Q5 - Chương 101: Chuyện xưa cũ nào ai rõ ngay gian. (4)
Q5 - Chương 101: Chuyện xưa cũ nào ai rõ ngay gian. (4)
Đổng Thuần Khiết và Phí Minh đợi chừng hơn mười phút thì mấy cảnh sát đưa một người ra, người đó cao trên mét chín, không chỉ cao mà còn cơ bắp vạm vỡ, tưởng chừng như muốn xé toạc áo bung ra, lông mày rậm, hàm vuông vức, bước đi thôi mà cơ bắp cũng cuộn lên. Không phải người mà là thứ dã thú hình người, chỉ nhìn thôi đã khiến người đối diện phải e ngại.
" Tôi họ Đổng, tên Thuần Khiết, đi theo tôi." Lão Đổng ra lệnh rồi đi trước:
Kỳ Liên Bảo chẳng hỏi han gì, rất ngoan ngoãn, người ta bảo sao nghe vậy, theo Lão Đổng lên xe, ngồi đó im lim cũng khiến người khác áp lực.
Ai áp lực chứ không phải Lão Đổng, rời phân cục một đoạn, hỏi:" Cừu Địch đâu rồi?"
" Tôi không biết."
" Cậu ta ở cùng với ai?"
" Tôi không biết."
" Buổi sáng nay các cậu tập kích ai? Vì sao lại tập kích bọn họ?"
" Tôi không biết."
" Thế thì ít nhất cậu cũng biết cậu ta đang làm cái gì chứ?"
" Tôi không biết."
Câu trả lời đơn giản vô cùng, chỉ đúng ba chữ, vẻ mặt hắn cũng chẳng lộ ra thông tin gì, trơ trơ như đá. Lão Đổng ngồi ở ghế phụ lái quay hẳn lại, tức giận hỏi:" Vậy bây giờ chúng tôi phải đưa cậu đi đâu?"
Kỳ Liên Bảo dùng đúng một chiêu duy nhất, lấy bất biến ứng phó vạn biến: " Tôi không biết."
Phí Minh thiếu chút nữa không nhịn được cười, còn Lão Đổng thì thực sự cười thành tiếng:" Hay là để tôi đưa cậu về chỗ lúc nãy nhé, tôi thấy cậu hợp với nơi đấy lắm."
" Được, cho ăn một bữa hẵng đưa về, từ trưa tới giờ tôi còn chưa ăn cơm." Kỳ Liên Bảo thoải mái nói:
Xe liền đi tới một quán cơm, hai người họ dẫn Kỳ Liên Bảo vào, gọi mấy bát mỳ, sau đó trố mắt nhìn Kỳ Liên Bảo ăn như gió cuốn mây tàn, ăn liền tới năm bát lớn, khiến cả phục vụ viên cũng khiếp đảm, cả quán trố mắt nhìn. Kỳ Liên Bảo húp sạch cả nước, lấy khăn giấy chùi mép, ợ một tiếng thật thoải mái:" Đi được rồi đấy."
Có điều Lão Đổng không định đưa hắn đi theo nữa, một mình lên xe, nói:" Đừng đi theo chúng tôi, dù sao hỏi gì cậu cũng có biết đâu, thôi tự đi đi, có biết đường về nhà không?"
" Biết!" Kỳ Liên Bảo nói xong là quay đầu đi luôn làm hai người đần mặt:
Đúng là thế giới rộng lớn, loại người gì cũng có, Đổng Thuần Khiết nhìn theo bóng lưng cao lớn đi xa dần của Kỳ Liên Bảo, than:" Giờ thì tôi đã hiểu vì sao bác cả nhà tôi sống tới 95 tuổi vẫn khỏe mạnh."
" Vì sao ạ?" Phí Minh không hiểu gì cả, sao nói chuyện không liên quan như thế:
" Ông ấy chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện không liên quan tới mình, cho nên mới sống lâu như vậy." Lão Đổng chép miệng:
Phí Minh định nói, sao anh không học theo đi, nhưng không dám nói ra.
Đúng như Đổng Thuần Khiết dự liệu, cái phòng nghiên cứu tin tức kinh tế đối ngoại đón Luật Mạn Toa đi chỉ là đơn vị vỏ bọc, tới nơi ghi trên địa chỉ thì chỉ là công trường đã giải tỏa từ lâu. Đến Quốc tế Mạn Toa thì không ai biết cô ta ở đâu, như thể bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy ...
