Thương Thiên

Chương 525

Ngưng Hương ngưng hương, mười dặm ngửi thấy hương, như mộng như ảo, như ẩn như hiện.
Giai nhân như ngọc, tóc đen uyển chuyển, hờ hững mà không dung tục, đẹp mà không ướt át.
Âm thanh của tự nhiên, lay động theo chiều gió, cầu cũng không được, trằn trọc khó ngủ.
Ngưng Hương các tọa lạc ở ngoại ô phía đông thành, chính là một chỗ tồn tại đặc thù của Nghiễm Châu thành. Người ở nơi này đều là các nữ tử phong trần, quốc sắc thiên hương, tài nghệ vô song, cho dù là nha hoàn thị nữ bưng trà rót nước cũng đẹp như tiên tử, xuất trần thoát tục, tuyệt đối là những người mà các nam nhân tha thiết ước mơ.
Nhưng một nơi kỳ dị như vậy cũng không ai biết nó xuất hiện khi nào, ai là chủ nhân. Đương nhiên từng có không ít người hiếu kỳ tới tìm tòi, bất quá từ đó về sau cũng không nghe tin tức gì về hỠnữa. Quan phủ cũng không có hỏi qua chuyện gì phát sinh. Mỗi này có không ít thương nhân quan gia giàu có tụ lại đây, hưởng thụ sự tươi đẹp của nơi này, bao gồm nữ nhân trong đó.
Cho nên, mọi người dần dần quen với sự tồn tại của nơi này.
Ngưng Hương biệt viện dựng sát bên núi, rừng đào làm bạn, dòng suối nhỏ chảy ngang, trang nhã không bụi trần, cảnh sắc mỗi phương đều làm cho tâm thần vui vẻ, ý cảnh thăng hoa.
Đi vào biệt viện, đá xanh sạch sẽ gọn gàng lát dưới chân, đi trên mà tâm thần sảng khoái. Hai bên vườn hoa muôn màu muôn vẻ, phảng phất như là cảnh trong mơ. Nhìn về phía trước là một lầu các hoa lệ tinh xảo lẳng lặng đứng nghiêm.
Trong biệt viện, tại một ôn tuyền lộ thiên, có mấy nữ tử lụa mỏng che người đang đùa giỡn náo nhiệt, nước suối tung tóe qua ánh mặt trời để lộ hào quang cầu vồng.
Một bức tranh xuân sắc vô cùng mỹ lệ, cho dù ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà rung động trong lòng.
- Đại mỹ nhân, Diệp ca ca của các nàng tơi đây, đừng chạy a! Các nàng trốn đi đâu rồi, ha ha!
- Hôm nay ca ca nếu bắt được ai, thì người đó phải hảo hảo bồi tiếp ca ca... ca ca bảo chứng sẽ cho các ngươi dục tiên dục tử, làm tiên nữ chân chính...
Tại một phương của biệt viện truyền đến những lời dâm đãng, đó là của một lão đầu nhi tóc hoa râm đang chơi đùa với một đám nữ tử, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh thường xung quanh.
Những nữ tử này cũng không tầm thường, thân pháp linh động phiêu dật, uyển chuyển như đàn bướm vờn hoa. Mà lão đầu nhi kia thì lại càng nhanh hơn, hai chân như gió, không chút chạm đất, đuổi theo đùa giỡn không dừng lại.
- Oa! Mùi hoa nhài, nhất định là tiểu Thiền nhi rồi...
Lão đầu nhi không biết từ trên người ai mò xuống một cái yếm, đưa lên mũi hít hít, khuôn mặt say mê:
- Lão Tà nói không sai, Ngưng Hương các quả nhiên không giống với những thanh lâu khác, thật là một địa phương tốt a! Diệp Vãn Phong ta nếu ngày cũng có nhiều mỹ nhân vây quanh như vậy thì tốt biết mấy. Ha ha ha ha.
Không có sai, lão đầu nhi này chính là lãng tử tiêu dao hảo sắc như mệnh Diệp Vãn Phong.
