Q5 - Đại kết cục: Mưa gió ngừng áo vải vẫn ung dung. (1)
Q5 - Đại kết cục: Mưa gió ngừng áo vải vẫn ung dung. (1)
Hai tuần sau, Bắc Kinh vẫn bận rộn mà ồn ào như cũ, thời tiết đã vào giữa mùa hè, mỗi ngày một nóng bức.
Mới tám giờ sáng thôi mà đã nóng tới không chịu nổi, đỗ xe trong tiểu khu, Phí Minh bực bội nhìn lên trên lầu, tay cởi mũ ra quạt phành phạch.
Trần Ngạo ngồi ở ghế sau giật lấy mũ, đội lại lên đầu hắn, không chút khách khí mắng:" Còn ra thể thống gì không? Đừng mang tính thổ phỉ của cậu vào cơ quan. Cho cậu biết hành động ngày hôm đó có các lãnh đạo trên bộ xem đấy. Một đám khốn kiếp, mở mồm ra là chửi bậy."
Phí Minh cười ngượng giải thích:" Dưới cầu gió lớn như thế, mọi người treo mình mấy tiếng, không chửi mới là lạ, toàn là người chơi súng liều mạng, anh còn muốn họ chú trọng tinh thần văn minh nữa à?"
" Họ là họ, cậu là cậu ... Sau chuyện này lên tổng cục trưởng là cái chắc rồi, thể diện vẫn phải giữ chứ." Trần Ngạo mắng thì mắng, nhưng đều là lời thuốc đắng dã tật, rất không vui nói:" Chính tôi đưa cậu ra khỏi quân đội, vậy mà làm việc lớn như vậy lại không nói cho tôi biết."
" Chúng tôi có làm chuyện gì to tát đâu, trang bị tận răng như thế đi xử lý một đám người cầm súng lục thôi mà, khó là khó làm sao câu được bọn chúng ra cơ." Phí Minh nói câu này trúng trọng điểm, gián điệp không khó bắt, nhưng rất khó tìm, bắt trọn ổ như ở Thiên Tân, e là lần chẳng bao giờ có nữa:
Thế nên Trần Ngạo mới không ngừng chép miệng, không nghĩ ra được, một người phải gian trá tới mức nào mới có thể lừa hết được toàn bộ đám nước ngoài như thế? Nghĩ tới đó hắn không ngừng thở dài:" Không phục Lão Đổng không được, khi đó tôi ở hội trường nghe mà choáng váng, cảm giác như chuyện nghìn lẻ một đêm ... Thật không dám tưởng tượng, Trương Long Thành, Tần Khôi Thắng, Tề Quý Minh ... Đều có vấn đề."
Chính phó tổng cục trưởng đều vì đủ các loại dính líu tới thương nhân mà rơi vào mạng lưới gián điệp, làm người ta ngoài câm nín thì chẳng biết nói gì hơn được nữa. Phí Minh chẳng nghĩ to tát như thế, hắn hỏi nhỏ:" Cục trưởng Trần, giờ ban bệ lãnh đạo của tổng cục gắp bị bắt hết rồi, liệu cục trưởng Đổng có lên tổng cục không?"
" Anh ta mà quan tâm tới thăng chức sao?"
" Hả, có ai mà lại không chứ?"
" Sai, cậu đi theo Lão Đổng lâu thế mà không hiểu, anh ta còn chẳng quan tâm tới cái mạng nát của mình, nói gì tới thăng chức." Trần Ngạo chỉ lên lầu:" Xem đi, giờ vợ con đều trở về rồi, đi làm chẳng thiết tha gì nữa, đến chúng ta cũng phải đợi."
" Cục trưởng Đổng bao năm một thân một mình mà, còn mong gì hơn nữa ... " Chuyện này thì Phí Minh thông cảm, năm xưa Đổng Thuần Khiết bỏ nhà bỏ cửa truy đuổi đám thăm dò trái phép, vợ con hắn đều cho rằng hắn điên rồi nên, khuyên can không được nên bỏ đi. Bây giờ mới coi như kết thúc hoàn toàn vụ án năm xưa, chính lãnh đạo bộ ra mặt đàm thoại giải thích, một bộ trưởng đi giải quyết chuyện nhà cho nhân viên phía dưới, thể diện này quá lớn.
Hai người đang nói chuyện thì cửa mở ra, Đổng Thuần Khiết mặc trang phục chính thức xuất hiện, theo sau còn có vợ và con trai cao hơn cả hắn, ba người ôm nhau tạm biệt. Xe đi tới trước cổng, Trần Ngạo xuống xe chào vợ Lão Đổng, còn chuyên môn mở cửa xe, tay kê cửa xe mời Lão Đổng lên.
