Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 904 - Q5 - Đại Kết Cục: Mưa Gió Ngừng Áo Vải Vẫn Ung Dung. (2)

Q5 - Đại kết cục: Mưa gió ngừng áo vải vẫn ung dung. (2) Q5 - Đại kết cục: Mưa gió ngừng áo vải vẫn ung dung. (2)

Đội xe tới sân bay, trong thời gian chờ đợi, bọn họ trò chuyện bên lề, chuyến này chọc giận Bao Tiểu Tam rồi, bây giờ tới nhà, hắn chẳng mời Phí Minh ăn cơm, hắn nói bọn công vụ viên đều là lũ sói mắt trắng, nói trở mặt là trở mặt. Rõ ràng nói là khai báo thành thật sẽ không sao, khai ra một cái liền bị nhốt giam bao lâu, còn chẳng có ai tới thăm.

Quan niệm thiện ác của Bao Tiểu Tam rất đơn giản, tốt là tốt, xấu là xấu, e rằng bây giờ liệt Phí Minh vào loại người xấu rồi. Phí Minh giải thích không xong, lúc đó Trương Long Thành thay thế hắn chỉ huy rồi, Bao Tiểu Tam nhất định tính lên đầu hắn, ai bảo người giám sát đầu tiên do Phí Minh phái tới chứ.

Câu chuyện đó nói ra làm người ta buồn cười được một lúc, nhưng mà sự kiên quyết của Cừu Địch làm người ta tiếc mãi, Lão Đổng vì chuyện này thở ngắn than dài, thằng nhóc đó ngoài tà trong chính, đối diện với đủ loại cám dỗ không đánh mất bản tâm, hiếm có. Sau mấy lần thuyết phục không nổi Cừu Địch, Lão Đổng chỉ mặt mắng: Loại không sợ chết tôi thấy nhiều rồi, nhưng không sợ chết lại không muốn sống tử tế thì tôi mới thấy lần đầu. Thằng nhãi cậu đúng là giỏi đấy.

Chỉ nói vui vậy thôi, trong nhận thức của bọn họ, cái nghề nghiệp này phải chịu gánh nặng và trọng trách, chẳng thể nói là sống tử tế như Lão Đổng nói.

Chuyến bay hạ cánh vào đúng mười giờ, đây là chuyến bay đặc thù, những người được trả về đủ kiểu, lén nhập cảnh, hộ chiếu quá hạn ở lại phạm pháp, đương nhiên chủ yếu là đám người trốn truy nã trong nước, còn đông hơn cả hành khách trên máy bay. Người bên ngoại giao đứng dưới cầu thang gọi tên, sau đó xuống máy bay, từng người một bị đưa lên xe cảnh sát, sẽ đến phân cục công an sân bay, giám định thân phận, tra hộ tịch. Một đám người có cả nam nữ già trẻ, ai nấy đờ đẫn xuống máy bay, tựa hồ tới một quốc gia xa lạ.

" Thà giàu làm quỷ còn hơn nghèo làm người, đó hẳn là tâm thái của nhũng kẻ này rồi." Trần Ngạo cảm khái:

" Câu đó không đúng đâu, anh chưa hiểu thế thái nhân tình, anh mà nghèo chẳng có cơ hội làm người ấy chứ." Lão Đổng nói như thế, đối với những người lấy mạng đổi tương lai này, hắn chỉ nhìn với ánh mắt thương hại chứ không nhiều căm ghét:" Hơn hai nghìn năm trước, Khuất phu tử phải che mặt rơi lệ than, dân sinh lắm gian nan ... Kỳ thực hơn hai nghìn năm sau cũng không có bao nhiêu thay đổi, bọn họ thà rời bỏ quê hương, sống lênh đênh cực khổ, điều đó nói lên rằng, quê hương không phải là nơi an cư lạc nghiệp."

Trần Ngạo nhìn Lão Đổng với ánh mắt kinh ngạc:" Tôi phải làm quen lại với anh một lần nữa."

" Không cần, anh chỉ cần tới vùng đại tây bắc nghèo khó, hoặc tới tỉnh khó khăn vài lần là anh sẽ hiểu hết thôi." Lão Đổng nhớ lại chuyến hành trình của mình, hắn chính từ nơi đó mà nhận thức được bản thân:

Bị áp giải xuống cuối cùng là một đoàn hành khách không gọi tên, bọn họ bị còng tay, chùm đầu, rời khoang máy bay mới được cảnh sát nước ngoài tháo còng, nhưng đi hết cầu thang lại bị cảnh sát trong nước còng lại.

