Thương Thiên

Chương 523

Đối với người của Bạch gia mà nói hôm nay không thể nghi ngờ là một ngày vui đáng giá chúc mừng.
Bạch tiểu thư khỏi bệnh như thể là được sinh ra lần thứ hai, trong Tuyệt Mệnh cốc không khỏi giăng đèn kết hoa, hòa tan đi một chút thương cảm.
Trong Dược Vương điện, Bạch Tố Tẩm dựa vào ghế đá, khuông mặt có vài phần mệt mỏi.
Bạch Hằng Phong và Bạch tổng quản đang ngồi ở đối diện, đều có bộ dạng u sầu.
Trầm mặc trong chốc lát, Bạch Hằng Phong mới mở miệng nói:
- Tẩm a di, Cửu cực đại la bàn đến tột cùng là cái gì? Vì sao ta chưa từng có nghe nói qua Bạch gia có đồ vật như vậy?
Bạch Tố Tẩm thở dài, vẻ mặt tiêu điều nói:
- Không chỉ là ngươi không biết, coi như là phụ thân của ngươi cũng không biết.
- Cái gì? Ngay cả phụ thân ta cũng không biết?
Bạch Hằng Phong không khỏi ngẩn ra, chỉ nghe Bạch Tố Tẩm tiếp tục nói:
- Cửu cực đại la bàn là do Thiên Sách lão nhân - chưởng giáo Thiên Cơ Môn năm đó phó thác cho mẫu thân của ta, cũng là tổ mẫu của ngươi bảo quản. Vật này lai lịch không nhỏ, lại liên lụy đến biến đổi của thiên hạ đại thế, cho nên mẫu thân ta đã nói qua, không thể để bất luận người nào biết, không nghĩ tới, qua mấy mươi năm lại có người biết được, lại còn tìm tới tận cửa! Thiên Sách lão nhân từng nói qua, vật này hiện thế, thiên hạ tất loạn, tuyệt đối không thể để cho nó rơi vào trong tay người xấu, nếu không hậu quả không tưởng tượng được. Loạn thế đã xảy ra, xem ra thời điểm Cửu cực đại la bàn xuất thế sắp tới rồi. Chúng ta cần phải sớm chuẩn bị một chút.
Bạch Hằng Phong gật đầu, cũng không hỏi nhiều, hướng sang Bạch tổng quản nói:
- Bạch tổng quản, những người tập kích Bạch gia hôm trước, người có biết bọn họ là ai không? Còn có tôn giả trong miệng bọn họ nữa?
- Tôn giả chính là tôn giả, cao cao tại thượng, không thể mạo phạm...
Lời của Bạch tổng quản cùng với nam tử tên Thiên Khiếm giống nhau như đúc, Bạch Tố Tẩm và Bạch Hằng Phong không khỏi có cảm giác rét lạnh.
Đối với thực lực của Bạch tổng quản bọn họ phi thường rõ ràng, nếu như ở bên ngoài thì tuyệt đối là một cao thủ thiên hạ đều biết. Nhưng khi nói tới "Tôn giả", đối phương lại cố kỵ như thế, người này chẳng phải là cường đại hơn xa tưởng tượng của mình sao.
Hít một hơi thật dài, Bạch tổng quản phục hồi tinh thần trở lại:
- Tôn giả cường đại phi thường, cho dù là có một trăm kẻ như ta cũng khó thành đối thủ của ngài, giống như hòn đá và hòn núi, chênh lệch không cách nào lấp được. Hiện tại tôn giả muốn đối phó Bạch gia, chúng ta chỉ có hai lựa chọn: một là rời đi, hai là chờ đợi tử vong.
- Cái gì?
Bạch Hằng Phong nghe vậy thiếu chút nữa thì tâm thần thất thủ, hắn không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng tới độ này. Nói di chuyển cả tộc đâu phải là có thể di chuyển cả tộc? Hơn nữa bọn họ sống ở nơi này nhiều năm, có ai nguyện ý rời đi?
Đề nghị này căn bản là vô pháp tiếp nhận, hắn vĩnh viễn sẽ không đi cân nhắc vấn đề này, mặc dù là chết cũng muốn chết tại Tuyệt Mệnh cốc này, thân là đầu lĩnh của gia tộc, hắn cũng có ngạo khí của chính mình.
- Tẩm a di, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Bạch Hằng Phong cố nén giận nhìn về phía đại trưởng lão, bà ta vẫn còn duy trì được bĩnh tĩnh.
