Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 886 - Q5 - Chương 103: Kinh Biến Hiện Đêm Dài Lắm Ác Mộng. (1)

Q5 - Chương 103: Kinh biến hiện đêm dài lắm ác mộng. (1) Q5 - Chương 103: Kinh biến hiện đêm dài lắm ác mộng. (1)

Du Thế Thành bơm ở bên kia đợi hồi lâu không thấy câu trả lời của Tạ Kỷ Phong, biết hắn đang do dự, khó mà trách được, bơm thêm thuốc kích thích:" Ngay ngày mai anh có thể lấy được thân phận, hộ chiếu mới mà đại sứ quán cấp cho, thân phận này không hề có tiền án, anh có thể đi bất kỳ lúc nào. Tôi đảm bảo với anh, trước khi lên máy bay, anh sẽ quay trở lại thành phú ông, hoặc anh có thể ở lại không đi, tôi cũng sẽ cấp cho anh một chỗ dựa vững trãi, để anh yên tâm cưới vợ sinh con không phải lo lắng gì ... Anh đã xem tư liệu tôi chuyển cho anh rồi đấy, anh không nghi tôi hứa suông chứ? Anh không có một mình đâu, có trợ lực lớn sau lưng anh."

Tạ Kỷ Phong nhìn tài liệu trong tay, đều là tài liệu nội bộ của An ninh quốc gia, tuyệt mật, tuy chỉ là chụp lại từ bản in, nhưng con dấu đỏ trên đó dễ dàng phân biệt được. Hắn biết, Du Thế Thành không nói dối, đây là thông tin nội bộ An ninh quốc gia truyền ra, hơn nữa còn là từ người có cấp bậc cao.

Du Thế Thành không cho Tạ Kỷ Phong suy nghĩ, hắn thấy điều kiện mình đưa ra quá ưu ái rồi:" Anh nên đưa ra quyết định rồi đấy, cho tôi biết, anh có biện pháp nào tìm được y không?"

" Có!" Tạ Kỷ Phong khẽ đáp:

Không hề hỏi phương thức đó là gì, Du Thế Thành mỉm cười:" Vậy thì bắt đầu đi, tôi sẽ liên tục cập nhật cho anh động tĩnh từ phía An ninh quốc gia. Hiện giờ bọn họ đang vì vấn đề xử lý hai vụ ám sát kia mà cãi nhau không ngớt rồi, tạm thời không rảnh để ý nhiều tới chuyện khác được đâu."

Điện thoại đã cúp rồi, Tạ Kỷ Phong bóp trán suy nghĩ, giờ hắn đã hiểu, toàn bộ việc làm trước đó của Du Thế Thành chỉ là để trải đường. Dùng hai vụ án giết người báo thù và tống tiền để di chuyển tầm mắt của người khác, đồng thời lấy đó để gây sức ép cho vị quan chức cấp cao của An ninh quốc gia không thể không hợp tác với kẻ phản quốc ... Minh chứng chính là tư liệu trong tay hắn hiện giờ.

Làm quá đẹp, thế nhưng lại khiến Tạ Kỷ Phong có chút sợ hãi, hắn biết mình đã đi trên con đường không lối về, hơn nữa hắn không có lựa chọn nào khác.

Hai tên sát thủ nãy vẫn việc mình mình làm, nhưng ánh mắt lạnh lẽo thi thoảng lại liếc về phía hắn, như thể sẵn sàng rút súng bất kỳ lúc nào, Tạ Kỷ Phong sợ, nếu hắn từ chối, người bị thủ tiêu là hắn.

Tạ Kỷ Phong thở dài:" Đi thôi, tôi có thể tìm được, chỉ sợ là các anh không đối phó được với y mà thôi."

" Đó là việc của chúng tôi, anh chỉ cần tìm ra mục tiêu là đủ rồi." Tên người Hoa cười khẩy, tên người Việt Nam thì chỉ nhún vai, lấy trang bị rồi đi:

Ba người nhân bóng đêm rời khỏi tầng hầm, hướng về nơi cuộc sống về đêm vẫn rực rỡ muôn màu.