Cuộc họp ở tổng cục kéo dài từ 18 giờ tới 21 giờ 40 phút mới kết thúc, không phải có kết quả mà là có họp tiếp cũng không ích gì, tổng cục trưởng ra lệnh giải tán. Đừng nói là hình thành quyết định, tới ngay cả ghi chép cuộc hợp cũng không làm nổi, thôi thì bỏ cho rồi, để mai thảo luận tiếp, dù sao bây giờ cũng đã muộn, mọi người cũng phải tự châm chước nghiên cứu nữa.
Chuyện nói ra cũng chẳng khó hiểu, ai mà am hiểu quy tắc quan trường đều biết chẳng ai dám tiếp nhận vụ án này hết, không nói tới bản thân dính líu hay muốn bao che gì, vì xưa nay người dám mạnh tay phá vụ án liên quan tới nội bộ, kết cục đều không thoát khỏi vận mệnh bị mạnh tay xử lý. Đang yên đang lành không liên quan tới mình, ai muốn dính vào chuốc lấy một đống điều tiếng?
Thực ra mọi người đang chửi tên phản quốc kia làm trò vớ vẩn, nếu hắn muốn báo thù thì cứ việc tung hê tin tức đó lên mạng chẳng hạn, đợi chuyện ầm ĩ tới mức không thể không xử lý, hậu quả đã xuất hiện, như vậy mới dễ làm.
Bây giờ ấy à, còn thiếu một chút, có khi chết thêm vài người nữa, không cách nào bưng bít bên trên phải ra lệnh xử lý hẵng hay. Nói ra thì tàn nhẫn, nhưng quy tắc cuộc chơi là thế, không chịu được cứ rút thôi.
Vì thế ai nấy mang theo tâm tư khác nhau, mặt mày nghiêm trang, đi lên xe riêng của mình, sau đó là bật điện thoại, thông báo cho những người cần biết, bán ân tình ấy mà.
Phó cục trưởng Tần Khôi Thắng lo lắng trùng trùng rời tổng cục, ông ta vừa mới lên xe liền lấy di động ra, điện thoại để chế độ im lặng đã có gần chục cuộc gọi nhớ, số máy lạ. Ông ta cân nhắc xem có nên gọi lại hay không, có điều gạt bỏ ý định này, đang lúc rối ren, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Xe vừa đi ra ngoài đường thì điện thoại lại reo, chính là cái số máy đã gọi nhiều lần đó, Tần Khôi Thắng nhíu mày rồi nhận máy nhưng không ta không nói gì cả, xem đối phương muốn gì.
" Phó cục trưởng Tần, có hứng thú nói chuyện với tôi không?" Giọng nói hết sức quen thuộc truyền ra:
" Dừng xe ... Cậu xuống đi." Tần Khôi Thắng quát lớn, đuổi lái xe đi, đợi trong xe chỉ còn một mình liền đùng đùng nổi giận mắng:" Du Thế Thành, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì, cậu giết hai người rồi đấy, tạo nghiệt như thế còn chưa đủ à?"
" Thôi, ông đừng vờ vịt làm gì, tôi không ghi âm lời của ông đâu, trong tay tôi có đủ tư liệu về những chuyện thối tha ông làm rồi. Tôi lấy được từ chỗ Chu Duy Dân đấy, chắc ông biết chuyện gì rồi nhỏ, phó cục Tần này, tôi đã cống nạp cho ông mấy năm, vậy mà cuối cùng ông lại để tôi có nhà chẳng thể về, ông nói sao đây?" Du Thế Thành gằn giọng chất vấn:
Tần Khôi Thắng im lặng, không cần nói chuyện đối phương lấy được tài liệu gì ở chỗ Chu Duy Dân, riêng việc ông ta nhiều năm nhận hối lộ từ một tên phản quốc mà lộ ra cũng đủ đóng nắp quan tài của ông ta rồi:" Đó là vì cậu bất cẩn, chuyện đã vào trình tự tư pháp, làm sao tôi bao che được? Nếu không có chút tình nghĩa đó, cậu nghĩ cậu thoát được ra nước ngoài à?"
" À, nói vậy thì chúng ta vẫn là bạn bè nhỉ?" Du Thế Thành cười nói: