Thương Thiên

Chương 524

" hồng trần khúc"
Đao phong lạnh, trời đất hàn, nơi cao tịch mịch không bằng hữu.
Niệm lặng lẽ, lòng người xa, cô tùng độc lập giữa mênh mông.
Một khúc hồng trần bao giờ kết, nửa khúc đánh ra chợt đứt đoạn.
Vì ai đi? Vì ai còn?
Đáng buồn! Đáng tiếc!
...
Trên Đại Lĩnh sơn, Vân Phong đỉnh, màn đêm buông xuống, vạn vật yên lặng.
Nhạc Phàm lẳng lặng dựa vào một gốc tùng xám trắng, ánh mắt hướng về phương xa... Nơi đó chỉ có bóng tối vô tận.
Thiên địa sơ khai, vũ trụ như một.
Tinh thần biến ảo, bãi bể nương dâu.
Trong trí nhớ của Nhạc Phàm, gốc tùng này đã tồn tại thật lâu, dường như từ thuở thiên địa sơ khai đã tồn tại. Nó lặng lẽ lĩnh hội biến hóa của thiên đạo, cảm thụ vận chuyển của vũ trụ... Trải qua bãi bể nương dâu nó vẫn tồn tại như cũ.
Đây là sinh mệnh kiên cường bực nào, nhưng nó tại sao lại cảm thấy thê lương?
Là bởi vì cố chấp nhìn thấu sinh tử, hay là bởi vì bóng tối vô tận không bờ bến?
Có lẽ, chỉ là bởi vì tịch mịch và cô độc.
Nhạc Phàm ngồi ở nơi này một ngày một đêm, nhưng tâm thần của hắn thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
Hành trình phía trước so với tưởng tượng của hắn còn muốn gay go hơn. Chuyến này là sự biến chuyển vận mệnh của hắn sau mười năm, từ nay về sau, cuộc sống của hắn sẽ không còn yên tĩnh... Có lẽ hắn từ lúc còn sống tới bây giờ cũng chưa từng có trôi qua yên tĩnh.
Khi con nhỏ vô ưu và vô tri...
Khi còn nhỏ bình thường và khoái hoạt...
Sinh hoạt khó khăn, áp bách của cường quyền, hành hạ lúc ly biệt, lựa chọn thống khổ, ái tình đến chết không đổi và cừu hận khắc cốt ghi tâm...
Đủ hình ảnh linh tinh hiện lên từng chút một, ký ức như thủy triều dâng lên trong lòng Nhạc Phàm.
Hắn giống như là một khách qua đường của sinh mệnh, bình tĩnh quan khán những đoạn hình ảnh. Hắn biết, đây là ký ức thuộc về hắn, hắn biết, đây là đời người hắn trải qua...
Đời người muôn màu, thất tình lục dục, cửu tử cửu sinh, mới biết thiên mệnh.
Như thế nào là thiên mệnh?
Đó là sinh tử luân phiên, đó là luân hồi vận chuyển không dừng lại, đó là thiên đạo biến hóa...
Giờ khắc này, trong mắt Nhạc Phàm có một chút hiểu ra.
"Bồng!"
Đau đầu kịch liệt đột kích, tất cả hình ảnh lại bể tan ra, ký ức thối lui lại. Thân thể Nhạc Phàm nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt bình tĩnh không sao che dấu được nội tâm khổ sở của hắn.
Mười năm, suốt mười năm chưa có trở lại nơi này, nơi này một chút cũng không có thay đổi.
Núi rừng, bộc bố, thôn nhỏ không có một chút sinh cơ cùng với phòng nhỏ bị tàn phá...
Đối với một người bình thường mà nói, mười năm quá dài quá lâu, lâu làm cho trái tim người ta băng giá, làm người ta sợ hãi!
Nhạc Phàm cũng như thế, hắn còn có rất nhiều chuyện còn chưa đi làm, còn có rất nhiều tâm nguyện còn chưa đạt được, trong lòng hắn có sự sợ hãi, trong lòng hắn không buông bỏ được, không cam lòng. Ai có thể hiểu được ta?
Ninh Huyện thành... Lưu Thủy thôn...
