Q5 - Đại kết cục: Mưa gió ngừng áo vải vẫn ung dung. (5)
Q5 - Đại kết cục: Mưa gió ngừng áo vải vẫn ung dung. (5)
La Thành Nhân lần này về quê, thông qua giới thiệu của Cừu Địch còn gặp ông chủ Giản, người đó năm xưa cũng đầu tư thu mua thổ sản địa phương, nhưng quy mô nhỏ không tạo được hiệu ứng đáng kể. Về sau do chính sách gộp thôn trấn, khiến nhiều nơi bỏ hoang, chi phí nhân lực vận chuyển càng tốn kém nên bỏ.
Hai bên trao đổi kinh nghiệm với nhau, cũng ước chừng được, kể cả với ưu thế sẵn có của Thịnh Hoa, con người, kỹ thuật, kênh tiêu thụ, lỗ thì không sợ lỗ, nhưng lãi chẳng đáng là bao.
" Nếu cậu tha thiết với quê hương như vậy, tôi từ chối thì hơi thiếu tình nghĩa, nói gì thì nói, coi như nơi đó từng che chở gia đình tôi ..." La Thành Nhân chép miệng:" Thế này đi, trao đổi cổ phần, tôi muốn 30% cổ phần của Cáp Mạn."
Cừu Địch nổi nóng:" Gian thương, chuyện nào ra chuyện nấy chứ, đừng lôi chuyện khác vào."
" Tôi tính cho cậu nghe, vụ này phải đầu tư lớn, chu kỳ đầu tư dài, chẳng biết bao giờ hồi vốn, cậu có vụ làm ăn ngon không cho tôi tham gia, chuyện móc túi lại muốn tôi làm là sao?" La Thịnh Nhân cũng chỉ trích lại:" Ông chủ Giản là người địa phương còn thất bại, tôi từ xa tới, làm ăn nổi sao?"
" Anh nghĩ cho kỹ chưa, đừng để tôi đi tìm nhà đầu tư khác, đá anh sang bên. Sau này đừng tìm tôi khóc lóc nhé, thị trưởng tương lai, thực phẩm xanh sẽ là trào lưu, anh Giản Phầm thất bại vì hơn 10 năm trước vẫn chưa phải thời cơ chín muồi thôi, bây giờ người ta đã quá sợ sản phẩm công nghiệp hóa rồi, tôi tin lần này anh ấy đã nhìn thấy cơ hội." Cừu Địch khịt mũi:" Biết anh ấy là một trong số người giàu nhất quê tôi không, tôi về rủ anh ấy đầu tư."
" Cậu mới là đồ gian thương, tôi hiểu rồi, hiểu rồi ..." La Thành Nhân trừng mắt nhìn Cừu Địch qua gương chiếu hậu:" Cậu cố ý để tôi tiếp xúc với người ta, khiến người ta nghĩ, có ông chủ nhà máy gia công thực phẩm lớn từ thủ đô tới tìm hiểu chuyện này, ắt cơ hội thị trường đã tới ... Sau dó cậu về thuyết phục người ta đầu tư sẽ dễ hơn chứ gì. Tôi nói cho cậu biết, lần này hoặc không làm, hoặc hai nhà tôi với cậu làm thôi, hơn nữa, tôi khống chế cổ phần."
" Đồ gian thương, muốn tôi làm công cho anh đấy à?"
" Ha ha ha, muốn lấy được tiền thì ít nhiều cậu cũng phải hi sinh chứ, làm gì có chuyện ngon ăn như thế."
" Được rồi, về một cái tôi bắt đầu tuyển người."
" Phải giải quyết vấn đề thu mua và vận chuyển nhé, đường xá nơi đó tôi không đầu tư nổi đâu."
" Tư duy của anh sơ cứng quá rồi, chỉ cần tăng giá thu mua lên một ít, số tiền này thậm chí không bằng chi phí vận chuyển chúng ta bỏ ra thì vấn đường xá không thành vấn đề, người dân dù dùng vai gánh cũng gánh tới trạm thu mua, tiền rơi vào túi họ một cách thiết thực. Chỉ cần khi nhà máy hình thành hiệu ích thực sự, đem lại co số GDP đẹp đẽ cho địa phương thì tin tôi đi chính phủ địa phương tự xin nhà nước đầu tư nâng cấp đường xá, mấy cái đó còn cần chúng ta bỏ tiền nữa à?"
" Gian thương, gian thương, vậy mà cậu còn nói tôi được."
Chiếc xe phóng đi vèo vèo, người trong xe trò chuyện thoải mái vui vẻ, Đới Lan Quân không hề nói xen vào nhưng suốt dọc đường nắm chặt tay Cừu Địch, mỗi lần nhìn nhau đều lộ dáng vẻ lắng nghe, tán thương, chưa bao giờ có cảm giác gần gũi như thế, vì lúc này nối liền nhau là trái tim.
Một cuộc chia tay chính là để gặp lại, lúc lên máy bay Cừu Địch quyến luyến nhìn lại thủ đô, ghé tai Đới Lan Quân trêu ghẹo:" Bây giờ em hối hận còn kịp đấy."
" Không, em quyết định rồi sẽ không thay đổi ... Em quyết định tương lai nhất định khiến ai đó hối hận không kịp." Đới Lan Quân tựa cười tựa không, ném cho y ánh mắt đe dọa của hổ cái:
" Hay là em suy nghĩ thêm nữa đi, thế này gấp gáp quá, anh còn chưa nói với cha mẹ mà." Không biết có phải mắc triệu chứng tiền hôn nhân không, khi thực sự bước tới điểm cuối của ai tình, y lại hơi chột dạ:
" Không sao đâu." Đới Lan Quân vuốt ve má Cừu Địch cười híp mắt:" Em đi nói với cha mẹ anh."
