Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 111

Người bên cạnh Từ Vân Chiết nhìn sắc trời rồi nhắc nhở ‘công tử, hay là chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi trước đã”

Từ Vân Chiết cau mày, thầm nghĩ nếu tới sớm một chút thì hay rồi, thần sắc có chút xấu hỏi nói “có thể cho xin địa chỉ, ngày mai ta sẽ đến nhà bái phỏng?”

Mộ Khanh không chút do dự cho địa chỉ nhà “tứ hợp viện số bảy trăm năm mươi sáu ở phố Tây, bên cạnh có một cây cổ thụ rất cao”

Từ Vân Chiết giãn mày, mỉm cười “đa tạ. Trên xe ta có ít thuốc mỡ trị sưng thũng rất hiệu quả, nếu Vương công tử không chê, xem như là chút tâm ý của ta”

Mộ Khanh khoát tay, có vẻ tự hào đáp “không cần, A Sơ cũng có thuốc mỡ rất tốt, bôi một đêm là khỏi ngay”

Từ Vân Chiết nhìn A Sơ, mỉm cười với nàng, không nói thêm.

Hôm sau, hắn thực sự tới nhà.

Hôm nay Mộ Khanh mặc một kiện tử bào, viền áo thêu hoa, đầu đội bạch ngọc quan, toát lên vẻ quý khí. Hắn bước nhanh lên trước, hô to “Từ quân sư”

Từ Vân Chiết cũng vội tiến lên, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, mỉm cười nói “Vương công tử, đừng gọi ta là quân sư nữa”

Mộ Khanh nghĩ nghĩ, nói “vậy ta cũng gọi ngươi là công tử nha”

Hai người đến đại sảnh ngồi, Từ Vân Chiết đánh giá Mộ Khanh “vết thương của Vương công tử quả nhiên lành lại rất mau, đúng là thần dược” sau đó chuyển sang A Sơ đang đứng pha trà “xin hỏi A Sơ cô nương, ngươi đã cho Vương công tử dùng linh dược gì?”

Đây là dược do Thương Thuật đưa, phàm nhân không thể luyện ra, dù là hắn cũng không thể. A Sơ cười cười đáp “Từ công tử cũng có nghiên cứu dược lý sao?đáng tiếc đây là bí phương của lão gia ta, không thể truyền ra ngoài, nếu không ta nhất định nói cho công tử biết”

Từ Vân Chiết lộ vẻ tiếc nuối ‘thật đáng tiếc”

Sau đó hắn và Mộ Khanh bắt đầu bàn luận kỹ thuật gieo trồng, nói một hồi, hai người lại có cách suy nghĩ khác nhau.

Mộ Khanh nói “chúng ta bón phân đều dùng thuần thiên nhiên, chính là phân người linh tinh”

Nghe vậy người bên cạnh Từ Vân Chiết la lên “phân người? nếu dùng phân người để bón, ta sao còn dám nghỉ ở đây ah”

Mộ Khanh lắc đầu cười nói “cũng có thể mua phân, nhưng ta thấy dùng phân người vẫn tốt hơn”

Người nọ ra vẻ ghét bỏ “hừ, đúng là người thô bỉ”

“Tất Liễm” Từ Vân Chiết nạt một tiếng, Tất Liễm vội vàng rụt cổ, không dám lên tiếng nhưng đối với việc chọn phân thiên nhiên hay phân gia công, Từ Vân Chiết cũng không cho ý kiến. A Sơ nghĩ hắn chọn phân gia công. Tất Liễm đã nhanh mồm nhanh miệng nói ra trước, bọn họ gieo trồng cũng không phải vì kiếm tiền mà để ngắm nên sao có thể dùng phân thiên nhiên mà bó cho hoa cỏ được.

Hai người bàn luận hăng say quên cả thời gian, đến lúc ngọ thiện, A Sơ đã chuẩn bị sẵn sàng, mời Từ Vân Chiết dùng cơm. Hai người này mới nhận ra thời gian trôi qua rất mau. Từ Vân Chiết từ chối nhưng Mộ Khanh nhiệt tìn mời nên hắn liền ở lại. Nhìn thấy ba người mà có bốn bộ bát đũa, Từ Vân Chiết nhìn quanh, ngạc nhiên không biết còn ai nữa.

Bên ngoài hành lang vang lên tiến bước chân dồn dập, một bóng dáng nhỏ mặt xiêm y xanh nhạt vọt vào, thuần thục ngồi lên ghế dựa bên cạnh A Sơ, nhận lấy muỗng nhỏ từ tay nha hoàn.