Vuốt vuốt mi tâm cứng nhắc, Bạch Tố Tẩm kiên định nói:
- Yên tâm đi! Bạch gia chỉ cần còn có mấy lão già chúng ta ở đây, ai cũng không thể ép chúng ta rời đi, cho dù là vị tôn giả kia cũng không thể. Chuyện này ta sẽ xử lý, các ngươi chỉ cần an bài ổn thỏa chuyện trong cốc là được.
Nghe vậy Bạch Hằng Phong yên tâm không ít.
Bạch tổng quản lắc đầu cười khổ, rồi sau đó nói sang chuyện khác:
- Tố... Đại trưởng lão, mới vừa rồi Lý Nhạc Phàm cho người tới nói, bọn họ chuẩn bị rời khỏi lúc sáng sớm, chúng ta có cần mời hắn ở lại không?
- Không cần. Duyên đến duyên đi, trước kia là vậy, sau này cũng vậy.
- Còn Nhàn nhi...
- Trước tiên không nên quấy rầy nàng, đợi nàng tỉnh lại rồi nói sau.
- Ân.
- Đi thôi! Mọi người còn ở bên ngoài chờ chúng ta. Hôm nay phải ăn mừng để gột rửa điều xấu.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Phàm và Giang Tiểu Phong đều rời giường thật sớm để thu thập hành lý.
Kỳ thực bọn họ khi đến cũng không có đồ vật gì, nhưng lúc đi lại có đủ loại lễ vật của Bạch gia. Nào là dược liệu, trân bảo, linh đan. Thứ khác không nói, nhưng linh đan quả thực là đồ tốt, công hiệu phi phàm. Vì thế Giang Tiểu Phong đành phải mặt dày mày dạn hướng Bạch tổng quản xin không ít đan dược.
Có bồi nguyên, có lưu thông khí huyết, có tăng phúc, có dưỡng nhan. Giang Tiểu Phong tận lực thu lấy, không biết xấu hổ chính phong cách hành sự ở trên giang hồ của hắn.
Đối với lần này, Nhạc Phàm cũng chỉ đành phải lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ.
Sơn thủy như vẻ, phiêu tán hương thơm.
Trước thông trang, Nhạc Phàm và Giang Tiểu Phong muốn rời đi, không ít tộc nhân cũng đều tới đưa tiễn.
Đối với hai người, Bạch gia cũng không có quá nhiều lưu luyến, chỉ tới nơi này chúc bọn họ thuận đường xuôi gió mà thôi. Dù sao, hai người bọn họ cũng chỉ là khách qua đường.
- Hai vị tiểu huynh đệ, ta đại biểu Bạch gia cảm tạ trợ giúp của các người. Sau này các người tùy thời cũng có thể tới Tuyệt Mệnh cốc chúng ta. Chúng ta luôn luôn hoan nghênh.
Bạch Hằng Phong đi tới trước mặt hai người Nhạc Phàm cảm kích một phen.
Bạch Tố Tẩm và Bạch tổng quản cũng tiến lên tiễn đưa.
- Tiền bối, cáo từ...
Nhạc Phàm trân trọng gật đầu, Giang Tiểu Phong cũng cảm động nói:
- Các người dừng bước đi! Chúng ta tuy rằng đi rồi, nhưng sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ tới thăm các người. Những đan dược mọi người tặng kia, ta sẽ tiết kiệm trong việc sử dụng...
Một câu thật là độc ác!
Vừa nghĩ tới những đan dược trân quý kia, mí mắt của đám người Bạch Hằng Phong không tự chủ được giật giật, đưa đan dược cho Giang Tiểu Phong tuyệt đối là đưa dê vào miệng cọp, về sau tuyệt đối phải phòng bị nhiều hơn với hắn một chút. Tốt nhất là không để cho hắn đi vào trong sơn cốc.
Tuy rằng đám người Bạch Hằng Phong nghĩ nghĩ hung tợn trong lòng, nụ cười trên mặt cũng không có đổi.
- Đợi một chút... Các người đợi một chút...
Một thanh âm như chuông bạc truyền tới.
Người tới như một bóng hình xinh đẹp lướt đi, môi hồng xinh xắn, con ngươi trong veo, tóc đen phiêu hốt, ôn nhu như nước.
Đúng là Bạch Đông Nhàn, sau khi tỉnh dậy cũng đã biết được những chuyện xảy ra. Hiện tại nghe tin hai người Lý Nhạc Phàm rời cốc, nhất thời có chút xao động trong lòng.
Bạch Hằng Phong vội tiến tới đỡ lấy con gái, nhẹ nhàng nói:
- Nhàn nhi, thân thể ngươi còn chưa hồi phục, làm sao lại chạy ra đây? Nếu nhiễm phải phong hàn thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới việc hồi phục.
- Xin lỗi vì đã làm cho phụ thân và mọi người lo lắng.
