Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 883 - Q5 - Chương 100: Chuyện Xưa Cũ Nào Ai Rõ Ngay Gian. (3)

Q5 - Chương 100: Chuyện xưa cũ nào ai rõ ngay gian. (3) Q5 - Chương 100: Chuyện xưa cũ nào ai rõ ngay gian. (3)

Cuộc họp thảo luận kịch liệt, có điều không phải phân chia thành hai phe đối lập, đồng ý và phản đối, mà một phe kiến nghị mặc kệ, dù sao thế lực chống phá nước ngoài không ít lần bịa đặt tin tức thế này, vấn đề tham ô đã có cơ cấu chống tham ô giải quyết. Một phe khác thì khiến nghị, phải mau chóng bắt giữ hung thủ, đề phòng bọn chúng hành hung giết người, còn về tên phản quốc kia, hoàn toàn có thể nghĩ cách giao cho nhân viên ở nước ngoài diệt trừ.

Trần Ngạo không tham gia phát ngôn, người không lên tiếng giống hắn có mấy vị, tựa hồ tất cả mọi người đều đang cố gắng né tránh một sự thực: Chứng cứ mà kẻ phản quốc đó giao nộp, đủ đưa toàn bộ những người có tên trong danh sách vào tù.

Mỉa mai làm sao, cơ cấu chấp pháp khi đối diện với tội phạm, không ai tỏ ra phẫn nộ vì những hành vi phạm tội trong tài liệu kia, không lờ đi thì tìm cách bưng bứt, thậm chí bịt miệng người tố cáo.

20 giờ, trong hội trường vẫn còn thảo luận, nghiên cứu, trao đổi, sự việc khó nhằn này khiến ngay cả tổng cục trưởng Tề Quý Minh cũng không dám vỗ bàn quyết định, cũng chẳng ai dám nhận lấy nhiệm vụ.

20 giờ 30 phút, Đổng Thuần Khiết đáng lẽ phải về nhà viết kiểm điểm lại không coi mệnh lệnh ra gì, dẫn theo Phí Minh và một số đặc vụ của An ninh quốc gia, vũ trang toàn thân, xuất hiện ở phân cục Hướng Dương. Tiếp đãi bọn họ là cảnh sát trực ban, bị Lão Đổng mắng té tát, thế là không bao lâu sau cấp lãnh đạo vội vàng tới nơi, giới thiệu là phó cục trưởng. Vị phó cục trưởng phân cục này cấp bậc kém Lão Đổng xa lắm, bị Lão Đổng không chút chất vấn tình hình của nghi phạm.

Chuyện này bên phân cục chỉ muốn giũ bỏ liên quan còn không được nữa là, hỏi gì đáp này.

" Cô gái bị hại kia đâu rồi? Anh nói là người An ninh quốc gia đón đi à, thế thân phận, số hiệu đã được xác thực chưa? Ghi hình giám sát ở đâu? Chúng tôi muốn mang đi." Đổng Thuần Khiết liên tục tra hỏi:

Phó cục trưởng vội an bài người đi lấy hình ảnh giam sát, nói đối phương đưa cho số điện thoại xác thực, đã xác thực là người cục chín phòng nghiên cứu thông tin kinh tế đối ngoại thuộc cục an ninh quốc gia, tới đây chưa đến nửa tiếng liền được xe tới đón đi ... Dù sao người ta cũng là người bị hại, không cần quản chế quá nghiêm, lại có cơ quan có đơn vị, cho nên để cho đi rồi.

" Pháp chế là gì, có biết không hả, pháp chế bị chính đám người chấp pháp các anh làm hỏng đấy." Lão Đổng giáo dục phó cục đó, lấy đi toàn bộ thông tin lưu giữ ở phân cục, hỏi:" Vậy người bắt cướp thì sao?"

" Đang giam giữ ở phòng." Phó cục báo cáo xong, thấy sắc mặt lãnh đạo trở nên khó coi, rối rít phân bua:" Cục trưởng Đổng, nơi này là thủ đô, anh có biết kẻ đó thân phận thế nào không ạ, lính xuất ngũ, đi tù bốn năm vừa mới được thả ra, chính là thành phần nguy hiểm ... Chính bản thân hắn cũng không giải thích được nguyên nhân tại sao lại đứng đó một tiếng, chúng tôi hoài nghi đây là sự kiện xã hội đen tranh đấu."

