Q5 - Chương 102: Chuyện xưa cũ nào ai rõ ngay gian. (5)
Q5 - Chương 102: Chuyện xưa cũ nào ai rõ ngay gian. (5)
Bạn bè à? Quan hệ đó bây giờ làm phó cục Tần khố không kể xiết, phủ nhận cũng không được mà nhận cũng không xong, gượng gạo nói:" Cậu lại muốn làm cái gì nữa đây, tôi khuyên cậu yên ổn sống ở nước ngoài đi, cậu gây ra bao nhiêu chuyện như thế, sợ An ninh quốc gia không nghĩ cách đối phó với cậu à? Cậu nên biết nếu cậu làm loạn tới mức đó nào đó, cậu sẽ vào danh sách trừ bỏ, cậu không thoát được đâu."
" Chuyện của tôi, tôi tự biết tôi đang làm gì, anh nên lo cho mình thì hơn." Du Thế Thành đổi giọng điệu nói chuyện, không còn khách khí giả tạo nữa, nghiêm túc mà lạnh lùng:" Anh thừa biết là tôi biết tài sản trong tay anh còn rõ hơn cả vợ anh chứ, có muốn tôi tiết lộ cho quý phu nhân một chút không?"
Tần Khôi Thắng không dám tiếp lời.
" Giúp tôi làm một việc đi."
" Chuyện gì?" Tần Khôi Thắng gần như phải thì thầm:
" Vụ án gián điệp ở Trường An hơn hai năm trước."
" Vụ án đó kết thúc rồi."
" Chưa kết thúc đâu, các anh vừa mới phóng thích Điền Thượng Đại Tường về nước còn gì, các anh không thẩm vấn ra được gì nên đành thả sớm thế đúng không? Thẳng thắn mà nói nhé, chuyện này tôi còn biết nhiều hơn anh đấy ... Trung Dã Huệ Tử bị giết, cô ta để lại một bản tình báo quân sự, nữ nhân đó là gián điệp hai mặt, cô ta thực ra đã chuẩn bị cả hai đầu, muốn đàm phán giá với bên này, ai ngờ bị giết, tình báo cũng mất ... Điền Thượng Đại Tường biết tung tích, chính là một chiếc đồng hồ."
" Hả?" Tần Khôi Thắng lắp bắp:" Giờ cậu phục vụ cho tình báo nước ngoài à?"
Du Thế Thành nghiến răng:" Là các người ép tôi, nếu không phải bị đám khốn kiếp đó đổ hết tội lên đầu, khiến tôi có nhà không về được, tôi còn cách nào khác? Nếu tôi không chịu, người ta sẽ trục xuất tôi về nước, lúc đó tôi kéo tất cả các người chết chùm."
Tần Khôi Thắng sững sờ, đau khổ tột độ, đúng là đi sai một bước thành thiên cổ hận.
Du Thế Thành nhắc nhở:" Anh đừng nghĩ có thể đối phó qua loa với tôi, tôi đã giết hai người rồi, anh xem hồ sơ vụ án thì hẳn biết đó là thủ pháp của dân đặc công, đừng ép tôi đối phó với anh."
" Không, thứ đó không ở trong tay chúng tôi." Tần Khôi Thắng biết tên này không dọa, hắn bên kia đại dương, chỉ phái người làm, có gì phải sợ, ông ta lắc đầu:
" Tôi biết là không ở trong tay anh, cũng không ai muốn nó ở trong tay các anh, nếu không thì nó chẳng còn giá trị gì nữa ... Nói cho tôi biết, thứ đó có khả năng nằm trong tay ai, giúp tôi lấy được nó, tôi sẽ giúp anh chuẩn bị một đường lui an toàn. Chúng ta trước giờ vẫn là đồng minh mà, nói ra thì anh chính là người hưởng lợi lớn nhất từ cái chết của Chu Duy Dân còn gì nữa, thứ hắn biết đủ kéo anh xuống ngựa, tuy giờ thứ đó ở trong tay tôi, nhưng thân phận của tôi không đáng ngại, tôi còn mong đưa anh lên quá ấy chứ. Còn mấy tên ngu xuẩn kia, tôi kiếm chút tiền của chúng, chia cho anh, thế nào?" Du Thế Thành dụ đỗ:
Có vẻ thời gian Tần Khôi Thắng do dự không lâu, lái xe rất nhanh lên xe, sau đó lặng lẽ đi vào màn đêm mịt mùng.
" Cừu Địch!?"
