Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 823 - Q5 - Chương 040: Mây Ngoài Núi Nơi Cao Lòng Lạnh Buốt. (5)

Q5 - Chương 040: Mây ngoài núi nơi cao lòng lạnh buốt. (5) Q5 - Chương 040: Mây ngoài núi nơi cao lòng lạnh buốt. (5)

Ban quan lý an toàn xuất nhập cảnh càng hàng không, nghe có vẻ là công việc không quá phức tạp, kỳ thực đó chỉ là trong mắt người bình thường thôi, nơi này là tuyến đầu của An ninh quốc gia, nói vậy là đủ hiểu rồi. Công việc vốn không đơn giản, gần đây vì vài lý do đặc biệt, an ninh được nâng lên mức cảnh giác cao nhất, Đới Lan Quân lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng.

Ba ngày rồi Đời Lan Quân ở lỳ trong sân bay gần như không ngủ, đôi lúc chỉ chợp mắt được một chút, vậy mà cuối cùng là báo động giả, dù sao cũng được về là tốt rồi.

Đới Lan Quân lái xe về tới nhà, vừa thả mình xuống giường thì nhận được điện thoại của Cừu Địch, cô chỉ nói qua loa được vài câu, thậm chí còn chẳng chắc mình nói gì, vừa buông điện thoại đã ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy như có vật nặng đè lên người, thoáng giật mình tỉnh lại, nhưng toàn thân lại mềm nhũn, không có chút sức lực nào, cô mở mắt ra, nhưng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, trước mắt chỉ mà một mảng tối tăm cùng với hơi thở của nam nhân, nam nhân đó đang nằm úp trên người nàng, chơi đùa thân thể của mình ...

Lúc đó mình đóng cửa chưa nhỉ? Đới Lan Quân sợ hãi nghĩ, lúc đó cô quá mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống giường ngủ một giấc, chẳng để y tới cái khác.

Đới Lan Quân muốn phản kháng, nhưng không có sức lực, hai tay của cô bủn rủn chụp lấy hai tay của nam nhân, muốn ngăn cản đối phương tiến tới, kết quả ở dưới sức mạnh to lớn của đối phương, ngược lại còn thành con đường dẫn dắt đối phương phạm tội, không bao lâu sau đó, cô liền cảm giác được toàn thân từ trên xuống đều bị đối phương sờ mờ khắp lượt rồi.

Thở dốc … chống cự, đầy, phản kháng … đẩy … thở …

Xen lẫn với lần kháng cự đó là tiếng rên rỉ hút hồn từ cổ họng Đới Lan Quân phát ra.

Trong sự phản kháng cùng kiềm chế, hai chân Đới Lan Quân cố gắng kẹp thật chặt, nhưng dù cô cố gắng dùng toàn bộ sức lực, cũng không thoát khỏi bàn tay ma quỷ đó, khoái cảm mỗi lúc một mạnh, đánh vào toàn bộ cảm quan của cô, khiến cô mấy lần muốn lịm đi nhưng vẫn cắn chặt răng, quyết không đầu hàng.

Tách, tay cô rốt cuộc cũng vươn ra, bật đèn ở đầu giường, nhìn thấy kẻ khốn kiếp đó.

“ Chỉ biết bắt nạt người ta thôi.” Thực ra tới nửa chừng thì Đới Lan Quân đã nhận ra là ai rồi, chỉ là tính cách ương ngạnh, cô không chịu khuất phục, mỹ nhân mới tỉnh ngủ thỏ thẻ hờn dỗi, hơi thở như lan, dễ dàng làm nội tâm nam nhân ngứa ngáy:

“ Vừa rồi chỉ là khởi động thôi, bây giờ mới là bắt nạt thực sự này.” Cừu Địch cười gian, cúi đầu xuống ngấu nghiến cánh môi đỏ, săn đuổi chiếc lưỡi thơm mát, ra sức mút dòng nước ngọt trong miệng Đới Lan Quân.

Nụ hôn ướt át thô bạo làm Đới Lan Quân hô hấp khó khăn, mũi phát ra tiếng "ư, ư" khe khẽ, tựa khóc tựa mừng, gò má đỏ hồng như máu, người nhũn ra trong lòng Cừu Địch, cánh tay quấn quanh cổ y, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc của y vò mạnh.

Chiếc sơ mi bị kéo xuống, làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa lộ ngoài không khí, máy lạnh trong phòng chạy phà phà, da thịt Đới Lan Quân nổi lên gai ốc nhỏ, ngón tay thuần thục của Cừu Địch cởi nút chiếc áo lót đen, hai trái cầu tròn trịa no căng bật trung ra, rung rinh hoa mắt.

