độ rồi:
" Bởi vì tôi vừa mới cho Dâm dương hoắc bí truyền của người Mông vào trong rượu của anh, đêm nay nếu không âm dương giao hợp, ngày mai ắt sẽ nổ tung mà chết ... Mau đi theo tôi." Cừu Địch kéo Lão Phiêu:
Lão Phiêu một hơi say rồi, hai là hắn vốn không bình thường lắm, sợ hãi hỏi:" Nghiêm trọng vậy sao, cậu hại tôi à?"
" Tôi đang giúp anh đấy, anh nhìn xung quanh anh đi, Tam Nhi, Nhị Bì, Bảo Lỗi, Tiêu Thiên, đám đó toàn là lưu manh sắc lang, còn mỗi anh là cừu non, không phải mỗi lần nói chuyện nữ nhân, đó đó đều trêu ghẹo anh à ... Theo tôi là được, đứng nói gì cả, vào cửa một cái cởi hết ra ... Đừng khẩn trương, chúng ta không bật đèn, không ai thấy anh, không ai biết anh, chỉ cần vào đó cởi hết đồ ra, anh không phải là Lão Phiêu, anh là sói trong đêm, là thú hoang đói khát ..." Cừu Địch kéo Lão Phiêu khỏi phòng, cả đám đi theo, tới gian phòng kia, đám anh em đưa tay ra hô khẩu hiệu:
" Không sợ hi sinh, có gái phải tranh!"
" Khắc phục khó khăn, bái biệt xử nam!"
" Người anh em lên đi, chúng tôi trông cửa cho anh."
Một đống cánh tay không biết của ai với ai đẩy Lão Phiêu vào trong phòng, Bao Tiểu Tam còn nhanh tay tới luôn cả thăn lưng cúc quần của hắn, vừa vào phòng một cái quần rơi xuống dưới chân. Trong phòng truyền ra tiếng cười khúc khích mấy cô gái.
" Cởi hết ra ... Lão tử muốn 4p."
Ngoài cửa cũng nghe thấy lời tiếng ngôn hào hùng của xử nam.
Tiếp đó tiếng nữ nhân thét chói tai, tiếng kêu, tiếng cười, đủ thứ âm thanh dâm dục phóng đãng từ ... Di động của Cảnh Bảo Lỗi. Đám khốn kiếp không ngờ gắn thiết bị nghe trộm, tụ tập ở ngoài phòng cười muốn tắt thở, thành công rồi, Lão Phiêu chuyến này có một lễ trưởng thành hoành tráng.
Có điều Cảnh Bảo Lỗi càng nghe càng sợ, rùng mình:" Không thể nào, sao Lão Phiêu dũng mãnh như thế?"
" Cậu quên bí phương chúng ta dùng ở trấn Truân Binh rồi à?" Bao Tiểu Tam cười khùng khục rất ghê rợn:
" Hả? Các cậu cho Lão Phiêu uống xuân dược sao?" Cảnh Bảo Lỗi giật nảy mình:
" Kỳ thực do Lão Phiêu tự ti về ngoại hình của mình thôi, cho nên thành chướng ngại tâm lý, nếu vượt qua được lần này, về sau nhất định sẽ một đường thẳng tiến." Thôi Tiêu Thiên phân tích, hắn là người quen Lão Phiêu lâu nhất ở đây:
Cả đám ngồi ở chân tường tiếp tục cười khả ố, Cừu Địch hết sức tán đồng:" Chính vị mặc cảm tự ti này mới dẫn tới nhiều vấn đề tâm lý khác, tôi tin qua hôm nay Lão Phiêu tu thành chính quả, có thể vứt hết đống đồ lót sưu tập bao năm đi rồi."
Chắc chắn là như thế, nửa tiếng sau mà những âm thanh cấm trẻ con vẫn truyền ra, làm mọi người nghe mà ngứa ngáy, Đinh Nhị Lôi xúi Bao Tiểu Tam:" Đi thôi, anh em ta cũng đi tiết hỏa ... Tam Nhi, thứ thuốc đó còn không, tôi cũng muốn thử một chút."
