Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 873 - Q5 - Chương 090: Tiềm Long Ngâm Phong Vân Đã Tề Tụ. (2)

Q5 - Chương 090: Tiềm long ngâm phong vân đã tề tụ. (2) Q5 - Chương 090: Tiềm long ngâm phong vân đã tề tụ. (2)

Cùng lúc ấy trên cầu vượt ở thành phố, Cừu Địch mặc quần jean xanh nhạt, áo sơ mi kẻ caro, đầu đội mũ lưỡi trai, còn đeo chiếc kính không độ, nhìn thoáng qua rất giống một người thất nghiệp vất vưởng khắp nơi.

Ánh mắt y vẫn chăm chú theo dõi xe qua lại tiểu khu, khi nhìn thấy một đôi tình nhân tay trong tay nói cười đi qua, y bất giác nhớ tới Đới Lan Quân rồi nhận ra, hai người bọn họ tựa hồ chưa bao giờ cùng nhau đi dạo phố như thế này, nói chính xác hơn, bọn họ chưa từng sống một ngày như những người bình thường.

Cô ấy rất bận, vô cùng bận, cho dù có chút thời gian rảnh rỗi cũng phải phân chia phần lớn thời gian cho gia đình, mà gia đình cô lại không chấp nhận Cừu Địch, cho nên y chẳng thể có mặt ở đó, làm thời gian hai người bên nhau càng ít ỏi. Tình cảm của bọn họ, có vẻ ngay từ đầu đã nảy sinh theo cách không bình thường, phát triển không bình thường, nếu là cặp đôi bình thường, có lẽ còn chẳng duy trì được một tháng.

Vì sao thế nhỉ?

Cừu Địch nghĩ mãi chẳng ra, hai người mỗi năm gặp nhau mười mấy lần, chẳng lần nào trọn một ngày, cùng lắm là gọi điện thoại hỏi thăm, giống như tất cả người phiêu dạt ở Bắc Kinh, xa cách càng lâu, tình cảm càng lạnh nhạt. Cũng không thể trách một mình Đới Lan Quân, y cũng rất bận rộn, bận kiếm tiền, bận tạo ra một tương lai tựa hồ rất tốt đẹp, mà quên đi mất hiện tại, không mấy khi quan tâm tới cuộc sống, công tác của cô ấy, nhiều lúc ở bên nhau như tình một đêm vậy, cả hai chỉ tìm kiếm chút kích thích, thỏa mãn để an ủi sự cô tịch của bản thân.

Mặc dù Cừu Địch nói cảm thông cha mẹ cô, nhưng thật vậy sao, trong thâm tâm y không có chút bất mãn, chút tức giận nào à? Chắc chắn là có rồi. Vì thế bản thân y cũng nghĩ tới hai lúc hai ngày sẽ chia tay, thậm chí có thể nói đó là kết cục không thể tránh, nhưng y không ngờ rằng lại kết thúc một cách nhẹ nhàng như vậy.

Vậy mình có yêu cô ấy không? Cừu Địch tự hỏi bản thân, có chứ, tất nhiên là có, y đâu cần gì tiền bạc, quyền thế của Đới gia, yêu cô, y chỉ chuốc lấy thêm phiền não, rắc rối. Còn nếu đơn thuần vì phát tiết, với số tiền y có, kiếm cô gái trẻ trung xinh đẹp hết lòng chiều chuộng có khó gì, cần gì nín nhịn, mong đợi cuộc gặp gỡ mỗi tháng một lần đó.

Ở chiều ngược lại Cừu Địch cũng tin Đới Lan Quân yêu mình, vì cô ấy cũng chẳng mưu cầu gì ở y, đồng thời với dung mạo và gia thế của cô, muốn tìm một nam nhân thành đạt chẳng thành vấn đề.

Nếu không yêu nhau bọn họ chẳng cố níu kéo tình cảm này lâu như thế.

Tình cảm thì khẳng định rồi, nhưng đã thực sự cố gắng vì tình cảm đó chưa, hay nói đã cố gắng đúng cách vì nó chưa? Ngoại trừ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn nữa.

Cừu Địch đặt tay lên ngực, kết thúc rồi, nhưng không làm y cảm giác đau như xé tim gan, cùng lắm là nhâm nhẩm đau ... Mình đã lãnh đạm như thế từ bao giờ? Có lẽ vì cuộc sống ở thành phố lớn vận chuyển cao tốc, đã không còn thời gian và không gian cho y cảm thụ hay nhớ nhung quá khứ nữa rồi, y đã trở nên lãnh đạm, đã quen gạt bỏ mọi thứ để tiếp tục tiến lên, cái thành phố này, không cho phép ai dừng lại.