Thời gian chỉ hướng 22 giờ tối, Cừu Địch ngồi trên ghế sô pha vươn mình ngồi dậy, cái ghế sô pha dài tới bốn mét, rộng ngót hai mét, rõ ràng nếu dùng phục vụ hoạt động hai người cũng thừa sức. Mặc dù y không nhận ra loại hàng cao cấp này, nhưng thân thể cảm nhận được sự khác biệt từ vật liệu đắt tiền, nằm hết sức thoải mái, đặt mình lên đó một chút mà lim dim muốn ngủ rồi.

Cừu Địch đi đất dạo bước trong căn phòng xa hoa, ngứa tay bật hết đèn trong phòng lên, tấm tắc không thôi, một căn phòng lớn tới mức thừa thãi, sàn nhà bóng loáng nền gỗ, tường lại ốp đá hoa cương vuông vức trắng, chính giữa là chiếc ghế sô pha siêu khủng với gam màu cà phê, toàn bộ gian phong mang vẻ trang nhã sang trọng. Một phần tường bằng kính, bên ngoài kia là hồ bơi lộ thiên và vườn cây nho nhỏ.

" Chết tiệt! Không biết cả đời mình có kiếm đủ tiền mua căn nhà thế này không?"

Mặc dù Cừu Địch không phải là người theo đuổi cuộc sống vật chất xa xỉ cũng bị căn phòng này làm dao động, y dùng bước chân tính thử, tầm 200 mét vuông ... Cừu Địch lại chửi lần nữa, chỉ có hai vợ chồng với đứa con thôi, ba người sống trong nửa cái phòng khách cũng là quá dư thừa rồi, mua cả căn nhà lớn thế này để làm gì? Lôi kéo thù hận à? Đám khốn kiếp này là nguyên do đất đai tăng giá.

Cừu Địch vừa mắng chửi vừa hâm mộ, trong nhà có hai phòng khách, năm phòng ngủ, một thư phòng, một phòng vẽ, một phòng thể dục. Y thong thả đi xem từng phòng, cuối cùng lên phòng khách nhỏ ở tầng 2, ở nơi này có cái tủ rượu của Lão La, bên trong xếp cơ man nào là rượu cả tây lẫn ta, Cừu Địch lấy luôn một chai rượu vang xuống lầu.

Đi chân đất dẫm bãi cỏ man mát ngoài sân, ngồi xuống chiếc ghế mây, tưởng tượng xem nếu một ngày nào đó mình cũng có cuộc sống thế này, cảm giác sẽ thế nào?

Hai mắt khẽ khép lại, nhấp một ly rượu vang, đung đưa ghế, chẳng biết nghĩ tới cái gì, mỹ nữ hay xe sang, hoặc tiền bạc đầy nhà, dù sao thế khóe miệng y cong lên thành nụ cười, khoan khoái hết mức.

“ Không đợi em đã uống à?” Có tiếng trách móc nhỏ sau lưng truyền tới:

Trang Uyển Ninh đã tắm xong, thay chiếc áo ngủ màu vàng chanh, gương mặt xinh đẹp thuần khiết khuất sau mái tóc vẫn phớt hồng vì tắm nước nóng, đôi mắt ươn ướt quyền rũ không nói lên lời.

Ánh mắt Cừu Địch đi từ chiếc cổ trắng ngần tới bờ vai trơn bóng, xuống nữa là bầu ngực vun tròn dưới lớp váy lụa mỏng, trêu ghẹo lý trí, những tâm tư phiền não trong lòng Cừu Địch hóa hư không.

Mấy ngày qua bọn họ gần như sống trên xe, ăn uống ngủ nghỉ gần như giải quyết tại chỗ, nơi ở thay đổi liên tục, gần như không dám dừng lại. Nghe Trang Uyển Ninh than người cô bốc mùi rồi, Cừu Địch nhớ ra chỗ này, biệt thự của La Thành Nhân ở ngoại ô, liền đưa cô tới đây.

