Q5 - Đại kết cục: Mưa gió ngừng áo vải vẫn ung dung. (3)
Q5 - Đại kết cục: Mưa gió ngừng áo vải vẫn ung dung. (3)
Đới Lan Quân đã dọn dẹp xong, hoa tươi với thực phẩm chia ra, cô ngồi xuống ghế bên giường, đoạt lấy di động, ngoẹo đầu sang hỏi:" Hình như không thấy địa chấn lớn làm anh thất vọng quá nhỉ?"
" Đương nhiên rồi, anh thấy nên trừng trị nghiêm khắc, tốt nhất là chặt đầu thị chúng mới đủ sức răn đe." Cừu Địch vẫn giọng điệu quái gở như cũ:
Đới Lan Quân tắt di động đi, có chút bực tức:" Thời gian anh nhìn điện thoại còn lâu hơn nhìn em."
" Em ghen với cái điện thoại à?" Cừu Địch cất di động đi, nhớ ra một việc:" Anh nói này chúng ta đã chia tay rồi cơ mà, sao em cứ ở đây làm hết việc nọ việc kia thế, có phải đã lìa ngó ý còn vương tơ lòng không?
" Anh nói thử xem." Đới Lan Quân đá quả bóng ngược lại:
Thời gian qua Đới Lan Quân quan tâm tới y quá độ rồi, một ngày tới không dưới tám lần, Cừu Địch chịu không thấu, nghĩ một lúc rồi nói:" Anh à, anh thấy em không bình thường."
" Không bình thường á? Em quan tâm tới anh mà anh nói là không bình thường à?" Đới Lan Quân tức giận:
" À, em còn không nhận ra? Có cái kiểu quan tâm thế sao, một ngày mang cơm tới bảy lần, muốn anh bội thực chết sao?" Cừu Địch kêu lên:
Đới Lan Quân trước giờ sinh hoạt không có quy luật, cứ thấy đói mới nghĩ tới ăn, phì cười hỏi:" Vậy anh nói xem thế nào mới tính là quan tâm."
" Phải quan tâm tới thế giới tình cảm của người ta chứ." Cừu Địch thăm dò:
" À, vậy em cũng nên quan tâm một chút, cái cô luật sư Đường Anh từ Hàng Châu tới nhé, em thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh lạ lắm, hai người có phải ..." Đới Lan Quân ngọt nhạt:
Cừu Địch giơ tay thề luôn:" Không có, không có gì hết, đó là đồng nghiệp cũ, chưa từng xảy ra chuyện gì."
" Vậy cô bạn học cũ Trang Uyển Ninh cứ rảnh rỗi lại chạy qua đây thì sao? Ôn nhu như cô vợ nhỏ ấy, đút cháo cho anh ăn, mọi người tới thăm cứ nghĩ đó là vợ anh đấy. Trước khi anh đi Thiên Tân còn giấu cô ấy ở nhà Lão Đổng, không nơi nào an toàn hơn ở đó nữa. Anh chưa từng nhờ vả gì Lão Đổng, vậy mà ..."
Không đợi Đới Lan Quân nói hết, Cừu Địch nghiêm nghị nói:" Không có gì cả, tuyệt đối không có, không phải gửi tới nhà Lão Đổng thể hiện anh chí công vô tư à?"
" Hình như còn cả ..."
" Dứt khoát không có." Không cần biết Đới Lan Quân định nói tới ai, Cừu Địch vẫn một câu đó, không có là không có:
Đới Lan Quân kỳ thực còn muốn hỏi tớ Quản Thiên Kiều, cô nghi ngờ hai người này từ lâu, nhưng mà thôi vậy, dù sao người ta sắp lấy chồng rồi:" Em định nói tới em."
Cừu Địch gật gù:" À, chúng ta từng phát sinh quan hệ."
" Đúng, chính vì thế em không cho anh phát sinh quan hệ với bất kỳ ai nữa, bất kể trước kia em là có quan hệ với ai, có điều từ hôm nay trở đi, anh là của riêng em." Đới Lan Quân ngẩng đầu lên kiêu ngao tuyên bố:
Cừu Địch thấy câu này quen quen, sực nhớ kêu lên:" Hình như câu đó là của anh."