Phụt, Cừu Địch nhổ một bãi nước bọt xuống dòng xe qua lại không dứt phía dưới, y quyết định rồi, kết thúc chuyện này, y sẽ tìm Đới Lan Quân, cố gắng một lần nữa cho tình cảm của họ, lần này y sẽ làm đúng cách.

Tit, tít, tít ... Di động đang gọi, Cừu Địch ấn nút xanh, bên trong vang lên giọng Thôi Tiêu Thiên:" Cừu Địch, cậu mất tập trung đấy."

" Mẹ nó, đúng là xuất thân dân nhìn trộm, tôi mất tập trung mà anh cũng phát hiện ra à?" Cừu Địch cười mắng, trong tầm mắt của y, cách cổng tiểu khu không xa đỗ một chiếc xe, trong đó có mấy người nữa:

" Ha ha, là Uyển Ninh phát hiện ra, tôi đâu buồn chán tới mức đi theo dõi nhất cử nhất động của câu .. khụ khụ quay lại chuyện chính … Không phải cậu sợ rồi đấy chứ?"

" Tôi sợ cái gì?"

" Cậu kéo sập Đặc Vệ, rất nhanh thôi người ta sẽ hiểu ra đây là chiêu xua hổ nuốt sói."

Sự việc rất đơn giản, Cừu Địch chỉ ném chiếc di động đã tắt mấy ngày của mình lên xe của mấy tên bảo an trần truồng cuống cuồng bỏ chạy đêm hôm đó. Đúng như dự đoán những kẻ đó rơi vào tay An ninh quốc gia, người An ninh quốc gia sẽ nhanh chóng tìm ra gốc gác của những tên bảo an, họ sẽ đến Đặc Vệ tìm hiểu ngọn ngành. Cừu Địch lại liên lạc với Vương Thiên Hành, liên tục khích bác cho hắn nổi điên, kết quả là hai thế lực va chạm nhau.

Cừu Địch khinh bỉ:" Hổ với sói cái gì, cùng lắm là chó cắn chó mà thôi, nói không chừng còn là chó do nhà ai đó nuôi, chẳng phải chó quốc gia. Anh có tin không, giờ cả Luật Mạn Toa cũng là nhân viên ngoại vi của An ninh quốc gia rồi."

" Hả, cậu đùa đấy hả, làm gì có chuyện đó, ngay cả Tam Nhi với Bảo Lỗi năm xưa lập công lớn như thế còn bị loại, vì lý lịch không tốt mà. Luật Mạn Toa xuất thân không rõ ràng, tội danh lớn, làm gì có chuyện được tuyển?" Thôi Tiêu Thiên không tin:

" Thế nên tôi mới nghi, cô ta không phải được An ninh quốc gia tuyển một cách đàng hoàng, mà có kẻ đang lạm dụng quyền lực của mình rồi." Cừu Địch khẳng định:

" Vậy là bên đó cũng không tin được nữa." Thôi Tiêu Thiên lẩm bẩm:

" Vốn không tin được." Cừu Địch sao có thể quên chuyện Từ Phái Hồng chứ, cái cơ cấu đó có khi đầy nhóc gián điệp cũng không chừng, đột nhiên lại hỏi một câu không liên quan:" Tiêu Thiên, có thấy nếu cả đời chúng ta ngay cả một chuyện tốt cũng chưa làm, có phải cuộc sống ảm đạm lắm không?"

Có điều hỏi sai người rồi, Thôi Tiêu Thiên đáp:" Tôi thích cuộc sống ảm đạm một chút, còn đặc sắc thì giành cho cậu đấy, tôi sống đơn giản lắm, không phải Đảng viên nhiều tâm tư như cậu ... Cẩn thận đấy, dù sao chúng ta cũng không phải dân chuyên nghiệp."

" Sai rồi, ở nơi này chúng ta có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, dù là dân chuyên nghiệp tới mấy cũng chỉ có thể liên tục tung ra tốt thí để đạt mục đích, chúng ta đối phó với đám tốt thí ấy thì dư sức." Cừu Địch tự tin nói:

" Quan trọng là chính chủ kìa, hắn còn ở đằng sau thì chúng ta sống không yên."

" Đúng thế, nên chúng ta phải ép cho cái đuôi hồ ly đó tự lộ ra. "

" Uyển Ninh nhờ tôi dặn cậu ngàn vạn lần đừng để biến thành con mồi đấy."

" Anh bảo cô ấy yên tâm, đám gián điệp này khó tìm, một khi moi ra rồi, muốn tóm không khó." Cừu Địch ngắt liên lạc, mũi hít hít, con mồi tới rồi, thành phố này là khu rừng của y:
Bình Luận (0)
Comment