Mười năm trước Diệp Vãn Phong bị Phượng Dương Lâu bắt giữ, nhiều lần biến chuyển lại vào tay "Đạo thần" Tư Không Tuyệt. Sau đó bị đưa về Vạn Ác Cốc. Nhắc tới nơi đó, hắn vô cùng thống khổ. Một nơi không có trân sản rừng biển, không có mỹ nữ như mây, không có phồn hoa vô biên... một thứ vui cũng không có. Nếu không phải lần này mấy xú gia hỏa của Vạn Ác Cốc đột nhiên rời đi, chỉ sợ chính mình sẽ bị buồn bực tới chết!
Cũng may tất cả đều đã là quá khứ, tương lai tươi đẹp đang vây quanh. Vứt bỏ tạp niệm, Diệp Vãn Phong lại cười lớn nhằm phía chúng nữ, như thể muốn phát tiết uất ức tích tụ bao năm.
Nhìn nhìn lão đầu nhi đối diện, Lam Duệ Minh thu hồi ánh mắt, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười.
- Lam tướng quân, người biết hắn?
Ngồi cạnh hắn là một nam tử anh tuấn, trên trán lộ ra mấy phần âm lãnh - Đại thiếu gia Thái Ân Khắc.
So với năm đó, Thái Ân Khắc đã thay đổi rất nhiều. Tâm trí thành thục, bớt đi sự lỗ mảng tuổi trẻm tính cách âm trầm, càng lúc càng giống phụ thân Thái Vũ của hắn.
- Thái thiếu gia chớ xem thường lão đầu kia, hắn chính là tông sư cao thủ giang hồ năm đó Diệp Vãn Phong. Người này hảo sắc như mệnh, nơi đó có mỹ nữ nơi đó có bóng hình của hắn. Bất quá hắn đã mất tính mười năm, không nghĩ tới hôm nay lại gặp hắn chỗ này.
Thái Ân Khắc uống một ngụm rượu, vui mừng nói:
- Lam tướng quân đối với chuyện trên giang hồ cũng là biết không ít a.
- Thái thiếu gia quá khen.
Lam Duệ Minh khiêm tốn nói:
- Mạt tướng cũng chỉ biết một phần thôi, chẳng qua người này từng xuất hiện ở Tương Dương, cho nên vừa vặn còn nhớ rõ hắn.
- Tương Dương...
Vẻ mặt Thái Ân Khắc trở nên cổ quái, tựa hồ lại nghĩ tới gì đó.
Lam Duệ Minh thấy thế nói:
- Không biết có phải Thái thiếu gia đang phiền não vì sự tình của Lý Nhạc Phàm?
Nghe được ba chữ Lý Nhạc Phàm, mí mắt Thái Ân Khắc giật giật hai cái, trong lòng buồn bực uống một ngụm rượu.
- Thái thiếu gia không cần quá lo, Lý Nhạc Phàm mất tích mười năm, nếu sẽ xuất thế thì đã xuất thế, vì sao nhất định phải đợi tới mười năm? Lời đồn của giang hồ không thể tin được. Mà cho dù là hắn đi nữa cũng không dám đối mặt với mười vạn tinh binh ở Nghiễm Châu thành.
- Không sai, có trọng binh của Nghiễm Châu thành, họ Lý kia nhất định không dám xuất hiện.
Nghe lời nói thế, tâm tình Thái Ân Khắc bình phục rất nhiều.
Cái tên Lý Nhạc Phàm đã trở thành ác mộng của hắn, nó mang theo sự tuyệt vọng và sợ hãi, cho dù là so với tử vong còn đáng sợ hơn.
"Đông..."
Tiếng đàn vọng ra từ trong lầu các. Mọi người đều im lặng lắng nghe.
Giai điệu uyển chuyển ưu thương, khiến người ta không khỏi hồi tưởng lại tràng cảnh ly biệt...
Giai điệu lại thoải mái cao vút, giống như con người biến đổi thất thường...
Thân ở trong tình cảnh này, trong lòng nổi lên chút phiền muộn!
Tiếng đàn dần tắt, mọi người cảm ngộ thật lâu mới từ từ tỉnh lại.
Bọn họ cam nguyện ở chỗ này chờ một ngày chính là vì tiếng đàn trăm nghe không chán này.
