Q5 - Chương 085: Phân tranh hiện nguy cơ ở khắp nơi. (2)
Q5 - Chương 085: Phân tranh hiện nguy cơ ở khắp nơi. (2)
" Anh nói thử xem." Đối phương bên kia điện thoại lạnh lùng đáp:
" Cừu Địch!" Vương Thiên Hành theo linh tính lập tức thốt ra cái tên người mà mình chưa bao giờ gặp:
" Đoán đúng rồi đấy, có điều tôi chẳng hứng thú đoán xem anh là ai."
" Người của tôi đâu?" Vương Thiên Hành thở dài, hắn biết gặp phải loại khó dây rồi:
" Cái đó mà còn phải hỏi à, không bắt được tôi thì bị tôi bắt chứ sao nữa." Cừu Địch hỏi thẳng đối phương:" Chuyện đó là sao, công hay tư?"
" Anh cũng liên quan tới cái nghề này rồi, nói xem có loại chuyện công không?"
" Vậy là tư ... Nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?"
Vương Thiên Hành chủ động lùi một bước:" Thả người của tôi ra, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
" Nhưng anh phạm tôi rồi, giờ nói câu đó đã quá muộn, nói cho tôi biết, kẻ ủy thác là ai, nói không chừng tôi có thể suy xét tới chuyện thả người." Cừu Địch lạnh lùng nói:
" Chuyện đó là không thể nào, anh cũng biết quy củ nghề này, nếu tôi nói ra người ủy thác thì sau này làm sao có thể làm ăn không nghề này nữa?" Vương Thiên Hành không nhượng bộ, hắn vẫn thấy hẳn là có sai sót gì đó trong lúc bắt giữ thôi, đối phương có thể có bản lĩnh, dù gì cũng là người trong nghề, nhưng thân phận đối phương còn chưa đủ làm hắn phải sợ:
" Thế thì không còn gì để bàn nữa rồi, mấy thằng của anh, tôi phải nhốt mười ngày nửa tháng mới được, đánh cho vài thằng tàn phế, đợi chúng sợ rồi mới thả ra, lúc đó nước sông không phạm nước giếng nhé." Cừu Địch mỉa mai kèm đe dọa:
" Ha ha ha, nếu anh dám làm thế, tôi sẽ khấu đầu gọi anh là sư huynh. Anh nghĩ kỹ đi, công ty Đặc Vệ chúng tôi chuyên cung cấp vệ sĩ tư nhân, các loại hộ vệ đặc chủng và áp giải canh giữ. Riêng số người được huấn luyện có thể đảm nhận nhiệm vụ đã trên 300, đó là chưa kể những cao thủ bên ngoài được thuê về nữa ... Anh có chắc là muốn bắt đầu từ hôm nay cả anh và Cáp Mạn đều chó gà cũng không yên đấy chứ?" Vương Thiên Hành đe dọa, hắn có tự tin tuyệt đối vào thế lực nắm trong tay, căn bản không coi đối phương là gì, còn đe dọa ngược:" Tôi nói lần cuối, thả người của tôi ra ngay lập tức."
" Vậy thì mày cũng nghe cho kỹ đây, lão tử không chỉ giữ người của mày, còn đóng cửa công ty của mày, xem mày có thể làm được gì nào." Cừu Địch hung dữ nói:
" Có gan đây, vậy thì tới đi, tao đợi." Vương Thiên Hành gằn giọng:
" Được, mày không phải đợi lâu đâu, mười phút nữa ra cửa dập đầu gọi ông nội thì may ra tao tha cho, thằng chó, mày dọa tao à, 300 thằng ăn hại mà tưởng là ghê à? Mày biết Cửu Châu mấy năm trước bị hạ thế nào không, mày nghĩ mày là cái thá gì chứ, to tiếng với tao à? Thằng chó lộn giống mày tưởng mày giỏi à? Hôm nay tao đạp bằng cái Đặc Vệ đầu buồi của mày, dám trêu vào bố mày hả."
Sầm, điện thoại bị cúp rồi, thái độ của đối phương khiến Vương Thiên Hành suy nghĩ mất một lúc, chuyện của Cừu Châu hắn cũng biết, chẳng lẽ do thằng khốn này làm?
Vương Thiên Hành một mặt bị lời lẽ vô văn hóa của đối phương chọc phát điên, một mặt thấy cẩn thận vẫn hơn, cầm di động chạy ra ngoài phòng, hô lớn tập hợp. Người từ phòng giám sát, phòng gym, phòng trực ban nghe thấy ông chủ gọi thì rầm rập chạy ra. Vương Thiên Hành hùng hổ nói, có người khiêu chiến công ty, nuôi quân ba năm dùng một ngày, tấm biển Đặc Vệ.
Một câu thôi, bất kể kẻ nào hôm nay tới khiêu chiến, tôn chỉ nhất quán là đánh chết mẹ bọn chúng.
Đám vệ sĩ của Đặc Vệ có hai loại đặc tính, chịu đòn tốt, đánh nhau tốt, trước nay chỉ đi đánh người, giờ có người dám tới nhà khiêu chiến, cả đám hừng hực khí thế.