Mười năm, Lý Nhạc Phàm lại trở về nơi này, mang theo tâm hồn mệt mỏi, mang theo phẫn nộ xé gan, mang theo quyết tâm phục thù!
Lần này, hắn tuyệt đối không nhượng bộ!
Lần này, hắn tuyệt đối không thỏa hiệp!
"Nên đi thôi..."
Nhạc Phàm chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng vuốt cây tùng cổ xưa, một loại cảm xúc đã lâu không có lại chảy qua trong lòng.
Tiểu hoàng xà theo trên ngọn cây rơi xuống, trượt xuống cổ tay của hắn, im lặng mà nằm.
Thân hình chợt lóe, bóng người đã tiêu thất trong bóng đêm.
Binh minh tới, phía chân trời xa xôi truyền đến chút ánh nắng.
Thiên địa vạn vật phóng xuất ra vô hạn sinh cơ.
Nghiễm Châu thành nẳm ở cảnh nội của Quảng Đông, gần Nam hải, sản vật giàu có, phồn hoa một phương.
Bởi vì nơi này có duyên hải, đường thủy phát triển, giao thông thông suốt bốn phương, rất nhiều thương nhân cứ một đoạn thời gian đều tụ tập đến đây trao đổi vật phẩm hoặc là bán ra hàng hóa. Dần dần nơi này thành một trung tâm buôn bán trọng yếu. Chẳng qua, hôm nay thiên hạ đại loạn, nguy cơ khắp nơi, muốn tìm một chỗ an tâm buôn bán không phải dễ. Nhưng so với những nơi khác, Nghiễm Châu thành có mười vạn tinh binh trấn thủ, cũng phải an toàn rất nhiều.
Bên trong thành, thương nhân ra vào không ngớt, phố lớn ngõ nhỏ dòng người không ngừng chảy, cũng có không ít nhân sĩ giang hồ vội vã qua đường, cảnh tượng phi thường náo nhiệt!
Phủ tổng đốc.
Trên đại sảnh phòng khách, một lão giả tóc trắng tinh thần hồng hào đang ngồi trên ghế. Người này thân mặt quan bào nhất phẩm, chòm râu phất phới, lông mi trắng giống như kiếm, không giận mà có uy!
Hắn đúng là người nắm giữ mười vạn tinh binh, chưởng khống Lưỡng Quảng - Tổng đốc Lạc Khuê.
Lúc này, Lạc Khuê đang bưng một chén trà, muốn uống lại dừng, trên trán lộ ra vẻ buồn rầu.
Hắn lăn lộn trên quan trường có hơn năm mươi năm, đối với quan trường có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay. Song từ khi hoàng đế mới đăng cơ, thiên hạ đại loạn, rất nhiều chuyện đã vượt ra khỏi tầm suy nghĩ của hắn, làm cho hắn không thể không làm việc thận trọng được. Trong chiến loạn, thân là người cầm trọng binh, hắn tự nhiên là đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Khải bẩm lão gia, khách nhân đã tới...
Có tiếng hạ nhân truyền đến, Lạc Khuê uống nhanh một ngụm trà thơm, nói:
- Để cho hắn vào đi, các ngươi thì toàn bộ lui ra, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận phạm vi mười trượng, ai vi phạm xử theo gia pháp.
- Dạ, lão gia.
Trong chốc lát, một văn sĩ áo lam tuổi trên năm mươi tiến vào đại sảnh.
Văn sĩ thái dương nhô cao, ánh mắt sắc bén, tay cầm quạt lông chậm rãi đi tới, rất có khí chất của đại gia.
- Thẩm quân sư tới đây, không biết có gì chỉ giáo?
Lạc Khuê ra vẻ chậm trễ, biểu tình ôn hoà, tựa hồ ước gì đối phương sớm rời đi một chút.
Văn sĩ sửa sang lại quần áo, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Yến Vân quân Thẩm Thiên Sách bái kiến Lạc đại nhân, lần này mạo muội tới thăm, chính là có chuyện trọng yếu cần thương nghị với Lạc đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi cho.
- Yến Vân quân - quân cờ này Mộ Dung thế gia đúng là giấu thật sâu!
