Q5 - Đại kết cục: Mưa gió ngừng áo vải vẫn ung dung. (4)
Q5 - Đại kết cục: Mưa gió ngừng áo vải vẫn ung dung. (4)
Cừu Địch ngây ra chốc lát mới đuổi theo:" Này này, em đợi đã ... Nha đầu ngốc, sao em có thể từ chức được chứ, em lên tới cấp xử rồi, tiến thêm chút nữa là ... Bỏ đi, bọn họ đã đồng ý chưa?"
" Dù sao em cũng không làm nữa, mặc kệ bọn họ. Mà này, ở trên núi anh có nhà chứ, đừng để như ở Bắc Kinh vẫn phải đi thuê phòng đấy." Đới Lan Quân đã quyết định chuyện này từ trước khi Cừu Địch bị thương cơ, cô làm đủ rồi, hi sinh rồi, đổ máu rồi, nợ nước nợ nhà gì đó đều trả rồi, chẳng ai có tư cách nói gì về cô hết:
Cừu Địch đúng là choáng váng tới không thể choáng hơn được nữa:" Anh vừa rồi còn đang nghĩ, thế giới rộng lớn như thế, anh muốn đi xem xem thế nào, mỹ nữ nhiều như vậy, anh muốn thi thoảng đổi một cô ra sao .... Em đột nhiên quyết định một lòng theo anh như thế, cha mẹ em phải đối phó ra sao, qua cửa một cái là lườm anh, đến cơm cũng không cho anh ăn."
" Chuyện đó thì phải xem anh rồi, em dạy anh một cách, anh muốn học không?" Đới Lan Quân háy mắt:
Cừu Địch gật lẹ:" Muốn muốn."
" Về tới vùng quê non xanh nước biếc của anh, chúng ta tranh thủ, tương lai bế một đứa baby trở về, cha mẹ em có không nhận anh cũng phải nhận cháu ngoại." Đới Lan Quân cười híp mắt:
Cừu Địch hưng phấn nói ngay:" Cách hay, chúng ta phải sinh một đứa con trai."
" Vì sao, con gái cũng thế."
" Không, không, nhất định không được sinh con gái, tương lai nó giống em, bỏ cha bỏ mẹ chạy theo thằng nhóc nhà nghèo để chúng ta trố mắt ra à?"
Cừu Địch vừa nói xong liền ăn mấy cú đấm của Đới Lan Quân.
Hai người đang nói nói cười cười đi ra sảnh thư viện thì ở cửa có đoàn người đi tới, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi còn có mấy người DTM, thêm vào Quản Thiên Kiều cùng với Trang Uyển Ninh vẫn còn nấn ná ở thủ đô tới đón bọn họ.
Đặc biệt là Quản Thiên Kiều và Trang Uyển Ninh tay trong tay đi tới, một cô gái thì áo xanh xinh xắn trong veo như nước suối dưới khe, một cô gái thì y phục toàn thân màu trắng, thanh tao kiều diễm, cả người không chỗ nào không quyến rũ.
Hai cô gái đó đi cùng nhau tạo xung động thị giác rất mạnh, Cừu Địch mắt sáng lên, Đới Lan Quân cảm thấy bị đe dọa, sầm mặt kéo tay Cừu Địch lại:" Cầu hôn đi!"
" Hả?" Cừu Địch nghe chưa rõ:
" Cầu hôn đi, vừa rồi em quên chuyện này đã cùng anh thảo luận chuyện con cái, chúng ta phải kết hôn trước." Đới Lan quân dứt khoát nói:
Cừu Địch nghe rõ rồi, nhưng càng sốc hơn, y định bắt đầu lại từ đầu, hẹn hò, yêu đương, lãng mạn, bọn họ mang tiếng yêu nhau mấy năm, nhưng những chuyện cặp đôi yêu nhau đều làm họ đều chưa làm:"
" Vậy hôn em đi."
" Không phải em nói anh có mùi thuốc ..."
Đới Lan Quân không cho nói hết kéo Cừu Địch tới, thế là trước ánh mắt cả đống người, hai cảnh môi tìm tới nhau, cô hết sức chủ động, hôn say đắm, còn Cừu Địch muốn bảo y buông ra cũng đừng hỏng.
Cả đám người ngỡ ngàng dừng bước, ánh mắt nhìn theo đôi nam nữ, Quản Thiên Kiều thốt lên: " Oa, thật lãng mạn."
Bao Tiểu Tam cười hết sức khả ố, liếm môi nói:" Dùng từ không đúng rồi, cái gì mà lãng mạn, rõ ràng là một dâm một tiện, ha ha ha."
" Kinh tởm! Cút!" Quản Thiên Kiều mắng:
" Kinh tởm, nhưng tôi thích." Cảnh Bảo Lỗi phụ họa.
Chỉ có Trang Uyển Ninh không nói gì cả nhưng cô tựa hồ hiểu được hành động của Đới Lan Quân vì sao, khẽ mỉm cười che giấu đi nỗi buồn vô cớ dâng lên trong lòng, có chút không cam lòng.
Buổi chia tay đó nhẹ nhàng mà vui vẻ, khi Đới Lan Quân tuyên bố đã từ chức, mọi người kinh ngạc rớt hàm, Cừu Địch cười toét miệng nói, một chiến sĩ giai cấp vô sản vĩ đại vì ái tình mà phản bội tín ngưỡng, phản bội tổ chức, không có lý do gì mà y không tiếp nhận.
Mọi người cười vui vẻ, Đới Lan Quân tức giận xách tai Cừu Địch, Trang Uyển Ninh phục rồi, cô không có dũng khí bỏ hết mọi thứ đi theo Cừu Địch, vậy còn có gì mà nghĩ không thông, ngay tại chỗ phóng khoáng chúc phúc bọn họ.
Người lái xe tới đón là La Thành Nhân, hôm nay hắn trực tiếp lái xe, đuổi trợ lý sang xe khác. Trong xe còn có vợ con hắn, hai người Cừu Địch vừa mới ngồi xuống, Tiết Đại Lâm đã đánh mắt với Đới Lan Quân:" Chà, An ninh quốc gia đúng là có thủ đoạn thật đấy, xem ra cậu ấy bị chiêu mộ rồi."
" Chị dâu, chị sai rồi, cô ấy đã làm phản, chuẩn bị theo tôi về quê." Cừu Địch kiêu ngạo khoe:
" Không phải khoe với tôi, vé máy bay của hai người là do tôi đặt mà." La Thành Nhân vừa lái xe vừa nói:" Nói với cậu chuyện này, cái mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi quê cậu ấy, nói thật là tôi chẳng thấy có giá trị gì .... Có điều vợ tôi lại thích."
Đứa bé nhao nhao:" Con cũng thích, con cũng thích nữa."
Tiết Đại Lâm khẽ đánh vào mông con:" Ở dưới quê chưa được vài ngày, chơi mê mệt tới mức không muốn về đi học nữa."
Nói thế chứ cô cũng vui lắm, hồi ở nhà, hở ra là thằng bé này dính tới máy chơi game, ru rú trong nhà chẳng đi đâu dăm ba bữa lại ốm một lần. Chuyến này về quê Cừu Địch lánh nạn, gặp được mấy đứa bé được cha mẹ gửi về quê nghỉ hè, trẻ con dễ kết bạn, chẳng mấy chốc thân thiết với nhau, hết ra ruộng ngô lại xuống suối chơi, giờ đen xì xì như hòn than, nhưng mà khỏe khắn lên hẳn.
Bản thân cô cũng thế, không khí trong lành, thực phẩm sạch sẽ, cảm giác thân thể lẫn tinh thần đều tốt hơn hẳn, chỉ có điều vùng quê đó nghèo quá. Nghe mẹ Cừu Địch nói, cứ tình hình thế này, vài năm nữa trong thôn chỉ toàn người già, chục năm nữa hẳn là thành thôn hoang, vợ chồng họ cũng muốn đi, nhưng không đành, sợ đến khi đó, có người chết, chẳng ai biết tới nữa.
Nghe mà xót xa.
Cái thôn đẹp như vậy, nếu bỏ hoang không phải phí sao, nếu bỏ vốn đầu tư tạo thêm việc làm giữ người trẻ ở lại, coi như tạo thúc một phương, tốt hơn là bỏ tiền làm từ thiện.
" Chị dâu nói quá đúng." Cừu Địch thuận nước đẩy thuyền, ghé tới nói:" Ông chủ La, dù vì vợ anh thôi thì anh cũng phải đầu tư, bao nhiêu hương thân phụ lão ở quê trôi trong vào anh đấy."