Lần đó từ trấn Truân Binh về, còn bao nhiêu thuốc Bao Tiểu Tam giữ hết không cho ai, lần này vì Lão Phiêu mới chịu lấy ra. Bao Tiểu Tam vừa giơ lọ lên, Đinh Nhị Lôi hớn hở nói, nếu có tác dụng thì hắn trả tiền, Cảnh Bảo Lỗi nhìn mà đỏ mắt:" Hai người thân tàn chí không đổi, tôi cũng phải noi gương, cho tôi đi với."
Thế là ba tên khốn kiếp kéo nhau đi, Thôi Tiêu Thiên rất thức thời, quay lại bữa tiệc tiếp khách. Còn lại một mình Cừu Địch trong phòng, người lâng lâng nằm xuống giường, hai mắt sáng rực, chẳng buồn ngủ chút nào, nhìn chằm chằm trần nhà. Cảm thụ chiếc giường êm ái phía dưới, không khỏi hồi tưởng lần đầu tới Bắc Kinh, hoang mang nhìn quanh như gà con lạc mẹ, trải qua bao nhiêu va vấp mới có ngày hôm nay, y cũng chẳng biết có tính là một loại thành công không, có điều muốn tìm người chia sẻ niềm vui này.
Cừu Địch gọi điện thoại cho Đới Lan Quân, cuộc đua đường trường mang tên tình yêu đó đã chạy đủ dài rồi, tựa hồ vẫn dậm chân tại chỗ. Đới Lan Quân từ thực địa điều tới quản lý ban quan lý an toàn xuất nhập cảnh, chức trách của cơ cấu đặc thù đó thế nào, Cừu Địch không biết. Chỉ biết từ khi thăng chức, Đới Lan Quân càng thêm bận rộn, thậm chí bận tới mức thời gian gặp nhau cũng chẳng có, gọi điện thoại cũng rất qua loa. Đới Lan Quân là cô gái mạnh mẽ muốn theo đuổi sự nghiệp, Cừu Địch tán thưởng, có điều trả giá là tình cảm của hai người.
Điện thoại đã thông, bên kia nhận máy rất nhanh, Cừu Địch nghe thấy giọng Đới Lan Quân như vừa mới tỉnh ngủ:" A lô, có chuyện gì thế?"
" Nhớ em thôi, có rảnh không?" Cừu Địch hỏi:
" Em vừa mới về, mệt chết đi được ... Hôm khác đi." Giọng Đới Lan Quân không giấu được sự mệt mỏi:
" Ừ, vậy em nghỉ ngơi sớm đi." Cừu Địch định kể chuyện bữa tiệc hôm nay cho Đới Lan Quân nghe, nhưng lời tiếng miệng lại thôi, cô không hề hứng thú với chuyện làm ăn, có kể cũng vô ích:
" Anh cũng nghỉ ngơi sớm, đừng làm việc quá mệt ..." Đới Lan Quân quan tâm nói:
Hai người trò chuyện vài câu, cuộc điện thoại dừng lại trong bình đạm, cùng với thời gian trôi đi, công việc khác nhau gặp ít chia tay nhiều, rồi phản đối của gia đình, cùng cá tính mạnh mẽ của cả hai có vẻ như mài mòn tình cảm của họ ... Nói thế nào nhỉ, giống như trước kia tháng kiếm được vài nghìn đã hớn hở, còn bây giờ tài sản tăng lên gấp đôi cũng không có cảm giác gì.
Cứ ngây ra nhìn trần nhà, chợt Cừu Địch nhớ tới một người, trước kia thắc mắc vì sao một người thành đạt như anh Giản Phàm lại không ở thành phố lớn mà về vùng quê chẳng có gì đặc sắc như huyện Ô Long ... Giờ có vẻ y cảm nhận được rồi, nơi này không phải là nhà, khi tất cả mọi người hâm mộ thành tựu của anh, thèm khát thứ anh có được, không ai hiểu được sự cô độc sau ánh đèn rực rỡ đó.