- Tiếng đàn của Ngưng nhi cô nương quả là tiên khúc, nhân gian khó nghe được vài lần a!
- Nếu có thể được thấy dung mạo của Ngưng nhi cô nương, kiếp nầy sống không uổng!
Chỉ tiếc tiên tử không nhiễm bụi trần, chỉ có thể đứng xa nhìn thôi.
- Ài...
Mọi người cảm khái một phen, nhưng không ai đi tìm kiếm người đánh đàn. Tựa hồ trong lòng bọn họ thì nơi đó chính là cấm địa không thể vượt qua.
Một lát sau mọi chuyện lại trở nên giống như bình thường.
...
Tại một chỗ tối trong lầu các.
- Tiểu thư, Đại tôn có tin tức truyền đến...
Một người đeo mặt nạ xuất hiện ở trong phòng, lấy ra một khối lệnh bài ngọc bích tiến lên phía trước nói:
- Tiểu thư, đại hội Ẩn Lâm lần này quan hệ trọng đại, những tôn giả khác cũng sẽ ra mặt, Đại tôn hi vọng người sớm chuẩn bị.
Ngưng nhi nhận lấy ngọc bài, truyền một đạo ý niệm mỏng manh vào trong, sau đó khẽ gật đầu, ngọc bài cũng hóa thành tro bụi.
- Ta hiểu, ngươi đi về trước phục lệnh đi.
- Dạ.
- Đứng lại! Ngươi là ai? Nơi này không cho phép ngoại nhân ra vào!
Người thần bí vừa lui ra, dưới lầu các có tiếng ồn ào vang lên, một thanh âm hùng hậu truyền đến:
- Tại hạ Quan Trọng Nghĩa, cầu kiến Ngưng nhi cô nương...
- Đông Chí, để cho hắn vào đi! Hắn không phải là tục nhân...
Ngữ khí Ngưng nhi êm ái, phảng phất như gió xuân lướt qua mặt, khiến cho người ta say mê trong đó.
Cửa phòng mở ra, một nam tử cao lớn khôi ngô cất bước đi vào, kèm theo một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Người này anh khí bừng bừng, trong mắt thỉnh thoảng chớp lóe duệ quang, không biết còn say hay đã tỉnh.
- Ngưng nhi cô nương quá khen, ta cũng chỉ là một tục nhân, tục nhân cực kỳ, nếu không sao lại hãm sâu trong tình cảnh mà không thể tự kiềm chế? Bất quá, thanh âm của Ngưng nhi cô nương còn dễ nghe hơn so với tưởng tượng của ta. Ha ha ha ha...
Quan Trọng Nghĩa gỡ hồ lô bên hông xuống, đưa lên miệng uống một hớp, trong khoảng thời gian ngắn mùi rượu lại xông ra bốn phía. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Ngưng nhi gần như vậy, đôi mắt không chút che dấu ý yêu mếm của mình.
Không thể không nói, Ngưng nhi rất đẹp! Phi thường đẹp... Một thân lụa đen, tóc hai mai phiêu dật, ôn nhu như nước, hoàn mỹ tuyệt sắc!
- Quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân...
Một bóng người xẹt qua, xuất hiện ở trong phòng. Người tới là một nam tử phong thái hiên ngang, một thân trường bào trắng, tay cầm tiêu ngọc, giở tay nhấc chân cũng có vẻ tao nhã.
Quan Trọng Nghĩa thấy người tới, trừng mắt nhìn, mất hứng nói:
- Quách Tường Phong, cái gì cũng phải có trước sau. Ta rõ ràng là tới trước, ngươi còn xem vào náo nhiệt làm gì?
- Lão Quan tới, ta không thể không tới...
Quách Tường Phong áy náy thi lễ một cái với Ngưng nhi:
- Tại hạ Quách Tường Phong, ra Ngưng nhi cô nương, đường đột tới chỗ này mong cô nương tha thứ.
- Hai vị không cần tranh chấp, nếu đã tới thì cũng là duyên phận, cùng nhau ngồi nói chuyện một phen đi!
Ngưng nhi hào phóng mời hai người ngồi.