Từ Vân Chiết ngạc nhiên mở to mắt, nhìn Mộ Khanh lại nhìn A Sơ, mà hai người đang cười tủm tỉm nói chuyện với bé. Nhóc con đáp vài câu, đột nhiên ngước cặp mắt trong veo như nước nhìn lại lại hắn. Từ Vân Chiết không kịp thu hồi ánh mắt, vội cười cười.

Tròn Vo không chút khách khí, chỉ vào đĩa cá trước mặt hắn “ai vậy? cá của ta sao đặt ở chỗ hắn?”

A Sơ xấu hổ liếc nhìn Từ Vân Chiết một cái, thấp giọng dỗ Tròn Vo “lát nữa mẫu thân làm cá cho ngươi, ăn cơm đi”

Tròn Vo chu miệng, không tình nguyện cắn muỗng cơm. Từ Vân Chiết xấu hổ, đẩy đĩa cá qua “tiểu hài tử ăn cá sẽ tốt cho thân thể”

A Sơ chưa kịp ngăn lại, Tròn Vo đã dùng muỗng múc một miếng cá cho vào miệng, ăn rất ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn. A Sơ thở dài, mỉm cười như muốn xin lỗi Từ Vân Chiết, cúi đầu ăn cơm. Trên bàn cơm, Mộ Khanh và Từ Vân Chiết tiếp tục trò chuyện rôm rả, bộ dáng như hận đã biết nhau quá trễ. Từ Vân Chiết tuy là quân sư nhưng lại rất có hứng thú với việc gieo trồng mà Mộ Khanh lại rất có kinh nghiệm việc này, lập tức biết bao nhiêu liền nói bấy nhiêu.

Sau khi ăn xong, A Sơ mang Tròn Vo về phòng, đến giờ hợi mới nghe trong phòng Mộ Khanh ở bên cạnh có động tĩnh.

Lần này hạ phàm, A Sơ không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại hắn, kiếp trước hắn vì Mộ Khanh mà chết có một nửa nguyên nhân là do nàng, cho nên kiếp này nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ. Dù đối với hắn có áy náy và cảm kích nhưng vẫn nên né tránh thì hơn.

Trong một gian phòng thượng đẳng ở khách điếm, một nam nhân đang đứng nói chuyện với một người xoay lưng lại, đang đứng trước ngọn nến.

“Có tra được gì về bọn họ không?” nam nhân đứng trước ngọn nên

‘Vương Mộ Khanh và A Sơ vẫn chưa bái đường thành thân, có thể do A Sơ mang theo đứa nhỏ nên không tiện, mới để đứa nhỏ của nàng gọi Vương Mộ Khanh là phụ thân, bảo các tỳ nữ trong nhà gọi hắn là lão gia” nam nhân kia đáp.

“Ta thấy đứa nhỏ kia có vài phần giống Vương Mộ Khanh nhưng bọn họ lại chia phòng ngủ, quan trọng nhất là chưa bái đường thành thân. Thật sự rất kỳ lạ” ánh nến trong phòng lóe lên, nam tử kia lắc đầu, thở dài nói “thôi, ta cũng không cần quan tâm chuyện riêng nhà người ta, còn Cổ Thanh Thanh kia, ngươi điều tra được gì?”

Đợt mật hoa đầu tiên đã hoàn thành, A Sơ nếm thử, cảm thấy hương vị có chút tạo nhưng đối với người thường thì đã là quá tuyệt rồi. A Sơ muốn tìm hiểu nhu cầu dùng mật hoa ở Liễu La trấn thế nào, vì thế hôm sau mang theo hai nha hoàn lên chợ. Không ngờ lại được hưởng ứng rất tốt, mới tới trua đã bán hết năm mươi bình. A Sơ để nha hoàn về kho lấy thêm một trăm bình, buổi chiều đã bán hết sạch, có người còn hẹn ngày mai đến mua tiếp.

Mật hoa của A Sơ không chỉ ngon mà giá lại rẻ, người bình thường cũng có thể mua được, vì thế khiến cho mấy người bán đường có chút đỏ mắt.

Chạng vạng, A Sơ bảo nha hoàn về trước, còn nàng đi mua bắp và sườn về nấu canh bồi bổ cho Mộ Khanh và Tròn Vo. Mấy việc nội trợ nấu ăn, cần phải có nhiều thời gian kiên trì tập luyện, nhớ tới mình trước kia cái gì cũng không biết làm, giờ có thể xuống bếp nấu canh, từ trong đáy lòng A Sơ cũng thấy bội phục mình, ai bảo nàng phải chăm sóc một lớn một nhỏ chứ.

Mua bắp và sườn xong thì trời cũng đã tối, nghĩ Mộ Khanh và Tròn Vo đã về, nên A Sơ vội vã về nhà, không ngờ phía trước có một chiếc xe ngựa phóng tới, nàng suýt chút nữa đụng trúng.

