Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

Chương 57

Mẫu thân ta nghiêm túc phê bình ta, và giáo dục ta.

Dù sao ta cũng được sinh ra từ trứng, không thể chê bai những quả trứng khác.

Được rồi, ta chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Mẫu thân ta dẫn ta đến nhà vị a di xinh đẹp, ta nhìn thấy quả trứng trắng tinh kia.

A di xinh đẹp hỏi ta, là muốn có đệ đệ hay muốn có muội muội.

Ta rất thành thật nói với vị a di xinh đẹp, ta muốn có đệ đệ.

Dù sao trong cái vỏ này ai biết được sẽ nở ra cái gì.

Vị a di xinh đẹp nói với ta, nếu trong quả trứng này là đệ đệ thì sẽ cho ta làm huynh đệ.

Trong lòng ta rất tán thành, từ khi ta sinh ra đã ít có bạn chơi, có một người đệ đệ để bầu bạn thì còn gì bằng.

Vị a di xinh đẹp lại nói, nếu là muội muội thì gả cho ta làm thê tử.

Mẫu thân ta đứng sau lưng ta lén nói với ta, quả trứng của vị a di xinh đẹp sinh ra, nếu là con gái sẽ đẹp như vị a di xinh đẹp.

Ta lập tức ngoan ngoãn gật đầu, vẫn là muội muội đi.

Giống loài của họ khác với chúng ta, cần phải ấp trọn hai năm mới có thể nở ra, mẫu thân ta rảnh rỗi thì dẫn ta đến chỗ vị a di xinh đẹp để xem quả trứng ấp thế nào rồi.

Mẫu thân ta rất lo lắng, chỉ sợ ta khó khăn lắm mới có được thê tử lại biến thành người huynh đệ tốt.

Nên cả ngày cứ lôi ta ra lẩm bẩm với quả trứng đó, nhất định phải là một nữ oa.

Một ngày nọ, mẫu thân ta cùng phụ thân ta có việc quan trọng, dặn dò ta tự mình đi xem xem muội muội đã nở ra chưa, chính là vào lúc đó, ta đã gặp Bích Nhan.

Lúc đó nàng ta vẫn là một con tiểu hồ ly không có pháp lực, một thân lông đỏ thẫm bị vết m.á.u nhuộm thành màu đỏ sẫm, thấy có người đến, nhanh chóng trốn sau cây, ánh mắt lấp lánh nhìn ta.

Lòng ta giật mình.

Nhìn nàng ta có vẻ cũng chỉ tầm tuổi ta, nhưng đứng đó toàn thân đẫm máu, không biết đã bị thương nặng như thế từ đâu.

"Ngươi là ai? Vì sao bị thương nặng như vậy?" Ta mở miệng hỏi.

Nàng ta nghe ta mở miệng dường như càng sợ hãi hơn, vô thức lùi lại phía sau.

"Ngươi đừng sợ." Ta mở miệng nói: "Ta sẽ không làm hại ngươi."

"Có người. . . có người muốn truy sát ta. . ." Nàng ta rụt rè mở miệng nói.

Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta cau mày: "Đây là Thiên Đình, Thiên Đình vốn lấy thiện làm đầu, là ai mà to gan như vậy dám truy sát ngươi?"

Nàng ta còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, ánh mắt dường như đã thấy gì đó kinh hoàng nháy mắt hai cái, lập tức lao về phía ta, run rẩy núp sau lưng ta.

Ta theo ánh mắt nàng ta quay đầu nhìn lại, một vị tiểu nhi nhìn có vẻ cao ngang ta mặc y phục đỏ đứng ở đó.

Trong tay hắn ta cầm ống sáo, rất kiêu ngạo chỉ vào ta.

Chính xác hơn, hắn ta đang chỉ vào con tiểu hồ ly sau lưng ta: "Tiểu súc sinh, ngươi còn muốn trốn đi đâu."

Chỉ cảm thấy con tiểu hồ ly sau lưng run lẩy bẩy dữ hơn, ta cau mày đối với đứa trẻ áo đỏ kia, mở miệng nói: "Ngươi là ai, dám làm loạn ở Thiên Đình của ta?"

Hắn ta rất khinh thường nhìn ta: "Ngươi lại là ai? Bản Thái tử bắt một con súc sinh liên quan gì đến ngươi?"

Bản Thái tử?

Thiên Đình này Thiên Quân còn chưa có con cái, dám xưng mình là Thái tử trên trời dưới đất chắc chỉ có thể là Thái tử của Ma tộc Vinh Xuyên.

"Ta khuyên ngươi biết điều một chút giao con tiểu hồ ly đó cho ta, để ta lột da cáo làm một chiếc áo choàng mừng thọ phụ thân ta, nếu không ta sẽ không khách sáo nữa."

Ta quay đầu liếc nhìn con tiểu hồ ly, mặt mũi nàng ta đầy nước mắt nhìn ta, kéo kéo tay áo ta: "Ngươi cứu ta. . ."

"Ngươi đừng sợ."

Ta giật cái ngọc bội ở thắt lưng xuống nhét vào tay nàng ta: "Ngươi theo con đường này đi thẳng mười dặm có một tòa cung điện, ngươi đưa ngọc bội này cho Tế Thủy Thượng thần, nàng ấy sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

Nàng ta cúi đầu nắm chặt ngọc bội trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn ta: "Vậy ngươi làm sao?"

"Nếu một canh giờ sau ta vẫn chưa về, thì ngươi hãy nhờ Tế Thủy Thượng thần đến cứu viện ta."

Bình Luận (0)
Comment