" Có chứng cứ không?" Đổng Thuần Khiết hỏi:

Phó cục lắc đầu:" Tạm thời chưa ạ."

Lão Đổng rống lớn:" Các người là cơ quan chấp pháp đấy, đến bao giờ mới học được cách làm việc theo pháp luật hả? Không có chứng cứ gì mà giam giữ người ta à? Nếu không phải người ta hạ gục ác đồ cầm súng, nói không chừng hắn bắn thêm vài người. Công là công, tội là tội, nếu đơn thuần luận sự việc này, không nói tới xuất thân quá khứ thì người đó có công hay có tội?"

Phó cục run giọng:" Chắc chắn là có công ạ."

" Vậy còn không mau thả người ra?" Lão Đổng rống thẳng vào mặt:

Phó cục bị nước bọt bắn vào mặt không dám lau, hắn cảm thấy làm thế này là không đúng, nhưng mà đã quen với kiểu xử lý này, trên ra lệnh, dưới chấp hành rồi, nguyên tắc quy trình chẳng bằng một câu của lãnh đạo, vâng dạ:" Vâng, thả ngay ạ."

Nhìn vị phó cục đó vội vội vàng vàng chạy đi, Lão Đổng chỉ biết thở dài:" Ôi, cái xã hội này chỉ nhìn ai quan chức lớn hơn, không nhìn lý lẽ đúng sai."

Phí Minh đi tới nhỏ giọng báo:" Vương Trác gửi tin nhắn nói, người tổng cục tới, yêu cầu chúng ta ngừng truy lùng ngay lập tức, gọi điện lại không ai bắt máy, đoán chừng cậu ta và cả Thiên Kiều đều bị cách ly rồi."

" A, vậy chứng tỏ là chuyện chúng ta làm đã có hiệu quả rồi đấy."

" Bây giờ bị lệnh ngừng lại rồi, người của chúng ta bị giam giữ, anh thì đã mất hết quyền lực đợi xử phạt, có hiệu quả thì cũng ích gì chứ ạ."

Đổng Thuần Khiết khịt mũi:" Trên văn kiện có cả đống chuyện không cho phép, không cho nhận quà cáp, không cho dùng xe công, không cho uống rượu trong thời gian công tác ... Người ta vẫn cứ làm đầy ra đấy thôi, có làm sao đâu."

" Nhưng ..."

" Nhưng cái gì mà nhưng còn chưa hiểu sao? Một mật vụ bị tập kích, người tập kích lại bị người của Cừu Địch tập kích, đến khi tập kích kết thúc, cả mật vụ và người tập kích đều bị đưa đi ... Đới Lan Quân tham gia điều tra liên hợp bị cách ly, tôi không tin trong đống chuyện vòng vèo này lại không có người nội bộ chúng ta giở trò."

Hiểu chứ, Phí Minh quá hiểu là khác, chỉ là bây giờ rõ ràng bên trên đều ra sức che đậy việc này, Lão Đổng lại ra sức chống đối, chuyến này sự nghiệp của hắn có lẽ đi tong rồi, chuyện họ tới cục công an sẽ nhanh chóng truyền lên trên, hắn nhẹ thì bị điều đi nơi khác, nặng thì cách chức. Phí Minh thở dài bất lực:" Vậy là anh muốn đi tìm kẻ đón người đi ấy?"

" Làm như thế thì khác gì chạy đuổi theo mông sói, chỉ có bọn ngốc mới làm. Người ta đã sớm phòng bị rồi, cậu chẳng tra được cái gì đâu ... Không tin cứ tra xem, cái phòng chín nghiên cứu tin tức kinh tế đối ngoại gì đó chắc chắn là nơi nuôi một đám người ngồi không nhận lương không đi làm, mang giấy tờ đi khoe khoang thôi." Đổng Thuần Khiết hừ mạnh, đối phương đã dám công khai như thế tức là không sợ tra rồi, còn cố tình tra chẳng khác gì bứt dây động rừng, báo đối phương biết có người đang đuổi sau mông:

Lão Đổng cứ như lên cơn thần kinh vậy, lúc thì hưng phấn, lúc thì khẩn trương, miệng nói không ngừng nghỉ, Phí Minh biết đó là cách hắn phát tiết bất an trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment