Q5 - Chương 083: Loạn vân độ chặn đường và bao vây. (5)
Q5 - Chương 083: Loạn vân độ chặn đường và bao vây. (5)
Trong nhà đèn sáng trở lại, mấy thằng bảo an bị ném nằm bẹp giữ phòng mới nhận ra mình tới nơi không nên tới rồi, bên trong phòng có mười mấy người, toàn bộ đều đầu trọc, quá nửa xăm mình chi chít, mặt sứt xẹo hung tợn, trong mà khiếp người. Đã thế vẫn còn có người đi vào, lần lượt ném sáu tên vào góc tường, bắt chúng ngồi ở đó, thằng nào dám nhìn ngó linh tinh là đá đít, vả mặt không nhiều lời.
" Các anh quay mặt chúng ra đây chụp bức ảnh cái nào." Cừu Địch tay đút túi quần, thong thả đi từ trên lầu xuống:" A, có thằng không chịu à, đánh chết đi."
Thế là ba bốn người ấn một thằng xuống, không chịu nghe lời à, thế thì cả bọn cùng ăn đòn ... Bụng một đấm, hự, mặt một cái tát, chát ... Vẫn còn lái, dùi cui điện mang ra di vào, tức thì run bần bật, tia lửa điện lách tách lách tách. Đa phần ngoan ngoãn nghe lời, có điều vẫn có thằng ngoan cố chống cự, chính là thằng cầm đầu, toàn thân máu me húc ngã một người.
Cừu Địch đi tới, lấy một cái dùi cui điện, dí thẳng vào giữa hai chân hắn, lách tách lách tách, thẳng đó nhảy cao ba thước, dựa sát lưng vào tường, người run bần bật.
" Chống cự đánh mới thích, soát người chúng." Cừu Địch giơ gậy chỉ huy:
Móc túi quần túi áo, tháo thắt lưng, cướp ví tiền, không có gì giá trị còn giữ được, chỉ cần hơi không nghe lời một chút thôi là một trận đòn không nương tay đổ ập xuống. Gần ba mươi người đối phó với sáu người thuần túy là cuộc chiến một chiều, bắt nạt người ta tới nghiện luôn.
Bên kia đánh, bên này Cừu Địch kiểm tra đồ, mất một lúc lâu sau y mới hô:" Dừng!"
Đánh vậy là quá đủ rồi, tên nào tên nấy mặt mũi sưng vêu không nhận ra bộ dạng ban đầu nữa, cúi mặt che đầu không dám ho he gì. Cừu Địch đi dọc theo hàng một lượt, ngoắc tay:" Thằng cầm đầu, ra đây."
Thằng đó trừng mắt lên với Cừu Địch, bị ăn đòn tới mức đó mà vẫn chưa khuất phục, nếu không phải là thằng ngu thì là loại ỷ mình có chỗ dựa.
Cừu Địch nhìn một lượt hỏi:" Vệ sĩ à?"
" Mày biết là tốt, bọn tao là người của Đặc Vệ, từng nghe tới chưa ... Mày đụng vào chuyện lớn rồi con ạ." Đối phương nhổ phẹt một bãi nước bọt:
Đặc Vệ là một công ty vệ sĩ tư, cũng liên quan tới lĩnh vực an toàn thương vụ, danh tiếng không hề nhỏ, Cừu Địch đi quanh bàn đựng chiến lợi phẩm, lấy thứ trông giống máy dò tín hiệu, cất đi rồi cầm cái di động vào đầu hắn:" Đây là di động của mày hả? Số nào là của ông chủ mày?"
" Cái có ba số tám ấy." Đối phương vẫn nhìn Cừu Địch gườm gườm như muốn xông vào liều mạng:
"Mày vẫn chưa phục à, tài không bằng người, thua rồi lại còn ấm ức, mày là trẻ lên ba đấy hả?" Cừu Địch vừa lướt điện thoại vừa trò chuyện, nhìn số di động đã liên hệ mười mấy phút trước nhưng không gọi:
" Mày có giỏi thì tay đấu đôi với tao, cậy đông người thì đừng lên mặt anh hùng hảo hán.”
" Nếu mày dám vào một mình, mày sẽ có đãi ngộ đó, loại anh hùng hảo hán dùng sáu đánh một thì tao cần gì khách khí."