Không ngờ chính là y:
Tạ Kỷ Phong xem tư liệu được Du Thế Thành truyền tới, trong thoáng chốc liền bừng tỉnh, mọi chuyện đột nhiên trở nên hết sức rõ ràng. Gần ba năm trước ba tên nhóc kia bị hắn bán cho Lão Đổng, Lão Đổng đưa bọn họ đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn không cách nào biết được, nhưng khi Cừu Địch trở về, tên nhóc vốn luôn sợ hắn, đề phòng hắn, né tránh hắn không dám bước chân vào nghề này lại thoát thai hoán cốt, chủ động tới tìm hắn đề nghị hợp tác.
Không rõ tên đó trải qua chuyện kinh tâm động phách gì, hắn không tưởng tượng được, chỉ đi có vài tháng thôi mà lại trưởng thành tới mức không nhận ra như thế.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tạ Kỷ Phong lòng nặng trĩu nhận máy:" Tôi còn đang xem tài liệu."
" Có cảm giác gì không? Trong lý lịch có ghi Cừu Địch từng làm việc cho Cáp Mạn anh, hơn nữa hiện là chủ tịch ngầm điều hành Cáp Mạn, sự tùng hợp này làm tôi bất ngờ đấy." Du Thế Thành giọng ngọt nhạt, khi mới xem thông tin Tần Khôi Thắng truyền ra, hắn suýt nữa rơi điện thoại, cái tên Cừu Địch đó không xa lạ với, quan trọng hơn còn quan hệ sâu xa với Tạ Kỷ Phong:
" Mặc dù tôi và y từng cộng sự, nhưng chuyện này khiến tôi hết sức bất ngờ." Tạ Kỷ Phong thở dài, nếu hắn sớm biết Cừu Địch từng trải qua chuyện thế này, lần đó làm sao hắn dám gài bẫy:
So với những đám gián điệp thực sự, đụng một chút là giết người không ghê tay kia, hắn mới chỉ gọi là chơi trò gián điệp thôi, thảo nào tên nhóc đó chẳng sợ mình.
Phía bên kia cũng có một người hối hận, Du Thế Thành thở dài:" Tôi cũng bất ngờ, có điều nếu là một đối thủ như thế thì lần trước tôi thua không hề oan. Tôi cứ tưởng Đô Triêu Quân sẽ dễ dàng xử lý được y, kết quả vừa vặn ngược lại, Đô Triêu Quân vào tù, y thì bình an vô sự. Giờ y lại dính lứu vào chuyện lớn như thế khiến tôi không khỏi hoài nghi, y có vai trò quan trọng hơn trong vụ biệt thự số 81, anh nói sao?"
“ Rõ ràng vụ việc lần đó y bị bại lộ rồi, kết quả tôi không rõ y làm gì mà bình yên vô sự, đàng hoàng ở lại Bắc Kinh như thế.”
“ Được rồi, tạm gác chuyện cũ sang bên, xử lý vấn đề trước mắt đi.”
" Có điều sau lưng y chính là Lão Đổng, còn làm việc cho An ninh quốc gia, chúng ta khó mà đụng vào y được." Tạ Kỷ Phong ái ngại:
" Giờ thì không còn nữa rồi, y đã bị đưa vào lệnh truy nữa rồi, một bước vào cửa quan, chín trâu kéo không lại. Tôi đoán rằng y cũng chỉ vô tình mà có được thứ này thôi, hiện giờ không thể không tự bảo vệ này, thứ này hẳn là trộm ra, cho nên giờ y có trả lại cho An ninh quốc gia thì cũng không thoát được họa tù tội đâu ..." Du Thế Thành tất nhiên biết nhiều hơn Tạ Kỷ Phong, hắn chỉ tiết lộ vừa đủ:" Còn về Lão Đổng thì không cần lo, anh ta đã bị tạm ngừng chức vụ chờ kiểm điểm rồi, người xung quanh anh ta sớm thôi sẽ bị điều đi nơi khác. Thời gian cho anh không nhiều đâu, tôi nghĩ người anh em đó đang chuẩn bị trốn khỏi Bắc Kinh, thậm chí là trên đường bỏ trốn rồi. Phải tìm được y, bất kể là trộm, cướp, mua hay là giết người phóng hỏa, bất kể là anh dùng cách gì cũng phải lấy được thứ đó cho tôi."
Tạ Kỷ Phong không lạc quan như vậy:" An ninh quốc gia hiện chắc cũng đang ráo riết truy lùng y rồi."
" Đúng, nhưng cho tới bây giờ họ vẫn chưa bắt được, cho nên anh mới có cơ hội, anh hẳn là hiểu y hơn bọn họ chứ?"
Điều này Tạ Kỷ Phong không dám đảm bảo, nếu là một Cừu Địch trước khi đi Trường An, hắn có thể nắm chắc trong tay, nhưng bây giờ thậm chí hơn hai năm trôi qua, y còn phát triển Cáp Mạn tới mức đó, không rõ thế lực ở đây tiến tới đâu, sợ bản thân không còn mấy ưu thế.