Lạc Khuê cười lạnh nói:
- Có ai sẽ nghĩ tới, Thiết Kỳ thành Sở Phi, Mục Nhĩ thành Nhâm Hướng Quân, Tát Bà thành Thiện Vân, ngay cả Biên Hoang quân Mạc Chinh, tất cả đều là người của các ngươi... Hôm nay Mộ Dung nhất tộc có được ba mươi vạn Yến Vân hùng binh, toàn bộ biên hoang đều nằm trong tay của các ngươi, có thể nói là độc lập thành quốc, sao lại cần đùa bỡn cùng ta, một người đã bước nửa chân vào quan tài thương nghị?
Thẩm Thiên Sách khiêm tốn cười nói:
- Lạc đại nhân quá khen, biên hoang vốn là đất nghèo, tài nguyên ít ỏi, cho dù là mười năm hai mươi năm cũng khó bì lại phồn hoa của Nghiễm Châu.
- Đất biên hoang tuy nghèo nhưng có thể tôi luyện ý chí quân đội. Mượn giác cướp nhiều năm nay, các ngươi dùng tài nguyên của triều đình để nuôi binh lực Yến Vân, Mộ Dung gia chủ tính toán thật hay!
- Đâu có đâu có...
Thẩm Thiên Sá thu liễm nụ cười:
- Hôm nay thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi lên, Yến Vân quân nếu không tự mình cố gắng, sao có thể còn đất dung thân được?
- Ta thấy, Mộ Dung nhất tộc không phải chỉ là vì một chỗ dung thân.
- Lạc đại nhân, người cầm trọng binh một phương, chẳng lẽ cam nguyện nghe lệnh của người khác?
"Oành!"
Lạc Khuê đập bàn, tức giận quát lớn:
- Thẩm Thiên Sách, ngươi thật to gan, dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ, chẳng lẽ ngươi không tin bổn quan sẽ đem ngươi giao cho hoàng thượng? Ngươi chính là cường đạo biên hoang, đem ngươi bắt lại cũng coi như là một công lớn!
- Thế sao?
Thẩm Thiên Sách cũng không có sợ hãi:
- Lạc đại nhân là người hiểu chuyện, cần gì phải làm như thế? Nếu đại nhân đã có ý này, chỉ sợ Thẩm mỗ muốn tiến vào đây cũng không được. Lạc đại nhân yên tâm, cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta tuyệt đối không lọt vào tai người thứ ba.
Lạc Khuê bình ổn hơi thở lại, khinh thường nói:
- Năng lực của hoàng thượng các ngươi há có thể tưởng tượng được? Nói không chừng chuyện ngươi tới gặp ta đã sớm tới tai hoàng thượng rồi.
Thẩm Thiên Sách không chút khiêm tốn nói:
- Thế lực Yến Vân quân chúng ta cũng không phải là người khác có thể tưởng tượng, coi như là Chu Khang Cảnh biết thì làm sao có năng lực bắt ta và ngươi.
- Làm sao?
Lạc Khuê nghe vậy lông mày cong lên, lạnh lùng nói:
- Trầm quân sư thật là khí phái! Nếu Yến Vân quân mạnh như thế, Thẩm quân sư hà tất tới đây gặp ta? Ta chỉ có mười vạn binh lực, không có năng lực lớn như các ngươi.
- Lạc đại nhân không cần nói khích ta... Loạn thế liên minh, phân ra hại, hợp lại lợi, cùng nhau tung hoành. Lạc đại nhân là người sáng suốt sao lại không biết đạo lý này?
- Nga? Nguyên lại Thẩm quân sư muốn hợp tác cùng mưu nghiệp lớn? Thẩm quân sư không có nghe nói sao, bản quan ngay cả vương vị mà hoàng thượng phong thưởng cũng không cần, ngươi nghĩ ta là hạng người dã tâm bừng bừng sao?
- Đương nhiên không phải! Vương vị chỉ là hư danh, sao lại có thể trói buộc được chí hướng của đại nhân!
Lạc Khuê lạnh nhạt nói:
- Thẩm quân sư xem trọng rồi, bản quan cũng không có chí lớn gì, ta chẳng qua chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình mà thôi.
- Lạc đại nhân quân tử phòng thân, Thẩm mỗ bội phục.
Thẩm Thiên Sách chuyển giọng:
- Chẳng qua, quân tử không nhịn được việc nhỏ. Chu Khang Cảnh năm đó để thuận lợi ngồi trên ngai vàng nên mới để cho binh quan các nơi tùy ý phát triển. Hôm nay triều đình ban bố chính lệnh, chỉnh hợp thống nhất, mâu thuẫn tới quyền lời quan viên, bao gồm cả Lạc đại nhân trong đó. Người nghĩ Chu Khang Cảnh sẽ an tâm cho người chưởng quản binh lực sao? Lạc đại nhân cho dù không vì mình suy tính, chẳng lẽ không suy tính cho tộc nhân? Chu Khang Cảnh lòng dạ độc ác...
- Đủ rồi!
Lời của đối phương như kim đâm vào tim hắn, Lạc Khuê nhịn không được cắt ngang. Đúng vậy, năm đó vì tộc nhân nên Lạc Khuê mới quy thuận Chu Khang Cảnh. Nhưng lòng nghi ngờ của Chu Khang Cảnh rất nặng, mọi chuyện đều bị hắn quản chế đến từng chi tiết một, dù là gió thổi cỏ lay cũng đều rơi vào tai của Chu Khang Cảnh. Cứ như thế tiếp diễn, Lạc gia nhất định gặp nguy!
- Kỳ thực Lạc đại nhân không cần lo lắng quá mức, hiện tại Lặc Thô tộc nhập quan, Chu Khang Cảnh lo cho mình còn không sao, sao có thể để ý chuyện khác. Nếu không Thẩm mỗ cũng không có gan tới gặp đại nhân.
- Mộ Dung thị có lòng tin rằng bổn quan sẽ hợp tác cùng các ngươi sao?
- Lạc đại nhân tất nhiên sẽ vì gia tộc mà tạo ra một con đường lui, Thẩm mỗ cũng không nhiều lời, hơn nữa lầ này Thẩm mỗ đến còn mang theo một phần thành ý....
- Thành ý?
Nghe đến đó, chân mày Lạc Khuê cũng giãn ra một chút:
- Thẩm quân sự mời ngồi, ngươi không ngại nói cho bổn quan nghe một chút xem Mộ Dung thị đến tột cùng là có thành ý gì?
Thấy thái độ Lạc Khuê chuyển biến, Thẩm Thiên Sách biết mọi chuyện đã thành công được phân nữa. Hắn cũng không khách khí ngồi xuống, nói:
- Thần Châu cửu địa, tài nguyên dồi dào, há một nhà có khả năng độc chiếm? Yến Vân đại quân bất quá cũng chỉ có ba mươi vạn người, tự nhiên không có ý ăn một mình. Chúng ta đã đạt thành hiệp nghị với Tiên Thô, Lưu Ly, Tây Vực, cùng phân chia Cửu Châu. Đến khi đại sự thành, chúng ta chỉ cần hai châu, còn đất Tây Nam chính là thuộc về quản hạt của Lạc đại nhân, chúng ta tuyệt đối không ghé mắt vào.
"Ha ha ha ha!"
Lạc Khuê cười to nói:
- Tính thật hay, Đại Minh mặc dù loạn, nhưng căn cơ chưa mất, núi vàng núi bạc mà các ngươi hứa hẹn cũng chỉ là ảo mà thôi? Ngươi nghĩ nó đánh động được ta sao?
- Lạc đại nhân hẳn cũng đã hiểu, Đại Minh diệt vong chẳng qua là chuyện sớm hay muộn, chuyện hợp tác này tuyệt đối không phải thứ chỉ có trên lời nói. Trước mắt, chúng ta hi vọng Lạc đại nhân cung cấp cho Yến Vân quân một ít vật chất, còn chúng ta sẽ cấp cho đại nhân một trăm hỏa pháo của Tây Vực, ba nghìn hàn thiết chiến giáp, năm nghìn chiến mã cùng với hai vạn chuôi chiến đao tinh luyện. Đây là hợp tác thuần túy đôi bên cùng có lợi, không có chút nguy hiểm nào.
- Ngươi nói cái gì!?
Lần này Lạc Khuê đúng là động dung rồi! Ánh mắt của hắn có thêm vài phần nóng bỏng. Đề nghị này quá mức mê người đi, nếu có những thứ này thì an toàn của tộc nhân có thể có thêm vài phần bảo đảm. Lạc Khuê vội vàng khẳng định:
- Lời của Thẩm quân sư là thật?
- Nếu không được gia chủ cho phép, Thẩm mỗ sao dám tự tiện quyết đoán?
Nói tới đây, Thẩm Thiên Sách nghiêm mặt lên:
- Thẩm mỗ lần này tới mang theo đầy đủ thành ý, hi vọng Lạc đại nhân có thể cân nhắc. Bên cạnh đó chủ thượng còn có chuyện nhờ ta chuyển cáo cho đại nhân.
Lạc Khuê ngẩn ra:
- Mộ Dung gia chủ có chuyện gì chuyển cáo? Mời quân sư nói.
- Tranh đấu thiên hạ, tranh vì thiên hạ, tranh đấu thiên đạo, chỉ tranh thiên đạo, Lạc đại nhân cứ yên tâm.
"Tranh đấu thiên hạ, tranh vì thiên hạ, tranh đấu thiên đạo, chỉ tranh thiên đạo..."
Lạc Khuê lẩm bẩm tự nói, trong chốc lát chợt hiểu ra, cười to:
- Hay cho một cái tranh đấu thiên đạo, chỉ tranh thiên đạo! Lão phu yên tâm, yêm tâm rồi! Ha ha ha ha...
Lại trầm ngâm trong chốc lát, Lạc Khuê nghiêm mặt nói:
- Chuyện này quan hệ quá nhiều, lão phu cần chút thời gian suy nghĩ, ba ngày sau ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.
- Ha ha, chuyện này không vội, Lạc đại nhân cứ cân nhắc cẩn thận, ba ngày sau Thẩm mỗ lại tới thăm, vi vọng Lạc đại nhân không để cho chủ thượng thất vọng.
- Mời quân sư trở về, lão phu cần suy nghĩ kỹ.
- Thẩm mỗ cáo từ.
Đợi Thẩm Thiên Sách rời đi, Lạc Khuê mới ngồi xuống lại, thở phào một cái thật dài.
Lúc này, từ sau tấm bình phong có một thiếu phụ xinh đẹp đi ra.
- A Dung, con xem lời của người này có mấy phần thật giả?
Thiếu phụ này đúng là con gái của Lạc Khuê - Lạc Dung. Đã nhiều năm như vậy nhưng nàng vẫn còn rát phong vận, giơ tay nhấc chân cũng hiển thị được vẻ mỹ lệ của nữ nhân thành thục.
- Có bảy phần có thể tin, chí ít hiệp nghị giữa Mộ Dung thị và các chư quốc kia không phải là giả...
Lạc Dung dâng trà cho phụ thân, không nhanh không chậm nói:
- Về phần hứa hẹn sau này, đây chẳng qua là lời nói trắng mà thôi. Đất Tây Nam vốn là một khối thịt béo, cho dù Mộ Dung thị đáp ứng, những thế lực khác cũng sẽ không đáp ứng.
Lạc Khuê gật đầu chấp nhận:
- Lời A Dung đúng là điều mà vi phụ suy nghĩ, Mộ Dung thị hứa như thế chẳng qua là muốn kéo ta xuống vũng nước đục, còn mình thì ngồi một chỗ làm ngư ông đắc lợi.
- Nguyên lai phụ thân cũng hiểu được.
Lạc Dung trêu đùa:
- Ta còn tưởng rằng phụ thân đã bị chút ân huệ của đối phương làm mù mắt rồi chứ.
Lạc Khuê cười khổ nói:
- Vi phụ tuy già nhưng chưa già tới hoa mắt, chuyện can hệ tới tồn vong của gia tộc, ta sao lại không cẩn thận được. Chẳng qua chút ân huệ của đối phương quả thực là tài phú không nhỏ... Đúng là làm cho người khác điên cuồng.
Trầm mặc một lúc, Lạc Dung thản nhiên nói:
- Kỳ thực phụ thân đại nhân không cần phải khổ não, không quản người nàyói thật hay giả, Mộ Dung thị muốn làm cái gì, chỉ cần chúng ta không công khai quan hệ, người ta tự nhiên sẽ không có chuyện để nói.
- Nào có dễ như vậy, thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Chúng ta nếu ở chung thuyền với bọn họ, về sau khó tránh thoát khỏi quan hệ. Ài! A Dung, con có ý kiến gì không?
Suy nghĩ một chút, Lạc Dung:
- Những năm gần đây Mộ Dung thế gia một lòng muốn khôi phục Đại Yên, tự nhiên sẽ đề ra đề nghị hấp dẫn... Chỉ bất quá, người Mộ Dung gia cũng không phải loại lương thiện gì, nếu hợp tác với bọn họ, Lạc gia tương lai tất nhiên sẽ bị chế ước, khó có thể xuất đầu.
- Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng Mộ Dung thị lần này tự mình tìm tới ta, lại còn ra điều kiện tốt như vậy, nếu ta cự tuyệt, không chừng sẽ tạo thành một mối họa. Hơn nữa hoàng thượng đã có lòng nghi kỵ Lạc gia, nếu không sớm chuẩn bị có khi ảnh hưởng xấu đến cả gia tộc.
- Chuyện hợp tác cũng có thể... Những thứ Mộ Dung thị cần chúng ta có thể cung cấp, chỉ cần chúng ta không lộ diện, người khác mặc dù hoài nghi nhưng cũng không thể tìm tới cửa. Nếu sự tình bại lộ chúng ta vẫn có đường lui.
- Phương pháp này không sai, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng nhất định phải là do người tin được đi làm.
- Phụ thân đã nói thế, nữ nhi cũng không nhiều lời.
Lạc Khuê thấy nữ nhi vẻ mặt khác thường, cho nên dò hỏi:
- A Dung, vi phụ thấy con gần đây tâm sự nặng nề, có phải gặp chuyện gì phiền lòng hay không>
Lạc Dung lo lắng nói:
- Phụ thân hẳn là nghe được, Lý Nhạc Phàm đã tái xuất giang hồ.
- Lý Nhạc Phàm!?
Lạc Khuê nhíu mày nói:
- Chuyện này đồn đãi khắp nơi, không biết là thật hay giả, không cần để ý tới... Huống chi, nơi này là Nghiễm Châu thành, có mười vạn tinh binh, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không thể thương tổn chúng ta được. A Dung không cần phải lo lắng. Hắn dám tới nơi này, vi phụ tất nhiên sẽ lưu hắn lại.
Lạc Dung khổ sở cười nói:
- Năm đó vì tránh né Lý Nhạc Phàm mà chúng ta chuyển cư tới nơi này. Đã nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng Lý Nhạc Phàm sẽ không xuất hiện nữa. Nhưng đột nhiên lại nghe tin của hắn, trong lòng ta luôn có một loại dự cảm không tốt.
Lạc Khuê trấn an nói:
- Tuy nói năm đó Khắc nhi nhất thời hồ đồ gây họa, nhưng hung thủ thật sự vẫn là đám người Chu Khang Cảnh, con không cần quá mức tự trách.
- Không!
Lạc Dung lắc đầu nói:
- Chuyện này đều vì Khắc nhi mà ra, vô luận thế nào thì hắn cũng không thoát khỏi liên quan. Nếu như Lý Nhạc Phàm muốn báo thù, nơi thứ nhất hắn tìm đến chỉ sợ là Thái gia.
Sắc mặt Lạc Khuê trầm xuống, nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, Thái Vũ gần đây không thấy, hắn đang làm gì sao?
- Sự tình thương hội gần đây con chưa hỏi qua, có lẽ hắn đang bận chủ trì Xuân Lan hội năm nay.
Lạc Khuê gật đầu nói:
- Hôm nay con đừng đi đâu, đại ca con buổi tối sẽ về, vừa lúc gia đình ta đoàn tụ. Con lệnh cho hạ nhân chuẩn bị một chút, cũng đem Thái Vũ và Khắc nhi gọi về.
Dừng một chút, Lạc Khuê tiếp tục nói:
- Còn có, gần đây cướp biển lộng hành, con bảo bọn Khắc nhi nên ở nhà, đừng nên đi ra bên ngoài, dính phải thêm phiền phức.
- Dạ.
Bình Luận (0)
Comment