- Hai vị đã tới nơi này nửa tháng, mỗi ngày đều nghe Ngưng nhi đánh đàn, có thể nói là tri âm... Ngưng nhi không có gì báo đáp, chỉ có chén trà này thay rượu, kính hai vị một chén.
- Ha ha, Ngưng nhi cô nương quá khách khí, mỗi ngày được nghe tiếng đàn của cô nương có thể nói là một loại hưởng thụ, cho dù là thêm mười năm hai mươi năm nữa thì chúng ta cũng không ngại.
Quan Trọng Nghĩa xấu hổ vê cái mũi nói:
- Đương nhiên, cô nương tất nhiên không phải chỉ đàn cho mình ta nghe, cũng chỉ là Quan mỗ tự mình đa tình. Hắc hắc hắc!
- Lão Quan, ngươi tù lúc nào lại nói chuyện văn nhã như vậy, chẳng lẽ đổi tính rồi sao?
Quách Tường Phong khinh bỉ đánh giá Quan Trọng Nghĩa, đối phương hung hăng trừng hắn một cái, cũng không phản bác.
Quách Tường Phong cười cười, chuyển sang phía Ngưng nhi nói:
- Tri âm cũng tri tâm (hiểu âm cũng hiểu tâm), tại hạ nghe tiếng đàn của Ngưng nhi cô nương, ý cảnh sâu xa, đánh động nhân tâm... nếu có thể cùng một hồng nhan như Ngưng nhi cô nương làm bằng hữu, thật sự là một điều thú vị của nhân sinh.
Ngưng nhi chậm rãi để chén trà xuống, nhíu mày nói:
- Người trong hồng trần, thân cũng ở trong đó. Chỉ tiếc hai vị cùng ta đều là vì chủ của mình, lại là không thể ái mộ mà nói.
- Đúng a! Đều vì chủ của mình...
Quách Tường Phong cảm khái, Ngưng nhi trầm mặc, Quan Trọng Nghĩa buồn bực uống rượu. Một câu nói phản ánh được ba tâm tư.
Quách Tường Phong lắc đầu, cười gượng hai tiếng nói:
- Đại hội Ẩn Lâm còn chưa bắt đầu, Ngưng nhi cô nương không cần nghĩ sâu xa. Mặc dù chúng ta ở khác trận tuyến, nhưng đó cũng là chuyện sau này, hôm nay chúng ta ở đây cũng chỉ là vì thổ lộ tình cảm.
- Lần này họ Quách nói không sai!
Quan Trọng Nghĩa cũng cười to nói:
- Sáng n có rượu sáng nay uống, ngày mai buồn tới ngày mai lo, uống rượu hát ca, nhân sinh có thể có bao nhiêu lần!
Dứt lời, Quan Trọng Nghĩa ôm bầu rượu uống một ngụm thật lớn.
- Đạo bất đồng, bất mưu sự chung.
Ngưng nhi không chút đổi sắc:
- Nhị vị nếu không có chuyện khác, Ngưng nhi xin tự mình đưa tiễn hai vị, nếu muốn tiếp tục ở lại nơi này, sẽ có thị nữ cẩn thận chiêu đãi...
Thấy người ta ra lệnh trục khách, Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong dù có da mặt thật dầy cũng có chút xấu hổ, bất đắc dĩ cười một tiếng.
- Nếu Ngưng nhi cô nương không vui, Quan mỗ cũng không tiện quấy rầy...
Quan Trọng Nghĩa cũng là hào sảng, nói xong liền đứng dậy rời đi.
Quách Tường Phong thấy thế cũng áy náy chắp tay:
- Hôm nay mạo muội, kính xin Ngưng nhi cô nương không lấy làm phiền lòng, tại hạ cáo từ, hi vọng ngày sau có cơ hội cùng cô nương phổ chung một khúc nhạc.
Đợi Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong rời đi, một người thị nữ lập tức tiến vào gian phòng:
- Tiểu thư, hai người này thật khó hiểu, bọn họ thật ra là muốn gì đây?
Ngưng nhi sửa sang lại bộ trà, thản nhiên nói:
- Bọn họ tới đây không có ý gì, cũng chỉ là thử dò xét một chút tình huống của ta thôi. Tôn giả nói không sai, đại hội Ẩn Lâm quan hệ trọng đại, chẳng những nhiều tông phái lâu nay chưa xuất thế tham dự, ngay cả những tôn giả khác cũng phái ra môn đồ ...