Cơ thể thành thục tự biết nhu cầu của nó, trước mặt nam nhân trong lòng, chẳng cần phải che dấu gì, hai tay Đới Lan Quân lần cởi y phục Cừu Địch.

Ánh mắt mê ly, cơ thể co giật kịch liệt, chân tay Đời Lan Quân như con bạch tuộc quấn chặt lấy Cừu Địch, không ngừng hôn lên tóc y, cô nhắm mắt lại tận hưởng sự mạnh mẽ của nam nhân.

"Ọc ọc ọc .." Đột nhiên tiếng kêu kỳ quái rất không phù hợp với hoàn cảnh truyền ra, Đới Lan Quân mở choáng mắt ra, không ngờ phát hiện mình nằm một mình trên giường, té ra vừa rồi là giấc mộng xuân, cô không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Ngay cả trong giấc mơ của cô, tên đó cũng không tử tế gì, lợi dụng cô ngủ say để làm bậy.

Í, đây không phải phòng mình, Đới Lan Quân lại thêm lần nữa giật mình ngẩng đầu lên nhìn thấy nhà bếp, mùi thơm từ đó truyền ra, bụng lại réo “ọc ọc”, cô bị cơn đói đánh thức.

Nhớ ra rồi, vì Đới Lan Quân làm việc ở sân bay nên về nhà sẽ rất xa, cô liền qua nhà của Quản Thiên Kiều, hơn hai năm qua, hai cô trở nên thân thiết không khác gì chị em, Đới Lan Quân thường xuyên qua nhà Quản Thiên Kiều ngủ … lý do đầu tiên vì gần, ngoài ra không thể không nói, nhà cô quá bừa bộn, quá thiếu chăm sóc, cô chẳng muốn về.

Đi vào bếp quả nhiên thấy Quản Thiên Kiều đeo tạp dề đang luôn chân luôn tay, nhìn cô nấu cơm có khí chất đặc biệt, không giống cô gái hiện đại tay chân lóng ngón vụng về. Quản Thiên Kiều một tay cầm đĩa nguyên liệu nấu ăn, chân còn tiện thể mở cánh cửa phía dưới lấy dụng cụ, làm cô gái không hề biết chuyện gia chính như Đới Lan Quân hâm mộ không thôi, không khỏi nảy ra suy nghĩ, đây mới là dáng vẻ một cô gái.

Lúc Đới Lan Quân về thì Quản Thiên Kiều chưa về, thời điểm này có thể nói gần như toàn bộ An ninh quốc gia đều vận hành cao tốc, nhất là người làm công việc kỹ thuật, giám sát càng bận rộn hơn. Vậy mà nhìn kìa, cô chỉ biết ngủ, người ta chuẩn bị một bữa ăn ngon lành rồi, Đới Lan Quân có chút xấu hổ, trêu:” Đúng là sắp làm vợ người ta có khác, thật đảm đang.”

Quản Thiên Kiều quay đầu lại, cười khoe cái răng nanh nhỏ:” Chị đi tắm đi, em sắp xong rồi đấy.”

Đợi tới khi Đới Lan Quân ở phòng tắm ra thì thức ăn lẫn bát đũa đều đã được bày biện xong, còn hai chai bia lạnh đặt trên bàn. Hai chị em cụng chai vào nhau, Đới Lan Quân nhìn bát thịt kho đỏ hồng hấp dẫn, gắp gay một miếng cắn thử, hai mắt sáng lên:” Oa, ngon quá, không phải thịt lợn thường, để chị đoán, thị lợn rừng đúng không, chị mấy năm rồi mới được ăn lại món này đấy.”

Mấy năm à, Quản Thiên Kiều hơi chút ngạc nhiên, mắt đảo tròn một cái đã tươi cười nói:” Chị cứ ăn nhiều vào, em ở một mình ngại làm, sợ ăn không hết, hôm nay chị đến mới làm đấy.”

“ Hì hì, thế thì chị ngày ngày qua nhà em ăn cho mà xem.”

“ Chị cứ qua, ai sợ.”

Hai cô gái ăn uống trò chuyện rôm rả, Đới Lan Quân hỏi chuyện lần trước dẫn Vương Trác về nhà gặp cha mẹ thế nào, cha mẹ Quản Thiên Kiều là nhà địa chất học, quanh năm suốt tháng đi khảo sát địa chất, chẳng mấy khi ở nhà. Quản Thiên Kiều khịt mũi nói, cha mẹ cô còn nhớ ra có con gái là may rồi, nói gì tới chuyện khác.

Quản Thiên Kiều và Vương Trác trải qua hơn hai năm yêu đương sắp đạt được chính quả, mấy ngày nữa về quê Vương Trác một chuyến, cơ bản cuối năm nay tổ chức đám cưới rồi.

