Q5 - Chương 084: Phân tranh hiện nguy cơ ở khắp nơi. (1)
Q5 - Chương 084: Phân tranh hiện nguy cơ ở khắp nơi. (1)
Căn tứ hợp viện này kỳ thực chính là ổ chó của Lão Phiêu, hắn sống dưới tầng hầm nơi này mấy năm rồi, đừng nhìn vẻ bề ngoài của nó mà xem thường, chưa nói camera loại có thể nhìn đêm gắn khắp nơi, còn có cả cảm biến chuyển động, cảm biến nhiệt … đủ thứ bẫy gắn khắp nơi.
Tất cả đi hết rồi, Trang Uyển Ninh mới rụt rè từ trên tầng trên đi xuống, cảnh tượng vừa rồi cô chứng kiến hết, với một cô gái gần như cả đời sống trong trường học như cô, đây là chuyện chỉ có ở trong phim ảnh.
Cô ngơ ngác nhìn Cừu Địch bình thản như không, chẳng lẽ đó chính là cuộc sống của anh ấy?
Cừu Địch cầm lấy cái máy dò, tiếng tít tít liên tục vang lên, đến khi chĩa thẳng vào hướng Trang Uyển Ninh nó phát ra tiếng tít kéo dài liên tục, vạch sóng trên màn hình hiển thị đầy vạch:” Bọn chúng dựa vào nguồn tín hiệu trên người em để tới đây đấy.”
Trang Uyển Ninh vốn còn chút nghi ngờ, giờ hoàn toàn tin rồi, khẽ cắn môi:” Bây giờ anh định làm thế nào?”
“ Tạm thời không để đưa em đi mổ lấy thứ này ra được, chúng hẳn đã đề phòng bị chúng ta phát hiện nguồn tín hiệu sẽ xử lý, trong bệnh viện khả năng cao có tai mắt của chúng, không an toàn.” Cừu Địch ném máy dò đi:” Anh thấy sao?”
Thôi Tiêu Thiên bắt lấy, xem xét một hồi đưa Lão Phiêu, Lão Phiêu mắt nhìn trộm Trang Uyển Ninh, mút ngón tay nói:” Nếu đã có cả thứ này thì dễ rồi, chỉ cần mấy tiếng tôi có thể làm ra thiết bị chặn tín hiệu, cô ấy ở trong phạm vi khoảng 3 tới 5 mét, chúng không dò ra được.”
“ Thế là được rồi, Uyển Ninh vậy em theo …”
“ Không! Em sẽ đi với anh.” Trang Uyển Ninh cắt lời Cừu Địch, gương mặt lúc nào cũng có chút sợ sệt kiên định bất ngờ, đây là cơn ác mộng dày vò cô bao năm, cô muốn đối diện với nó:
Sao cô có thể ích kỷ để Cừu Địch một mình đối diện với nguy hiểm, mình thì trốn ở chỗ an toàn? Nếu có vấn đề gì, vậy cùng lắm chết cùng một chỗ.
Cừu Địch nghĩ một lúc rồi gật đầu, để Trang Uyển Ninh chứng kiến những chuyện này, tin rằng về sau cô sẽ đủ can đảm đối diện với cuộc sống, dù sao bây giờ chẳng có chỗ nào an toàn thực sự.
5 phút sau, Kỷ Liên Bảo lái chiếc xe van tới, bốn người mang theo đống thiết bị lỉnh kỉnh, lặng lẽ đi vào trong bóng đêm.
Cùng lúc đó có một vở kịch hay đang diễn ra, 4 giờ 40 phút bên An ninh quốc gia đột nhiên xuất hiện tín hiệu nghi phạm đang bị truy nã, chiếc điện thoại của nghi phạm đã tắt máy từ lâu không ngờ hoạt động trở lại.
Ngay tức thì mấy tổ đang canh giữ nhận được mệnh lệnh chặn đường. Rất nhanh bọn họ lấy khu vực Đại Tây Môn làm trung tâm, thông báo cho phía cảnh sát, bao vây truy bắt một chiếc xe đang phóng như bay.
" Xe van biển số XXX ... Xe phía trước yêu cầu dừng lại tiếp nhận kiểm tra." Xe cảnh sát bám phía sau phát ra tiếng cảnh báo, xe trước không biển, càng lúc càng khả nghi rồi:
" Chuyện gì thế, chuyện gì thế?" Lái xe trần như nhộng kinh hoàng hét lên:
" Chạy mau, con mẹ nó, bị tím được tha hồ mà mất mặt." Thằng cầm đầu rống lên, điên rồi, năm sáu thằng đàn ông trần như nhộng chui vào trong xe, giải thích thế nào đây? Thành trò cười lớn rồi.