- Môn đồ!? Ý tiểu thư là, hai người kia chính là môn đồ do những tôn giả khác tuyển chọn?
Ngưng nhi bình tĩnh gật đầu:
- Nếu không phải như thế, bọn họ há có thể tới đây... À Đông Chí, lần trước ta lệnh các ngươi tra hỏi, có kết quả hay chưa?
Nghe vậy, Đông Chí lấy ra một quyển sách mỏng từ trong túi da bên hông, nói:
- Tiểu thư, đây chính là những thứ liên quan tới Lý Nhạc Phàm, từ lúc mười hai tuổi đến bây giờ, trừ bỏ mười năm hắn mất tích ra đều có đủ cả. Bất quá, chuyện này hẳn là có quan hệ với Lâu Thượng Lâu.
- Lâu Thượng Lâu? Chẳng lẽ thật sự là các nàng?
Ngưng nhi xem lướt qua một chút, sau đó khép lại nói:
- Vật này tạm thời để ở chỗ ta, ngươi đi tra thêm tin tức về thiếu niên tên Thích Minh Hữu kia, hắn cùng Lý Nhạc Phàm có quan hệ mật thiết, lại có bối cảnh lai lịch lớn, có tin lập tức thông báo cho ta.
- Dạ tiểu thư! Nhưng mà...
Đông Chí nghếch đầu, không hiểu nói:
- Tiểu thư, Lý Nhạc Phàm kia cho dù có lợi hại thì cũng chỉ là một người trong giang hồ, đáng cho chúng ta chú ý sao?
Ngưng nhi gật đầu nói:
- Ngươi không nên xem thường người này, có thể khiến cho nhiều thế lực chú ý như vậy, sao lại có thể là một nhân vật đơn giản được? Huống chi, người này và một ít cao thủ trong Thánh Vực có quan hệ không cạn, thậm chí còn có thân phận hộ pháp của phật tông, chỉ dựa vào điểm này cũng đáng cho chúng ta coi trọng rồi.
- Đông Chí đã hiểu.
- Được rồi, ngươi lui ra đi!
- Dạ.
Thị nữ đáp một tiếng rồi lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Ngưng nhi.
Nhẹ nhàng vuốt cầm đàn, trong mắt Ngưng nhi để lộ vẻ đau thương nhàn nhạt, cũng chỉ có những lúc một mình, trên mặt của nàng mới để lộ ra vẻ như thế.
Vạn Hưng tửu lâu nằm ở nơi phố phường, không ít đồ đề của tam giáo cửu lưu lui tới. Những nơi đông đúc thế này thì tự nhiên là con đường truyền bá tin tức nhanh nhất, không ít cơ sở ngầm của các thế lực ở khắp nơi.
Giữa trưa, trong tửu lâu tiếng người ồn ào, ra vào liên tục.
Nhạc Phàm đi theo sóng người vào trong tửu lâu, tìm một góc cô độc mà ngồi, tâm cảnh có chút không hòa hợp với xung quanh.
Vẻ mặt của hắn tuy nhìn qua trông rất bình tĩnh, nhưng nào ai biết ở trong lòng hắn lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt, không sao dập tắt. Và cũng không ai nghĩ tới, một nam tử lưng mang thù hận mười năm đang ngồi ở một góc không bắt mắt.
- Chung sư phó, các người lần này đi lâu như vậy, có gặp được vụ mua bán lớn nào không?
- Dương sư phó cũng biết rồi đấy, Nam Hùng Thành đoạn thời gian trước phát sinh ôn dịch, một đêm chết không ít người, tử khí thật lâu không tiêu tan, ta đành phải đi đường vòng, ảnh hưởng tới việc mua bán không nhỏ a.
- À! Đoạn thời gian trước ta nghe nói quan phủ điều binh như muốn tấn công Nam Hùng Thành, sao còn chưa đánh. Mà Nam Hùng Thành tại sao lại phát sinh ôn dịch rồi? Thật kỳ quái.
- Có gì kỳ đâu, nói không chừng ôn dịch kia chính là do quan phủ mang tới.