Oa, cô bé này thật hung hãn, một chút xấu hổ cũng không có, Cừu Địch mặt mày nhăn nhó:" Anh bắt đầu hối hận rồi đấy."
" Hì hì, muộn rồi." Đới Lan Quân dựa vào vai Cừu Địch, khi đi tới điểm cuối ái tình, cô không thấy xấu hổ, giống như khi cô quyết tâm từ chức, chỉ thấy trước mắt bừng sáng, giống bước vào vùng trời đất hoàn toàn mới:
Mấy tháng sau, lễ hoan nghênh Thịnh Hoa đầu tư oanh động cả huyện thành, đó là khoản tiền lớn, hơn nữa thực sự đầu tư vào địa phương. Nhờ thu mua với giá cao, thổ sản từ bốn phương tám hướng kéo tới nhà máy mới, sau đó lại được đóng gói khoác lên mình bộ quần áo mới, từ vùng núi xa xôi đi tới khắp nơi trên toàn quốc.
Ông chủ La không phải tay mơ trong chuyện làm ăn, hắn có kế hoạch cả rồi, nhờ mối quan hệ mật thiết với quân đội, về sau dẫn mấy phong viên trong quân đội tới, khai thác hiện trạng sinh tồn của cựu chiến binh. Câu chuyện anh hùng chiến đấu, hơn mấy chục năm kiên trì bảo vệ đất rằng cho quốc gia, không đánh mất lý tưởng nhanh chóng lên báo huyện, tỉnh, báo quân đội ... Rất nhanh độ nổi tiếng tăng vọt, thương hiệu Thịnh Hoa, sản phẩm thiên nhiên khiến doanh thu tăng mạnh, hơn nữa không chỉ thu hút đầu tư mà các khoản quyên góp cũng cuồn cuộn đổ tới.
Sức nóng của câu chuyện đó kéo dài tới mùa đông, lại có một phần đưa lên mạng, khiến các cửa hàng tiêu thụ thổ sản sinh ra như nấm mọc sau mưa. Nghe nói ở huyện Ô Long thành lập một vườn ươm sáng nghiệp cho sinh viên tốt nghiệp, đặt ngay trong khu nhà máy của Thịnh Hoa, chẳng những từ đó sinh ra rất nhiều người theo sản nghiệp logictics, hơn nữa còn tiếp thị sản phẩm giám sát DTM khắp toàn quốc.
Đới Lan Quân có thói quen gọi Cừu Địch một cách thân thiết là gian thương, bọn họ cùng nhau đi qua đi lại huyện thành, thủ đô tới các thành phố cả nước, thành đôi thành cập, không dời nữa bước. Lại qua thời gian rất lâu, Đới Lan Quân vác cái bụng to tướng, phụ huynh hai nhà đỏ mặt, hai bọn họ lại chẳng đỏ mặt chút nào, trở thành trò cười cho đám bạn bè.
Còn rất nhiều trò cười khác, ví như Lão Phiêu sau khi nếm mùi đời, đời tư sa đọa nhanh chóng tới trình độ ngang với Bao Tiểu Tam, hai người kết bạn tìm hoa vấn liễu, gặp phải truy quét mại dâm, nửa đêm phải quấy nhiễu Phí Minh cầu cứu. Ví như Thôi Tiêu Thiên bị một bà chị theo đuổi, chính là người chứng kiến hắn "lam việc nghĩa" hôm đó, quan hệ hai người tốt lắm, không cờ còn tiếp nhận chuyện hắn thích cả nam lẫn nữ. Vì như Cảnh Bảo Lỗi lưu tình khắp nơi, một ngày rốt cuộc bị bốn cô gái khóc lóc, la lỗi, phẫn nộ chặn ở công ty, hắn sợ quá trốn vội tới quê Cừu Địch, không dám đối diện với đám mỹ nữ muốn tìm hắn liều mạng. Ví như Đinh Nhị Lôi đã không cần dựa vào giấy tờ giả kiếm cơm nữa, chẳng biết lên cơn thần kinh gì mà đi vạch trần giấy tở giả, kết quả được cơ quan công an mời đi uống trà, nhưng không phải bắt giữ mà là mời hắn lào giáo viên không chính thức. Cái tên không có tiết tháo đó thấy mình được thừa nhận, có thứ theo đuổi rồi, làm việc hào hứng khỏi phái nói là dốc sức thế nào.
Bọn họ vẫn sống theo cách của mình, vẫn đủ thói xấu, chẳng chịu tụt hậu, chỉ khác là so với trước kia bận rộn phong phú hơn, cũng thêm ung dung tùy ý.
HẾT TRỌN BỘ!
(*) Kết hơi vội, tính ra mình thích phần Trường An nhất.
(**) Truyện lấy đề tài gián điệp thực ra là nói về lòng yêu nước, phân đoạn không nhiều, nhưng vài câu nói rất thấm.
(***) Tiếp theo mình hoàn thành nốt truyện Lịch Sử dở, Ta là tiểu lang trung, rất ít truyện lịch sử nói về cuộc sống của nhân vật thấp cổ bé họng, dù có thì bi kịch của họ thường chỉ làm nền cho NVC thôi, ít ai quan tâm khai thác nó một cách nghiêm túc, đây là tác phẩm thực sự phản ánh được cuộc sống của nhân vật nhỏ dưới biến chuyển lớn của lịch sử. Truyện bắt đầu đăng từ ngày mai.
(****) Lão Thường còn nhiều truyện khác, hẹn gặp lại mọi người!