Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

Chương 26

Ánh mắt Phù Nhiễm lóe lên, rõ ràng đã bị ta lừa.

Nàng ta vừa định mở miệng, đã nghe Yến Lộ nói: "Ngươi đừng bị nàng ta lừa. Tiện tỳ này vốn giỏi diễn trò này. Năm đó khi nàng ta ở Yến Sơn cũng đã lừa Thương Bắc Thượng tiên quay như chong chóng."

Nàng ta cười lạnh nhìn ta: "Ngươi cứ tận hưởng ở trong thủy lao này đi."

Nói xong, nàng ta đột nhiên biến ra một cây roi trong tay quất về phía ta.

Trong lòng ta thầm kêu không ổn.

Nếu pháp lực của ta chưa bị phong ấn, ta có thể dùng Thiên Cơ Tán có lẽ còn có thể thoát ra, giờ đây pháp lực bị phong chỉ còn cách đợi Tân Đình Thượng thần đến tìm ta.

Roi mang theo pháp lực cùng với gió sắc bén đánh vào người ta, trong thoáng chốc cơn đau nhói khiến ta không khỏi nhíu chặt mày.

Chẳng mấy chốc trên người ta đầy vết máu, một lúc sau mùi tanh tràn ngập cả thủy lao.

Ta cắn chặt môi dưới, càng lúc càng nhiều vết thương cùng với nước biển lạnh lẽo khiến ta gần như ngất đi.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, ta như mơ thấy mình trở về thời điểm chưa phá vỏ.

Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ngày đó, cuối cùng ta cũng sắp phá vỏ, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy gương mặt của nam đồng và nữ tử kia.

Vỏ của ta nứt ra một khe hở, ta cố gắng đẩy, đẩy mãi, cuối cùng vết nứt dần dần lớn lên, ta đẩy vỏ ra mở mắt.

Đôi mắt của nam đồng kia rất đẹp, hắn bế ta từ trong vỏ ra, cẩn thận quan sát ta một vòng.

Cuối cùng khi nhìn đến một bộ phận quan trọng nào đó, hắn vui mừng nói: "Là Hoài Uyển."

Nam đồng đó, rõ ràng là hình dáng của Tân Đình Thượng thần lúc nhỏ.

Thì ra, khi ta chưa ra đời, hắn đã nhận ra ta.

Chỉ là tại sao ta lại không có ký ức khi mới sinh ra?

Đột nhiên một tiếng gầm giận dữ cắt đứt suy nghĩ của ta xông vào tai ta.

"Hoài Uyển!"

Ai đang gọi tên ta vậy?

Tiếp theo là ánh kiếm lóe sáng, giây sau cánh cửa thủy lao đã bị phá vỡ.

Ta mơ màng mở mắt nhìn lên, người đang đi ngược sáng chạy về phía ta là Tân Đình Thượng thần.

Hắn vớt ta lên từ thủy lao, ta gắng sức miễn cưỡng mỉm cười với hắn: "Tân Đình Thượng thần. . . ngài. . . đến rồi. . ."

Còn hắn sau khi nhìn rõ vết thương trên người ta thì đôi mắt đỏ lên ngay lập tức: "Xin lỗi, ta đến muộn."

Một tay hắn ôm chặt ta vào lòng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Yến Lộ và Phù Nhiễm, tay kia cầm kiếm chỉ vào hai người quát giận dữ: "Ai trong hai ngươi đã làm nàng bị thương thành ra như vậy? !"

Động tác giơ tay của hắn vô tình chạm vào vết thương của ta khiến ta khẽ rít lên một tiếng.

Hắn nghe thấy lập tức cẩn thận tránh vết thương của ta, nhẹ nhàng hỏi: "Có đau không?"

Ta đã không còn sức để nói, hắn nhìn dáng vẻ của ta lập tức dùng tiên thuật dệt thành một tấm màn bao quanh ta, dịu dàng nói: "Ngoan, nàng ngủ một lát đi."

Hắn đưa tay che mắt ta, một luồng ánh sáng dịu dàng ập đến, ta chìm vào giấc ngủ.

20

Khi Tân Đình Thượng thần cứu ta ra ngoài đưa đến chỗ Lão Quân chữa thương, ta chỉ còn nửa cái mạng.

Lão Quân lo lắng nhìn ta, thở dài, tiếp tục chế đan dược cho ta.

Ông ấy thở dài khiến ta hãi hùng khiếp vía, khiến ta lại nghi ngờ rằng ta đã bị thương rất nặng, không thể cứu được nữa.

Ta vô cùng kinh sợ nhìn Lão Quân, ông ấy chỉ thì thầm nói: "Mong rằng kiếp nạn này hai ngươi đều có thể. . ."

Một câu nói không đầu không đuôi.

Ông ấy lắc đầu rồi đi nấu thuốc, thật là khó hiểu.

Từ khi ta tỉnh dậy ở Thiên cung đã ba ngày, ba ngày này vẫn chưa gặp Tân Đình Thượng thần.

Ta có cả bụng nghi vấn, ta có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng lại không thấy hắn đến thăm ta.

Nghĩ rằng chắc hắn rất bận, ta thầm nghĩ đợi khi vết thương của ta lành hẳn nhất định sẽ đi gặp hắn.

Cửa đột nhiên mở ra, ta vui mừng nhìn cánh cửa vừa mở: "Tân Đình thượng. . ."

Khi nhìn rõ người đến, giọng ta đột ngột dừng lại, hóa ra là Thương Bắc.

Ta ngượng ngùng chuyển chủ đề: "Thương Bắc, sao đệ lại đến đây?"

"Sư tỷ."

Gương mặt vốn tuấn tú của hắn ta giờ đây nhíu chặt mày.

Bình Luận (0)
Comment