Đới Lan Quân ăn đã lưng lửng, tốc độ chậm lại, tay chống cằm nhìn Quản Thiên Kiều:” Sắp làm vợ người ta rồi, cảm giác thế nào?”

“Ừm, thì như thế.” Quản Thiên Kiều mút đũa một lúc tựa suy nghĩ rồi đáp:

“ Thế là sao? Trông em không hào hứng lắm nhỉ?” Đới Lan Quân thắc mắc:

“ Không phải …” Quản Thiên Kiều không biết giải thích thế nào, gắp miếng rau lên, nói:” Đây là Vương Trác, anh ấy như món rau này, hơi nhạt một chút, nhưng có lợi cho sức khỏe. Mà chị biết đấy, em thích món thịt, thích vịt quay Bắc Kinh, thích ăn cua cay, ăn nhiều không tốt, nhưng mà ngon.”

Mặt Đới Lan Quân chợt hơi thiếu tự nhiên:” Trong lòng em có người khác?”

“ Không phải,” Quản Thiên Kiều gắp miếng thịt lợn rừng lên cắn miếng lớn:” Nếu em ăn món này, đến năm sáu mươi tuổi có khi toàn thân mang đủ thứ bệnh tật, em sẽ hối hận vì nó. Nếu em ăn món thanh đạm, sống tới năm 80 tuổi, chỉ ăn được cháo, nhìn lại có khi hối tiếc vì sao còn trẻ lại không dũng cảm lên, nếm thử hết món ăn đặc sắc trên đời … Tóm lại là lựa chọn nào cũng có thể dẫn tới hối hận, nên lựa chọn rồi, đừng hối hận, đứng núi này trông núi nọ, sẽ làm chuyện tệ hơn mà thôi.”

Đới Lan Quân nghe những lời này không khỏi suy nghĩ:” Em thực tế thật đấy, nhưng liên quan gì tới chuyện em không hào hứng?”

“ Không phải rõ ràng sao, kết hôn rồi thì anh ấy sẽ không còn lấy lòng em, nhường nhịn em chiều chuộng em như khi yêu nhau nữa, em phải giảm kỷ vọng xuống, giảm hưng phấn xuống, đến lúc kết hôn là vừa vặn.” Quản Thiên Kiều kết luận:” Dù sao là chuyện sẽ xảy ra, đều biết cả rồi, có gì mà hồi hộp.”

Đới Lan Quân dở khóc dở cười:” Em đúng là cô gái đặc biệt.”

“ Đừng nói em mãi thế, nói chuyện của chị đi.” Quản Thiên Kiều cười gian:” Chị và Cừu Địch thế nào, hai người yêu nhau lâu hơn bọn em nữa.”

Như thế nào, chính bản thân Đới Lan Quân không biết nữa, cha mẹ cô chẳng hài lòng, Cừu Địch chẳng cố gắn lấy lòng cha mẹ cô, từ lần cuối Cừu Địch tới nhà cô đã năm rưỡi rồi, cô chẳng hi vọng còn có thể thay đổi:” Thôi, không nói chuyện này nữa, ăn đi.”

Quản Thiên Kiều phản đối:” Không công bằng, em kể hết cho chị chuyện của em, chị chẳng kể chuyện của mình.”

“ Em muốn nói chuyện công bằng à? Được.” Đới Lan Quân đặt bát xuống, giọng đôi phần nghiêm túc:” Cách đây không lâu Cừu Địch về quê, tám phần con lợn rừng này do anh ấy săn được rồi, em có thể nói vì sao chị chưa có mà ăn còn em thì nhiều tới ăn không hết không? Chúng ta tìm hiểu chuyện này chút nhé.”

Quản Thiên Kiều hơi chột dạ, thực ra cô cũng không biết đây là chuyện hiểu lầm thôi, nếu không có Trương Tú Lan nhắc, Cừu Địch chắc gì đã nhớ mang quà về cho Quản Thiên Thiều. Còn số thịt lợn rừng này vốn tặng cô giáo, bị Giản Phàm giữ lại, chê bai một hồi, thế là có bao nhiêu y sang tay hết cho Quản Thiên Kiều, trúng món người ta thích, con gái nhà người ta sao có thể không sinh y nghĩ, y vẫn nhớ nhung mình.

Mặc dù giữa cô và Cừu Địch không có gì cả, vài chuyện thực sự nói ra ngoài miệng rất khó, vội vàng gắp thêm vài món vào bát Đới Lan Quân cười nịnh:” Không nói nữa, ăn tiếp nào.”

Đới Lan Quân hừ một miệng, nâng chai bia lên, hai cô gái cụng chai, bữa ăn tiếp tục, không nói, vấn đề vẫn còn đó.
Bình Luận (0)
Comment