" Em có nói không phải đâu, theo nguyên tắc công bằng, anh đối xử với em thế nào, em sẽ trả lại như thế." Đới Lan Quân nói xong cũng có chút hồi hộp, nói thế nào bọn họ cũng chia tay rồi:
Tư duy Cừu Địch xoay chuyển vèo vèo, y nhìn không thấu thế giới nội tâm của một cô gái, nhưng y dám khẳng định, lúc này hai người đều nghĩ tới cùng một điều, nhẹ nhàng vòng tay qua eo Đới Lan Quân, kéo người nàng lại gần mình, nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm đầy ham muốn, cẩn thận từng chút từng chút một, ôn nhu gọi: “Lan Quân…”
Ai ngờ sắp chạm vào rồi Đới Lan Quân đưa tay chặn miệng y:" Trên người toàn mùi thuốc, không hứng thú."
Cừu Địch lòng hồi hộp hết sức, cơ hội không thể bỏ lỡ, vừa để ý sắc mặt của Đới Lan Quân vừa nói:" Em nghĩ cho kỹ đi, anh mà khỏi bệnh một cái là sẽ đi rất lâu đấy, còn không biết khi nào mới quay về, Lão La đã có ý đầu tư vào quê anh, DTM cũng muốn khai thác thị trường các tỉnh, phải đi nhiều nơi lắm ... Hơn nữa anh không thích bầu không khí ở Bắc Kinh, nếu chọn nơi để sống, anh thà tới huyện thành nhỏ còn hơn."
Vẻ mặt không có gì thay đổi, Cừu Địch hơi thất vọng:" Có lẽ em nên tìm một người khác, chúng ta bị thu hút bởi cá tính của nhau, rất có thể vì cá tính mà bài xích lẫn nhau ... Cho dù thành một nhà, tương lai cũng mỗi người một phương, em có công việc của em, anh cũng vậy, chẳng lẽ như trước kia mỗi tháng gặp nhau một lần."
Vẫn không có biến hóa gì, Đới Lan Quân chỉ lưu luyến nhìn Cừu Địch, lặng lẽ vuốt má y:" Ngày hôm đó anh chủ động lên tiếng trước nói tới chuyện chia tay, có phải vì không muốn liên lụy tới em?"
" Em cũng bảo anh đừng quá đau lòng, em ý thức được sắp tới có nguy hiểm, em không muốn liên lụy tới anh chứ gì?"
Hai người nhìn nhau không nói, vậy là khúc mắc bữa cơm cuối cùng đó được cởi bỏ, bọn họ có sự đồng điệu tâm hồn, hai người thu hút nhau một cách tự nhiên, chính vì thế mà xảy ra xích mích.
Đới Lan Quân cuối cùng không thể không lên tiếng:" Thực ra em đã có một người rồi."
Cừu Địch khẽ nhói trong tim, tỏ ra phong độ cười khẽ:" Ừm, anh hiểu rồi, em không cần nói ra đâu, năng lực chịu đựng của anh không cao."
" Vậy em càng phải nói, cho anh biết điều kiện của anh ấy." Nhìn mặt Cừu Địch thoáng tái đi, Đới Lan Quân sinh ra chút khoái cảm báo thù, liên tục nhìn mấy cô gái tới thăm y, cô nào cũng dịu dàng ân cần như tiểu tình nhân, ai mà chịu nổi:
Cừu Địch hừ một tiếng:" Định kích thích anh à, vô tích thôi, thần kinh anh cũng vững lắm, dù em quay về với thằng kia cũng không đả kích nổi anh đâu."
" Vậy anh nghe rõ đây, anh ấy có hộ khẩu nông thôn, nhà có mấy nghìn mét đất, biết lên núi săn lợn rừng, xuống sông bắt cá. Tuy không có nghề nghiệp chính thức nhưng lừa đảo bịp bợm không mặt nào không tinh thông, sở trường moi tiền trong túi người ta ..." Đới Lan Quân gập ngón tay liệt kê một tràng:
Cừu Địch dở khóc dở cười, lần này y đúng là bị kích thích rồi:" Em chắc chứ ... Anh nói là dù anh cố gắng thế nào thì gia đình em sẽ không tiếp nhận anh đâu, nên em chắc chứ?"
" Chuyện của em, vì sao em phải để người khác quyết định thay, họ an bài cuộc đời em từ bé tới lớn rồi, em sẽ làm chính mình một lần." Đới Lan Quân đứng dấy lấy túi xách của mình, mở ra đưa cho Cưu Địch một tờ giấy gấp thành mấy lần:
Cừu Địch há hốc mồm lắp bắp, chuyện này y không ngờ tới:" Em, em từ chức rồi à?"
" Thế nào, anh chắc là có cảm giác thành tựu lắm nhỉ?" Đới Lan Quân xách túi giúp Cừu Địch: " Đi thôi, sắp tới giờ bay rồi."