A Sơ hét lên một tiếng, chuẩn bị đón nhận nào ngờ phía sau có một lực đạo rất mạnh kéo nàng lại “ngươi không sao chứ?” bên tai có dòng nhiệt khí. A Sơ ngẩng đầu, thì ra là Từ Vân Chiết, hắn vẫn mỉm cười ôn nhu như năm đó, ánh mắt tỏa sáng, nắm chặt tay nàng.

Xe ngựa nhanh chóng phóng qua, A Sơ lấy lại tinh thần, mất tự nhiên rút tay khỏi tay hắn, mỉm cười nói cảm ơn hắn. Từ Vân Chiết tiến lên ngăn bước nàng, cười nói “Vương công tử đối với ta rất thân thiết nhưng A Sơ cô nương lại đối với ta thập phần xa lạ, vì sao vậy?”

A Sơ mỉm cười trả lời “nam nữ thụ thụ bất thân, ta đương nhiên phải duy trì khoảng cách với công tử”

Từ Vân Chiết bỗng nhiên tiến lại gần nàng, nhẹ giọng nói “nhưng ngươi và Vương Mộ Khanh vẫn chưa thành thân lại xưng với người ngoài là vợ chồng thì giải thích thế nào?”

A Sơ cả kinh, đáp: “Ta cùng Mộ Khanh rất nhanh sẽ thành thân .”

“Bây giờ vẫn chưa nha” Từ Vân Chiết lại tiến thêm hai bước, cúi người “A Sơ cô nương, ngươi có nguyện ý cùng ta hồi kinh không?”

A Sơ thu lại ý cười, nhíu mày, yên lặng nhìn hắn, nghiêm túc nói “ngươi đừng nói đùa như vậy, ngươi và ta chỉ mới quen biết, nếu ngươi còn nói thêm, ta sẽ nghĩ ngươi có ý khinh bạc, đường đường là quân sư lại làm chuyện vô sỉ như vậy thật khiến người ta thất vọng”

Từ Vân Chiết lại không cho là đúng, khoanh tay nói “mấy ngày thì cũng là duyên phận, có lẽ chúng ta đời trước có duyên nên duyên phận chưa hết”

A Sơ lắc đầu “ta có Tròn Vo cũng có Mộ Khanh, nếu ngươi thật tâm kết giao bằng hữu với Mộ Khanh, ta rất hoan nghênh. Nếu có mục đích khác, dù ngươi là quân sư, ta cũng không để vào mắt. Ta và Mộ Khanh rất nhanh sẽ thành thân, ta không hi vọng gây ra hiểu lầm không cần thiết”

Từ Vân Chiết cười nhạo, ra vẻ đáng tiếc “nhưng ta thấy trong mắt hắn đối với ngươi chỉ có tôn kính. Hắn vừa kính ngươi, vừa sợ ngươi, cho nên ta cảm thấy chỉ có mình ngươi đơn phương”

Trong lòng đột nhiên thấy đau đớn, A Sơ lập tức phản bác “đơn phương tình nguyện có lẽ là ngươi thôi”

Từ Vân Chiết mặt không đổi sắc, không nhanh không chậm nói “ta đã tra qua, Vương Mộ Khanh là do ngươi mua về, lúc đó còn có Cổ Thanh Thanh. Hôm ở hoa lâm, với thái độ của Mộ Khanh thì thấy hắn rất ghét nàng ta. Ngươi cứu hắn từ trong tay người hắn chán ghét, lại giúp hắn chôn cha, thu lưu hắn, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt quyết định của ngươi. Hay là ngươi thử xem? Ngươi thử để hắn rời khỏi ngươi, xem hắn có đi hay không. Nếu hắn thực lòng thích người thì có đi rồi cũng sẽ quay về, nếu hắn chỉ đơn thuần là nghe lệnh ngươi thì hắn sẽ không quay lại nữa”

Mộ Khanh tâm tư đơn thuần, nếu nàng thật sự đuổi đi hắn, chỉ sợ hắn có nguyện ý hay không cũng sẽ không quay về. A Sơ cười lạnh “hahah, ngươi cho rằng mình là quân sư thông minh tuyệt đỉnh thì những người khác đều là kẻ ngốc sao? ngươi muốn ta đuổi Mộ Khanh đi cũng không cần nghĩ ra chủ ý như vậy, làm giảm chỉ số thông minh của mình”

Hắn đưa tay bắt lấy nàng, không cho nàng giãy dụa, tròng mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn dung nạp nàng vào mắt mình “lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã cảm thấy chúng ta từng quen biết nhau, có lẽ ngươi là người trong mộng của ta. A Sơ, ta sẽ không buông tay”

A Sơ càng kiên quyết hơn hắn “Ta cũng sẽ không buông tay Mộ Khanh ”
Bình Luận (0)
Comment