Lái xe chẳng nghĩ gì cả, phóng thẳng lên đường vành đai.
Xe truy đuổi phía sau thấy lời cảnh báo phát ra không có hiệu quả, trực tiếp hù còi, loa phóng thanh liên tục hô dừng lại. Bình thường thì cảnh sát thủ đô có quyền uy khá lớn, không ai dám tùy tiện đắc tội đâu, nhưng mà hôm nay thật lạ, xe phía trước căn bản không coi ra gì, không dừng lại còn tăng tốc.
" Vành đai bốn, xe không biển số, Ford Transit, màu đen ... Toàn bộ bao vây."
" Cho phép dùng súng, ép dừng lại."
" Tuyệt đối không cho vào vành đai ba."
Trong kênh liên lạc truyền tới mệnh lệnh rất quyết liệt, anh không bao giờ biết ở đâu có xe của cơ quan chấp pháp, chỉ biết rằng con đường rời vành đai bốn đã bị chặn kín mít rồi. Chiếc xe đang phóng nhanh kia như tên bay hết đà, đạp ga càng mạnh, xe chạy ngày càng yếu, cuối cùng bình bịch hai tiếng, im re.
Một đám đặc cảnh áo đen ào ào kéo ra, nấp sau chướng ngại vật, súng lăm lăm chĩa về phía trước, loa liên tục hô, đầu hàng, lập tức đầu hàng, nếu không bắn chết tại chỗ!
Đoàng đoàng!
Sau mấy tiếng súng cảnh cáo, rất nhanh cửa xe mở ra, sau đó một đám nam nhân trần truồng xuất hiện, không dám che chim, giơ cao tay đi ra thành hôi.
Ôi mẹ nó, đầu hàng thế này cũng triệt để quá đi, cả đám trần trùng trục phơi mông đứng thành hàng khiến đám cảnh sát trố mắt, một nữ tài xế đi ngang qua, thấy một hàng nam nhân trần truồng, mắt nhìn không chớp thế là sầm ... Đâm vào biển chỉ đường.
Rất nhanh cảnh sát khống chế nghi phạm, lục lọi trong xe, phát hiện ra một chiếc di động, chủ máy là nghi phạm mà họ đang truy lùng: Cừu Địch.
Thế này là thế nào? Người của An ninh quốc gia rất nhanh tới hiện trường, tay cầm di động của Cừu Địch, mặt tối sầm, chỉ người của mình tới tiếp quản, khống chế sáu tên trần truồng kia, đưa về phòng số 9, chuẩn bị tiến hành tra hỏi.
Thời gian chỉ hướng 7 giờ 30 phút, với thủ đô mà nói đây là lúc Bắc Kinh đã bắt đầu một ngày mới náo nhiệt. Ở phía bắc vành đai ba, một dải Mộ công chúa, nơi đây đặt tổng bộ Cty An ninh thương vụ Đặc Vệ, tổng giám đốc Vương Thiên Hành nóng ruột đứng bên cửa sổ, đường phố càng lúc càng tấp nập thì trong lòng hắn mỗi lúc một lo lắng.
Cải mảnh đất thủ đô này không dễ sống, làm việc gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, Vương Thiên Hành cho rằng mình đã cẩn thận lắm rồi, tra rất rõ lai lịch đối phương rồi.
Họ Cừu, tên Địch, cổ đông của Cáp Mạn, một công ty thường thường bậc trung, tra kỹ hơn chẳng qua cũng là đại lý bán sản phẩm giám sát của DTM. Cái loại người ngay cả hộ khẩu Bắc Kinh này thuộc thành phần có thể yên tâm đối phó.
Hắn phái đi những vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, về lý luận mà nói thì phải dễ như trở bàn tay chứ. Ấy vậy mà đã mất liên lạc mấy tiếng rồi, tới tận bây giờ vẫn chưa liên lạc được, hắn gọi điện cả cho người ủy thác, không ngờ cũng không liên lạc được nốt, thế là cảm giác không lành dâng lên trong lòng.
Đột nhiên điện thoại reo vang, hắn vẫn nắm chặt điện thoại nãy giờ, nhìn thấy số máy mình đợi nãy giờ, đưa lên tai hỏi gấp:" Làm cái gì vậy hả, sao tới tận bây giờ mới gọi điện thoại về?"
Hử, không trả lời, Vương Thiên Hành biết ngay là không ổn, giọng nhẹ nhàng hơn:" Anh là ai?"