Kỳ thực đây cũng là một ảo tưởng xa với của Cừu Địch, coi như phần nào bù đắp tiếc nuối đi.

Trang Uyển Ninh đi tới, vậy mà không ngồi xuống ghế ở bên, cố tình chen chúc cùng Cừu Địch chung một cái ghế. Hai người kế sát vào nhau ngồi xuống, cảm giác cơ thể người thật mềm mại, hương thơm man mát từ mái tóc tỏa ra cũng khiến người ta dễ mất đi lý trí.

Không gian tĩnh lặng, bốn bề chỉ ánh trăng tĩnh lặng tỏa ánh sáng huyền ảo lên mặt hồ, ánh đèn phồn hoa thành phố phía hồ đối diện rất xa xôi, cả hai đều không muốn nói chuyện, chỉ muốn tận hưởng thời khắc êm đềm bên nhau, đều hiểu, giây phút này không dài.

Khẽ cúi đâu hôn lên tóc Trang Uyển Ninh, Cừu Địch hỏi:” Kết thúc việc này, em sẽ làm gì?”

Trang Uyển Ninh rúc người vào sâu trong lòng Cừu Địch hơn nữa:” Về Trường An, tiếp tục làm giáo viên, có lẽ mấy năm nữa kiếm giáo viên trong trường, một người bình thường thôi, sau đó kết hôn, sống bình lặng như vậy. Ừm, nếu có thể xuất bản vài cuốn sách, vậy là đủ …”

Trải qua chừng đấy chuyện, điều Trang Uyển Ninh muốn chỉ là cuộc sống bình dị bình yên, Cừu Địch không thể cho cô được điều ấy, mặc dù xác định trước hai người có duyên không có phận rồi, nhưng nghe cô nói thế, không khỏi hơi lên chút ghen tuông:” Hình như em tính hơi bị nhầm rồi đấy, chồng em là anh chàng bình thường, công việc bình thường, chắc chắn sau thời gian dài chung sống, anh ta nhận ra, mình không ưu tú bằng em, anh ta sẽ sinh ra tự ti. Khi đó anh ta sẽ nảy sinh nhu cầu tìm lại tự tôn của mình, nếu anh ta là giảng viên đại học, vậy thì dễ rồi, trong tầm mắt anh ta sẽ có rất nhiều cô nữ sinh đơn thuần, ít kinh nghiệm sống, anh ta sẽ dễ dàng chinh phục họ, anh ta sẽ ngoại tình, phản bội lại em …”

“ Tất nhiên không thể đổ hết trách nhiệm cho anh ta, anh dám khẳng định, dù em kết hôn rồi, người hâm mộ em vẫn không giảm đâu, mà những người đủ tự tin theo đuổi em thì khỏi nói, đủ cả địa vị thân thế lẫn dung mạo … chồng em liên tục bị đả kích, càng đả kích hắn càng phạm sai lầm, rồi cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nhà trường phát hiện ra, đuổi việc hắn.”

Bất ngờ là Trang Uyển Ninh không hề tức giận, thậm chí chăm chú lắng nghe Cừu Địch vẽ lên tương lai u tối của mình, cô xoay người đối diện với Cừu Địch, đe dọa:” Được rồi, nếu em sống hạnh phúc bình yên, em sẽ rộng lòng tha cho anh, nếu chuyện không may xảy ra đúng như anh nói, em tới tìm anh, bắt anh trả giá cho những lời không may anh nói hôm nay. Lúc đó em không cần biết anh đã kết hôn chưa, em nhất định bắt anh phải …”

Đúng lúc này chuông điện thoại reo vang, cắt ngang lời Trang Uyển Ninh nói, cô chỉ biết khẽ thở dài.
Bình Luận (0)
Comment