Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 865 - Q5 - Chương 082: Loạn Vân Độ Chặn Đường Và Bao Vây. (4)

Q5 - Chương 082: Loạn vân độ chặn đường và bao vây. (4) Q5 - Chương 082: Loạn vân độ chặn đường và bao vây. (4)

" Đây là cái nơi quỷ quái gì thế?"

Một nam tử có chút chột dạ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đây không phải là vành đai bốn của thủ đô sao, sao lại có cái chỗ tối đen ngòm ngòm thế này, cảm giác như phim kinh dị.

" Nơi đó đang giải tỏa ... À, ngay gần đây."

Một người khác cầm thiết bị, mắt nhìn chằm chằm, ánh đèn từ yếu tới mạnh chỉ rõ phương hướng cho bọn họ.

Địa chỉ nằm ngoài Đại Tây Môn, một nơi rất hẻo lánh, xe đi tới gần mới phát hiện đâu đâu cũng thấy rác thải đổ bừa bãi, cách bãi rác không xa có một khu dân cư kiểu cũ. Người cầm máy móc không khỏi tán thưởng, che giấu ở nơi thế này đúng là rất tốt, thực sự không dễ tìm ra, bọn họ lòng vòng quá nửa cái Bắc Kinh mới tìm ra nguồn tín hiệu.

Xe đỗ bên lề đường, tắt đen, lái xe rút điện thoại ra báo cáo với bên trên, báo cáo hoàn tất, hắn tháo đai an toàn nói:" Đợi chút, lát nữa thôi là tới."

" Đại ca nơi này là thủ đô đấy, không làm bừa được đâu." Tên còn lại ngần ngại nói:

" Làm việc xong rồi đi, ai làm gì được mày nào, huống hồ cũng chẳng tới lượt chúng ta ra tay."

" Em vẫn thấyy lo lo thế nào ấy, chúng ta đã luân lạc tới mức làm Hán gian mà còn chẳng kiếm được bao nhiêu tiền ... Lần này tới có phải là một tên quỷ tử Nhật Bản thuần chủng không? Mà vừa mới tới nhà khách đã bảo chúng ta chạy ngay, thế chẳng phải là chúng ta bị theo dõi rồi à ... Đại ca, em chột dạ lắm."

" Không sao đâu, dù sao có bắt được chúng ta thì sao nào, chúng ta có làm cái gì đâu ... Đợi tới lúc làm xong việc rồi thì đã cầm tiền chạy, tới vùng Nam Cương sống, ở đó đất rộng người thưa, ai mà tìm được chúng ta. Chúng ta chỉ nhận tiền làm việc thôi, làm cho ai mà chẳng là làm, Hán gian cái gì?" Tên lái xe trấn an, còn vỗ vô lăng:" Thấy không, Ford mới tinh nhé, người tay hào sảng, ra tay một cái là cho chúng ta thoải mái chọn xe đi ... Nếu không được thì chúng ta lái xe đi là xong."

Nói thế cũng đúng .... Mấy vạn thôi là đủ thuyết phục tên nhà quê Trường An nghèo rách nát, chưa từng thấy tiên rồi.

Hai người tiếp tục đợi, chừng 20 phút sau có một chiếc xe van màu đen đi tới, xe dừng lại một cái, hai người đi lên đón, giao thiết bị cho người tới. Bên trong chiếc xe van lần lượt đi ra sáu nam tử áo đen, là đồng phục bảo an, rõ ràng là mới thay, có người còn đang cài cúc áo.

Người cầm đầu không nói gì cả, ném ngay cho một cọc tiền, nói:" Để xe lại, bọn mày tự tìm đường mà đi, trước khi trời sáng phải rời thủ đô."

Hai tên kia lại chẳng mong quá, cho tiền vào trong lòng cắm đầu chạy ngay, bất chấp đêm khuya, tuy tiếc cái xe nhưng không dám ý kiến gì.

Đoàn người mặc đồng phục bảo an kia tay cầm dùi cui, súng điện, còn có cả lưới điện dài hơn mét, men theo con đường tối om om tiền vào ngôi làng trong thành phố.