Bạch Đông Nhàn cười cười với phụ thân, sau đó chuyển sang phía Lý Nhạc Phàm hỏi:
- Các người muốn đi sao?
Nhìn nữ tử mang theo một chút ưu sầu, Nhạc Phàm gật gật đầu.
- Kỳ thực các người đánh chết Lục Nhi, ta vốn nên hận các người, nhưng phụ thân nói chuyện này không thể trách các người được, hơn nữa các người còn cứu tánh mạng của ta, trợ giúp tộc nhân của ta...
Nói tới đây, Nhàn nhi hướng về phía Nhạc Phàm cười sáng lạn:
- Mạng của ta là do huynh cứu, trên người của ta hiện tại coi như có dòng máu của huynh chảy xuôi, không bằng sau này ta gọi huynh một tiếng Đại ca nha. Nhàn nhi chúc đại ca thượng lộ bình an... khi rảnh nhớ về thăm Nhàn nhi nha.
Nhạc Phàm nghe được những lời chân thành của Bạch Đông Nhàn, trong lòng sinh ra một tia ấm áp.
Hắn gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Hắn không biết mình còn có cơ hội đến lại nơi này hay không, nhưng hắn biết, chí ít nơi này còn có một thân nhân huyết mạch tương quan.
Nhìn hai bóng người dần xa, Bạch Tố Tẩm không khỏi thở dài một tiếng:
- Đứa nhỏ này thật không tệ, chỉ tiếc...
- Để cho hắn đi đi! Mỗi người đều có con đường của mình phải đi.
Bạch tổng quản nhìn Bạch Tố Tẩm thật sâu, trong lòng lại nổi lên một trận chua sót.
- Lý đại ca, ta còn tưởng rằng người sẽ lưu lại trợ giúp bọn họ.
- Nếu như bọn họ thật sự cần ta trợ giúp, bọn họ sẽ giữ ta lại, ta cũng sẽ lưu lại.
- Ý của người là bọn họ có thể tự làm được. Cũng đúng, Bạch gia dù gì thì nói cũng là thế gia ngàn năm. Hơn nữa nếu quan hệ đến sinh tử tồn vong của gia tộc, bọn họ nếu không chắc ngăn được địch, tất nhiên là sẽ bỏ xuống thể diện để van cầu người.
- Ngươi biết quá nhiều rồi.
- Ha ha... Chỉ là suy đoán lung tung! Xem ra Bạch gia thật sự là thâm tàng bất lộ! Hoàn hảo ta cũng không có làm ra chuyện mờ ám gì, nếu không chỉ sợ phải ở đây dài dài rồi. Bất quá ca ca ta cũng không có thiệt thòi, Bạch gia cũng rất hào phóng, cuối cùng còn tặng ta ba viên "Thần hoàn kim đan". Chậc chậc chậc, đây chính là ba cái mạng a!
Ra khỏi sơn cốc, một đường đi về phía nam.
Đi tới một ngã ba, Giang Tiểu Phong đột nhiên dừng bước.
- Lý đại ca, người bây giờ chuẩn bị đi nơi nào?
Nghe thấy ngữ khí dị thường của Giang Tiểu Phong, Nhạc Phàm xoay người lại:
- Ta muốn đi thật lâu...
Giang Tiểu Phong cười khan hai tiếng nói:
- Lý đại ca, ta... ta muốn trở về xem một cái, mấy vị sư phụ cũng đều có không ít tuổi, ta ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết bọn họ hiện tại ra sao rồi.
- Ân.
Nhạc Phàm thản nhiên gật đầu.
Giang Tiểu Phong nhìn vẻ mặt ngàn năm không đổi của đối phương, có chút cả giận nói:
- Lý đại ca, người vì sao luôn có vẻ mặt như thế này? Ta muốn đi a, chẳng lẽ người cũng không có một chút khổ sở, một chút luyến tiếc, một chút giữ lại sao?
- Bảo trọng.
Biểu tình Nhạc Phàm vẫn như cũ.
Giang Tiểu Phong cười khổ nói:
- Người cũng phải bảo trọng a... Đại ca.
Lắc mình một cái, Nhạc Phàm đã tiêu thất ngay tại chỗ.
Giang Tiểu Phong chỉ cảm thấy trong tay mình nhiều hơn một vật...
Là một bản thư sách, mặt trên tràn ngập đồ hình kỳ dị và chú giải thật nhỏ.
Trang sách vẫn còn ươn ướt, hiển nhiên mới viết không lâu.
Nắm thật chặc quyển sách, trong mắt Giang Tiểu Phong lóe ra lệ quang trong suốt.
Bình Luận (0)
Comment