Đối phương nghiến răng:" Bắc Kinh cũng chỉ lớn chừng đó thôi, mày không chạy được đâu."
" Theo ý mày là nếu tao không phản kháng, ngoan ngoãn để bọn mày bắt đi, bọn mày sẽ tôn trọng tán thưởng tao ấy hả?" Cừu Địch mỉm cười hỏi:
Thế là thằng to xác đó ú ớ, dù sao thì bọn chúng mò tới cửa tìm người ta trước, Cừu Địch đi vòng quanh hắn:" Tên là gì thế? Ra ngoài mà không đem theo giấy tờ, cướp chuyên nghiệp à?"
" Không tên, một thân một mình, không liên quan tới công ty." Đối phương ra vẻ hảo hán:
Vừa rồi còn đem công ty ra dọa, bây giờ lại mạnh miệng rồi, Cừu Địch có cảm giác đang nói chuyện với Bao Tiểu Tam, không nhịn được cười. Đợi thêm một lúc, bên ngoài có người lái xe đối phương tới, nhìn đồng hồ đã bốn giờ hơn, sắp sáng rồi, Cừu Địch phất tay:" Đúng vậy, so đo với nhân vật nhỏ không tên như mày thì có gì hay ho chứ. Dù ông chủ mày là ai thì hắn cũng gặp phải chuyện lớn rồi đây ... Cơ mà xử lý chúng mày ra sao cũng khá là đau đầu đấy."
" Vậy mày còn không mau thả tao ra? Sau đó lại chơi thêm một trận nữa, trong nghề này của bọn tao, ít thiếu nhất là nhân thủ đánh trận." Tên đó chẳng có gì là sợ hãi, ngược lại còn rất ngông nghênh, cứ như vừa rồi người bị thua thiệt không phải là hắn vậy:
" Con mẹ nó, cái thằng đần này, xem ra không cần nể nang gì mày nữa rồi. Các anh em, lột trần nó đi." Cừu Địch như tức giận rồi, lớn tiếng quát:
Tiếng hô này làm đám kia lần nữa kinh sợ, người ta chưa làm gì đã ra sức giữ áo giữ quần, bị dồn vào chân tường, mặt mày tội nghiệp như các em gái vậy, giữ gìn phòng tuyến cuối cùng một cách vô ích. Rõ ràng là giữ làm sao được, roẹt roẹt vài phát, người ta không cởi được thì xé, xen lẫn vào đó là tiếng cười thô bỉ, đến khi quần cũng bị lột ra thì càng co quắp rúc mình trong góc, che che đậy đậy. Mấy thằng bất nhân kia còn cố tình bẹo má, vỗ mông vô cùng khả ố.
Thằng cầm đầu ngang nhất thì được mấy người liền đè xuống đất, mùa hè mặc đâu có nhiều, thoáng cái bị lột ra rồi, toàn thân đen nhẻm không ngờ có cái mông trắng hều, cả đám thay phiên nhau sờ với bóp, lại một phen cười nghiêng ngả.
Thằng nào thằng nấy trần như nhộng rồi, giờ đuổi cũng không đi nữa, Cừu Địch bực mình lấy dùi cui điện ra bấm nút, tiếng điện xẹt lạch tạch vang lên, bọn cởi chuồng vội vàng ôm chim, chạy như thỏ lên xe, uỳnh uỳnh chuồn đi như một làn khỏi.
Di động, bộ đàm, ví tiền thu được cả một đống, một người xăm mình nói:" Ông chủ Cừu, đánh thế còn nhẹ lắm, nhìn xem chúng có phục đâu."
" Mấy cái thằng đần đó, anh có dí súng vào đầu chúng thì cũng thế thôi ... Xe của chúng xử lý thế nào rồi?" Cừu Địch hỏi:
" Yên tâm, xăng bị rút gần hết rồi, chúng chạy được mười mấy km là may, biển số xe cũng bị tháo luôn." Anh rể cả của Bao Tiểu Tam cười to:
Hay, vậy để bọn chúng đi giải thích với chú cảnh sát đi ... Đi thôi anh rể, đến sáng anh chỉ huy mọi người làm việc nhé." Cừu Địch nói với anh rể của Bao Tiểu Tam:
Thế là cả đám giải tán, té ra xe giấu ở trong thôn, lát sau cái xe chuyên chở công nhân đi ra, trong xe nhô lên từng cái đầu, nói cười mà đi.