Lần mò bóng tối tới trước một đại viện, cường độ tín hiệu đã đầy ắp, tên cầm đầu phất tay chỉ vào bên trong, cả đám bắt đầu quan sát xung quanh. Đây là căn tứ hợp viện xây dựng độc lập, cách nhà dân gần nhất cũng cách 20 mét, xưa kia ắt hắn thuộc về nhà có địa vị, bây giờ bị cải tạo lại phá hỏng hết rồi, trông chẳng ra thể loại gì. Cơ mà đúng là một nơi quá tuyệt vời để ra tay.

Tên cầm đầu sắn tay áo lên, lấy di động ra mở một bức ảnh cho xung quanh xem một lượt:" Nhìn cho rõ vào, chính là tên này, vào đó tìm, thấy một cái không nhiều lời, bắn gục luôn, mang về là được, còn cô gái đi cạnh hắn thì đối xử khách khí chút, cấm chúng mày đụng chân đụng tay nghe chưa?"

Cả đám đáp "vâng" vào vị trí, sau một hồi quan sát, tạo ra vài thứ tiếng động, khẳng định bên trong không nuôi chó thì tên leo tường, tên trông cửa, tên theo dõi cửa sổ, mỗi người một việc không cần bàn bạc trước, rõ ràng làm chuyện này nhiều lần rồi, hơn nữa chân tay rất thuần thục. Bộp bộp vài phát dẫm lên tường, đu qua, nhảy uỵch xuống, chẳng mấy chốc đã mở cửa chính, số còn lại trừ hai tên trông cửa ra thì kéo hết vào, nhắm thẳng nhà chính, căn nhà hai tầng đó là nơi phát tín hiệu.

Là loại cửa gỗ cài then bên trong kiểu cũ, không khóa, thế này quá đơn giản, một tên nhẹ nhàng dùng thanh thép mỏng như cái thước, từ từ nạy then cài ra, ngoắc ngoặc ngón tay ra hiệu, cả bọn lặng lẽ tiến vào. Bên trong nhà tối om không có chút ánh đèn nào, hẳn là đối phương ngủ rồi.

Tách ... Đèn sáng lên, chiếc đèn lớn mấy trăm watt đột nhiên bật sáng không có chút dấu hiệu báo trước, cả đám đã đi tới bậc thang trố mắt, muốn lùi lại, sau đó gian phòng trên lầu xuất hiện một nam tử cao lớn, ánh mắt có vẻ hiếu kỳ nhìn bọn họ hỏi:" Căn nhà này thuộc nơi giải tỏa, trước giờ không có người ở, các anh tới đây để tìm ai?"

" Chính là y, xông lên!" Tên cầm đầu tay cần vặn súng điện, vừa hô một phát mới thấy không ổn, đám đồng bọn không dám tiến lên:

" Mang súng đồ chơi ra giả ngầu à ... Vậy thì anh chơi với các chú, đáng tiếc, đây không phải phim Ở nhà một mình." Cừu Địch búng ngón tay đánh tách một cái rồi biến mất:

À, không phải biến mất, tách một cái, đèn tắt ngúm, từ cực tối tới cực sáng, lại từ cực sáng tới cực tối, chớp mắt đó làm người ta không nhìn thấy gì cả.

Tiếp ngay đó trong bóng tối truyền ra những tiếng á á vô cùng thảm khốc, tiếng đập bôm bốp, hai tên canh gác ở dưới cửa sổ nghe một cái biết chuyện hỏng rồi, phản ứng đầu tiên quay đầu bỏ chạy, thoát khỏi đây quay về báo cáo gọi thêm người. Không ngờ sớm có mấy người chặn đường, xông về phía bọn chúng, người đầu tiên cao lớn như thiết tháp vậy mà động tác cực nhanh, ba nhịp thở thôi đã tới. Một cái gạt chân, hai tên bảo an đều lộn nhào, lăn lông lốc đi xa, vửa nhổm nhậy thì có hai người nhào bổ tới như thú dữ, không nói không rằng đánh túi bụi.

Tên bảo an bị đánh hộc máu, khóc lóc van xin:" Đại ca, đừng đánh nữa, em vừa mới đi làm ngày hôm qua, chưa từng làm chuyện xấu."

" Mang chúng vào nhà đi." Người cao lớn gọi:
Bình Luận (0)
Comment