Chuông điện thoại lại reo, vừa vặn mười phút, Vương Thiên Hành nhận điện thoại, còn chưa kịp nói gì bên kia đã chửi:" Ông nội mày tới rồi đây, thằng cháu chó đẻ sao còn chưa ra cổng quỳ đón? Mày đợi ông nội mày tụt quần đánh đít à?"
Mẹ mày chứ, Vương Thiên Hành sôi máu, rống vào di động:" Thằng chó mày tới đây chỉ có đi mà không có về."
" Xem ra thằng chó mày chỉ giỏi sủa to thôi, đâu, tao có thấy mày đâu nào, có giỏi thì ra đây, không dám ra thì đừng sủa."
Lời vừa dứt, mấy cái xe đỗ ở trong sân của Cty Đặc Vệ hú còi chống trộm inh ỏi, thằng chó má đó tới rồi, mẹ mày, Vương Thiên Hành tím mặt, rống lên:" Chúng mày còn đứng đó làm gì, theo tao."
Một đoàn người hừng hực khí thế đi ra cổng chính, đội hình chỉnh tề, vừa tới sân, trong tiếng còi chống trộm rú điếc tai làm người ta bực bội đó có mấy chiếc SUV phóng tới. Rầm rầm rầm, từ trong xe mười mấy người mặc vest đen, mặt mày nghiêm trang đi xuống, đối diện với đội ngũ đông đảo của Đặc Vệ, những người đó căn bản không coi ra gì, một người đi lên chỉ tay quát:" Làm cái gì thế hả, tránh ra ... Ai là Vương Thiên Hành, đi theo chúng tôi."
" Địt mẹ mày, mắt mù à, ông nội mày chính là Vương Thiên Hành đây." Vương Thiên Hành mắt long lên sòng sọc, xông tới tóm lấy ngay người vừa ra lệnh, tóm cổ áo tát vài phát nổ đom đóm mắt, quát lớn:" Xông lên, đánh chết mẹ bọn chúng nó đi."
" Lên!" Hơn trăm người đồng loạt hô hào kéo ùa tới như thác đổ:
Mười mấy người kia vậy mà không sợ, đồng loạt thủ thế sẵn sàng đối địch. Thế nhưng đám người này đều là dân nhà nghề, không phải bọn lưu manh đường phố đánh đấm lộn tùng bậy, đông mà không phát huy được sức mạnh. Người ôm chân, người ôm hông, người siết cổ, phối hợp khống chế vô cùng nhuần nhuyễn.
Bốp, hự á ... Tiếng đánh đấm làm người qua đường kinh hồn khiếp vía, giữa thủ đô, giữa ban ngày ban mặt mà tụ tập trăm người đánh nhau, chuyện chưa từng có.
Trong chớp mắt mười mấy người kia bị đè xuống đất, Vương Thiên Hành hả hê lắm, đá vào mặt người cầm đầu:" Mẹ mày, còn vênh mặt lên à, cho mày biết sự lợi hại của Đặc Vệ, có mười mấy thằng mà cũng dám tới đây làm càn, kéo vào sân."
Đám bảo an nhanh chóng chặn cửa, không cho viện binh nếu có tới giải cứu, còn những người đã vào thì xúi quẩy, tay bị bẻ ra sau, miệng bị nhét giẻ, muốn hô cũng khó, ăn đòn còn chẳng kêu được.
Vương Thiên Hành cũng gia nhập đội ngũ bao lực, tóm tóc người đứng đầu kia, kéo lên đối diện với mình, tát liên tiếp, bóp cằm quát:" Nói, người của tao đâu?"
" Người của mày bị bắt rồi, mày cũng xong đời rồi." Người kia máu miệng trào ra liên hồi, nhưng không hề e sợ, cũng không tỏ ra tức giận, rơi vào cảnh này rồi vẫn đe dọa đối phương:
" Giỏi! Mày giỏi lắm, thế thì chết đi." Vương Thiên Hành kéo người đó đứng thẳng lên, nhắm vào đũng quần đá một phát toàn lực, người kia lăn đi mấy mét:
Đối phương trúng đòn mạnh như vậy mà vẫn lảo đảo đứng dậy được, cho tay vào áo vest, một tay móc giấy tờ đưa về phía trước, một tay rút súng ở bao đeo dưới nách, chĩa lên trời bóp cò "đoàng" một phát.
Súng nổ, vạn vật tĩnh lặng.
Ở dưới chân thiên tử, kẻ nào dám ngang nhiên nổ súng như thế? Không cần nói nữa, đám vệ sĩ vội vàng thả người đang đánh ra, đám kia bật dậy, đồng loạt mười mấy khẩu súng chĩa ra. Vài người trong đố đó mắt đỏ ngầu, như chỉ muốn nổ súng giết người, may còn biết nhìn đại cục, dùng súng ép lui đáp người kia.
Người đứng đầu chúi máu nói:" Phòng chín ... An ninh quốc gia ..."