Du Thế Thành là người cuối cùng trong nhóm cuối cùng, là lữ khách duy nhất phải đeo còng tay xuống cầu thang, hai cảnh sát nước ngoài giao hồ sơ cho Đổng Thuần Khiết xác minh thân phận.

Thủ tục diễn ra nhanh chóng thuận lợi, Du Thế Thành cũng là người duy nhất đưa lên chiếc xe tù riêng biệt. Khi toàn bộ người lên xe, rời sân bay, phong tỏa tạm thời kết thúc, sân bay nhanh chóng nhộn nhịp trở lại, cuộc sống nhộn nhịp tấp nập hiện nay, chẳng ai, chẳng cái gì là đề tài quá lâu.

Trên đường áp giải trở về, Lão Đổng và Trần Ngạo cũng lên xe tù, xe chuẩn bị lên đường, hắn cởi túi chùm đầu ra, gương mặt hốc hác, râu ria lởm chởm của Du Thế Thành xuất hiện, chẳng còn chút dáng vẻ ngày xưa.

Du Thế Thành thấy người quen cũ, cưới khẩy:" Muốn cười nhạo hay sỉ nhục tôi ... Hoặc là thương hại tôi?"

" Sẽ có người làm những làm việc đó, nhưng không phải là tôi." Đổng Thuần Khiết đưa cho Du Thế Thành một chai nước khoáng, một cái bánh mỳ, đó là loại lương khô của nhân viên thực địa, đặt vào bàn tay bị còng.

Du Thế Thành ngơ ngác nhìn hắn, không có phản ứng gì.

Lão Đổng buồn bã nói:" Tiết thanh minh vừa rồi, Lan Quân với tôi, đi tảo mộ cho cha mẹ cậu, chúng tôi chỉ có thể làm thay cậu chuyện đó mà thôi ... Tôi biết cha mẹ cậu đều gặp phải đãi ngộ không công bằng, đó là vấn đề thời đại, tôi không biện minh gì cả ... Nhưng cậu phản quốc để tìm khoái cảm báo thù sao? Không, nó sẽ thành gánh nặng vĩnh viễn với cậu, tôi biết cậu sẽ không có mặt mũi nào đối diện với cha mẹ cậu, không cách nào đối diện với bác trai bác gái."

Du Thế Thành đột nhiên ngoạm mạnh cái bánh mỳ, điên cuồng nhai nuốt, sau đó mở chai nước tu từng ực, mặt đầy nước mắt, hòa vào với bánh mì, hắn cứ vậy vừa ăn vừa chảy nước mắt, không để ý tới Đổng Thuần Khiết hay Trần Ngạo, từ đầu tới cuối không nói không rằng.

Xe đi rồi, hòa vào dòng xe qua lại không dứng, nơi đi qua, đều thứ bỏ lại phía sau ... Tất cả đã thành quá khứ.

11 giờ sáng, Cừu Địch ngồi trên giường buồn chán lướt di động, Đới Lan Quân thì dọn dẹp phòng, người đến thăm không dứt, đồ được tặng đã chất nửa cái phòng, chỉ lợi cho mấy ông ảnh rể của Bao Tiểu Tam với y tá ở nơi này, bất kể là hoa quả hay là đồ bổ dưỡng, gần như là đều đem tặng hết.

Vết thương của Cừu Địch không nặng, chủ yếu là mất máu nhiều thôi, phẫu thuật lấy đạn ra, khâu lại, sau đó nghỉ ngơi tẩm bổ là được. Cừu Địch thấy mình nằm giường một tuần đã là quá nhiều, sức khỏe y rất tốt, trừ tay phải chưa cử động được tự nhiên thôi, song không ảnh hưởng gì lớn, vậy mà tới giờ vẫn không được ra ngoài, nằm chết dí ở đây để người ta tới tham quan như khỉ.

Nhưng mà hết cách rồi, y cũng hiểu chuyện này rất lớn, người ta giữ y ở đây là bảo vệ, cũng là một phần đề phòng còn chuyện gì chưa khai thác hết, tóm lại phải chấp nhận thôi, ngoài kia có người cầm súng canh giữ ngày đêm.

Lúc này tốt nhất kiên nhẫn chút, tỏ ra ngoan ngoãn chút, đợi ra viện một cái thì trời cao biển rộng mặc sức vẫy dùng rồi, mà hôm nay chính là ngày đó, ruột gan Cừu Địch hơi cồn cáo, cầm điện thoại chơi game cũng chẳng cách nào tập trung được.

Sắp đi rồi, hình như còn có điều gì đó nuối tiếc.
Bình Luận (0)
Comment