Vợ Lão Đổng cũng quen với Trần Ngạo, nhìn cảnh này ngạc nhiên lắm:" Lão Trần, anh làm thế là có ý gì vậy?"
" Hai chúng tôi đầu với nhau nửa đời nữa, từ hôi nay trở đi tôi dù cầm cương dắt ngựa cho Lão Đổng cũng không oán trách gì." Trần Ngạo nói đùa:
" Đi thôi, hắn bày trò chế giễu anh đấy, em đừng tin." Lão Đổng lên xe trước:
" Lái xe." Trần Ngạo cười ha hả lên xe:
Xe rời tiểu khu đi lên đường cao tốc, một đội xe theo sau, có cả xe đi trước hú còi mở đường. Đổng Thuần Khiết xem đồng hồ, Trần Ngạo thoải mái nói:" Không sao đâu, không lỡ chuyện được, thủ đô rộng thế này, cả ngày làm một chuyện đã là không tệ rồi."
" Hay là tôi không lộ diện nữa, chẳng hay chút nào."
" Sao có thể thế được, bộ trưởng đã chỉ đích danh anh chủ trì chuyện này."
Phí Minh không tham gia vào câu chuyện, vì hôm nay bọn họ đi áp giải một người: Du Thế Thành.
Ở Thiên Tân bọn họ bắt trọn ổ, phía Mỹ bị giết ba người, bắt sống sáu người, bên này còn chưa phát biển công khai, bên kia đã tỏ thái độ, trục xuất một số nhân viên bỏ trốn ra nước ngoài, trong đó bao gồm cả Du Thế Thành bị truy nã đỏ. Đây gọi là vô thanh thắng hữu thanh, nếu công khai chỉ trích, nước Mỹ sẽ khẳng định đến chết cũng không nhận, nếu im lặng, bọn họ không khỏi nghi thần nghi quỷ.
Tóm lại bất kể là bọn quỷ Nhật hay quỷ Tây, đánh chết chúng im re, đánh đau chúng mới kêu, chẳng có gì thần bí hết.
" Ài, có hơi đáng tiếc." Đổng Thuần Khiết thở dài:
" Tự làm tự chịu thôi, có gì đáng tiếc đâu, mất đi giá trị lợi dụng thì chắc chắn sẽ bị vứt bỏ một cách vô tình, dù là người với người hay quốc gia với nhau thì cũng vậy cả." Trần Ngạo bình luận:
" Đều bị tiền hại cả, Tạ Kỷ Phong của Cáp Mạn cũng là tay ghê gớm đấy, cả đám bán khống của Singapore cũng bị hắn chơi cho một vố đau, kiếm rất nhiều, vốn định nghỉ hưu, kết quả bị Du Thế Thành bám sát ... Luật Mạn toa cũng vì khoản tiền lớn về nước mà bị Trương Long Thành nhắm vào. Hai người đó tưởng kiếm được khoản tiền lớn, ai ngờ trêu vào quỷ đòi mạng." Đổng Thuần Khiết chép miệng, hắn vẫn khá có thiện cảm với Tạ Kỷ Phong:
" Phải rồi Lão Đổng, Cừu Địch thế nào rồi?" Trần Ngạo hỏi:
" Chẳng thế nào cả, ngay từ đầu tham gia vào nhiệm vụ này cậu ta bắt tôi hứa, cậu ta muốn đi lúc nào cũng được, không được ép."
" Thế sao được, cán bộ khảo sát trên bộ còn chuyên môn nhắc tới cậu ta mà."
" Tôi cũng nói rồi, lại còn nuốt lời đe dọa dụ dỗ cậu ta, dẫn mấy nữ sinh đại học mà trong cục vừa mới tuyển được tới thuyết phục, thiếu chút nữa là dùng quy tắc ngầm nữa thôi. Tôi hết chiêu rồi, không thì anh đi đi." Đổng Thuần Khiết hậm hực:
Phí Minh phì cười, Trần Ngạo tất nhiên không dại đi thử rồi, hắn làm sao nghĩ ra lắm trò hoang đường như Lão Đổng được, hơn nữa sợ là dụ dỗ cũng vô ích, hắn biết tên đó đang làm ăn rất tốt, chút tiền lương nhà nước cấp chẳng bõ bèn gì.
Hết thảy đều đã giải quyết xong, mỗi chuyện thằng nhóc đó còn lửng lơ.