- Không thể nào đâu! Dù nói thế nào thì trong Nam Hùng Thành còn có mấy vạn dân chúng, bọn họ đều là người vô tội a!
- Vô tội? Loạn thế mạng người rẻ như chó, ai sẽ vì những người dân vô tội ra mặt? Theo ta thì loạn thế chỉ có thể dựa vào nắm đấm để nói chuyện, tự bảo vệ mình mới là trọng yếu nhất.
- Chung sư phó nói có lý.
Hai vị áp tiêu vừa đi vừa nói, rất nhiều tin tức truyền vào tai của người hữu tâm.
Không chỉ là theo như lời hai người bọn họ, ở nơi rồng rắn lẫn lộn này, đủ loại tin tức lưu thông, chuyện gì cũng có. Song, đàm luận nhiều nhất vẫn là tin tức của Lý Nhạc Phàm.
- Đàm đại ca, nhiều ngày trôi qua rồi sao còn chưa có tin của Lý Nhạc Phàm?
- Không có sao... hiện tại nhiều người đang tìm hắn, bất kỳ một cái tin tức nào về Lý Nhạc Phàm đều đáng giá ngàn vàng. Nếu như hắn vừa xuất hiện, nhất định sẽ có tin tức truyền tới.
- Đàm đại ca, ngươi đoán xem Lý Nhạc Phàm hiện tại đang ở địa phương nào? Nhiều người tìm hắn như vậy, cố nhiên lại không có một chút tin nào cả.
- Ai biết được, cao thủ giống như hắn, nếu không muốn cho người khác tìm được thì há có thể dễ tìm?
- Hắc! Thật nghĩ không ra, một người đã mất tích mười năm sao lại đột nhiên xuất hiện? Tin tức này nếu không phải nghe từ Du đại hiệp thì có đánh chết ta cũng không tin.
- Thói đời là thế, ngay cả tu sĩ phi thiên độn địa cũng có tồn tại, còn cái gì mà không có khả năng? Nói không chừng người ta mấy năm nay bế quan tiềm tu cũng nên.
- Bất quá nói đi nói lại, không nghĩ tới Lý Nhạc Phàm kia rất cao nha, vừa mới xuất hiện đã kéo theo lực chú ý mạnh như thế.
- Từ lão đệ, người còn quá trẻ tuổi, thời điểm thành danh của Lý Nhạc Phàm, cái gì mà cao thủ tiên thiên, giang hồ thập tài, toàn bộ đều xách dép đứng một bên hết. Nghe nói kể cả những tu sĩ thông thiên kia cũng không phải đối thủ của hắn!
- Nga! Hắn lợi hại như trong truyền thuyết vậy sao?
- Đó là đương nhiên! Chỉ cần là người trong giang hồ, không ai không biết sự lợi hại của hắn.
- Chà chà! Nếu ta mà được giống như Lý Nhạc Phàm, có chết cũng không tiếc a.
- Ngươi sao? Tỉnh lại đi! Tiểu lão nương của ngươi lúc nào chả cầm gậy trúc rượt ngươi chạy khắp đường!
- Hừ! Ta sao lại sợ nàng ta.
- Thật không?
- Đương nhiên!
- Thật không sợ?
- Ừ thì... có một chút.
Nghe được lời người ta nói về mình, trong lòng Nhạc Phàm cũng không có chút gợn sóng. Tựa như tất cả cũng chẳng liên quan tới mình.
Có đôi khi, cô độc cũng là một loại cảnh giới! Hôm nay Nhạc Phàm đã sớm siêu thoát gông xiềng của thế tục, không bị ngoại vật đánh động. Cô độc như vậy, xuyên qua vách tường thời không. Cô độc như vậy, lắng đọng tịch mịch của mười năm. Cô độc như vậy, dốc hết chờ đợi của cả đời.
Nhạc Phàm bình phục lại tâm tư, đứng dậy đi ra khỏi tửu lâu.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tầng tầng mây tạo cho người ta vô tận áp lực!
Nhạc Phàm hướng tới một cái phương hướng mà đi, mỗi một bước đều rất kiên định, rất trầm trọng.
Bình Luận (0)
Comment