Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 112

Những lời hôm nay của Từ Vân Chiết làm A Sơ vô cùng mất hứng, vội vàng về nhà thấy trên bàn có mấy cái hòm, Tròn Vo đang cao hứng phấn chấn nói gì đó với Mộ Khanh, đến gần thì thấy là những hộp quà tặng to nhỏ, rực rỡ sắc màu. A Sơ khó hiểu nhìn Mộ Khanh, hắn lắc đầu tỏ vẻ không phải mình mua.

A Sơ hỏi “Mấy cái này là ai đưa tới?”

Tròn Vo đang mở một cái hộp, không ngẩng đầu lên trả lời “là thúc thúc lần trước đến đây”. Bên trong hộp là một con rồi gỗ mặc lam phục, Tròn Vo chơi đùa một lát, cười nói “mẫu thân, ngươi xem, con rối này chơi thật vui”

Thì ra vừa rồi Từ Vân Chiết đã tới nhà. Nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi, A Sơ lại thấy tức, nhìn những hộp quà hối lộ trước mắt, trong lòng nàng lại thấy bất an, nhịn không được lớn tiếng trách cứ “ai cho phép ngươi nhận, tất cả đều trả lại đi”

Nàng lớn tiếng khiến Tròn Vo bị dọa, nước mắt vòng quanh nhưng vẫn cố cãi “vì sao? ô, ô, đây là Từ thúc thúc tặng ta, lấy hay không do ta làm chủ, ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta nhận”

A Sơ giành lấy con rối gỗ trong tay hắn “vô công bất thọ lộc, ngươi nhận đồ của người khác, có phải đã đáp ứng hắn chuyện gì rồi không?”

Tròn Vo càng khóc lớn, nắm đấm nhỏ đánh lên người A Sơ liên tục ‘ngươi oan uổng ta, ta không có. Ô, ô, khi hắn đến, phụ thân cũng có mặt, ngươi có thể làm chứng”

Mộ Khanh thấy hai người tranh cãi, vội tiến lên tách bọn họ ra, ôm lấy Tròn Vo, vỗ vỗ lưng hắn trấn an, lại nói với A Sơ “quên đi, Tròn Vo thích thì giữ lại cho hắn chơi, Từ công tử cũng không phải người xấu, có lẽ là thấy Tròn Vo đáng yêu thôi”

“Mộ Khanh, ngươi sao có thể để Tròn Vo nhận đồ của hắn, ngươi không biết…”A Sơ gấp đến độ không biết nói thế nào, tức giận bứt tóc, dậm chân ‘ngày mai nhất định phải trả lại” dứt lời nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.

Tròn Vo nghe vậy khóc càng lớn tiếng, một hồi mệt quá, ăn hai miếng cơm rồi ngủ sau. Mộ Khanh nhẹ nhàng ôm hắn đến phòng A Sơ, thấy nàng nằm im trên giường, nhất thời không biết nên làm thế nào, ở bên ngoài nhỏ giọng gọi “A Sơ”

Người trên giường giật giật nhưng cũng không xoay người lại, Mộ Khanh đành phải lặng lẽ đi vào, vừa tới gần giường, người trên giường xoay người lại, hai mắt đỏ hồng, Mộ Khanh kinh hãi hỏi “A..A Sơ, ngươi khóc sao?”

A Sơ trừng mắt nói “Ta tức như vậy, có thể không khóc sao!”

“Nhưng vì sao không thể nhận? Từ công tử nói lần trước chúng ta mời hắn ăn cơm nên mới tặng lễ vật?”

A Sơ hỏi “không biết hắn cố y thu mua các ngươi sao? hắn có nói gì với ngươi không?”

Mộ Khanh lắc đầu “ngươi sao có thể nghĩ như vậy. A Sơ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Từ công tử rất tốt, còn nói sau khi trở về sẽ sai người đưa đến cho ta ít loại hoa quý, chúng ta đã kết giao làm bằng hữu”

A Sơ thần sắc ảm đạm, xem ra Từ Vân Chiết đã tạo hình tượng tốt trong lòng Mộ Khanh và Tròn Vo, nếu tiếp tục truy cứu sẽ làm bọn họ thấy mình không nói lý.

Thấy A Sơ trầm mặc không lên tiếng, Mộ Khanh đặt Tròn Vo đã ngủ say lên giường, quan tâm hỏi “mấy thứ kia đã nhận mà trả lại thì không hay lắm, hay là ngày mai trả lễ lại đi? Có phải hôm nay mệ mỏi quá không?ta xoa bóp cho ngươi nha. Ngày mai ta sẽ hoàn thành công việc sớm để giúp ngươi, đừng tức giận nữa”

A Sơ cầm lấy tay Mộ Khanh, lắc đầu “mật hoa rất được hoan nghênh, ta vốn rất cao hứng, không hề thấy mệt nhưng trên đường gặp phải chuyện không vui. Ta chỉ cảm thấy, chúng ta quen biết Từ công tử không lâu, không nên thu nhiều lễ như vậy. Có điều vừa rồi ngươi nói cũng có lý, lễ đã nhận mà trả lại cũng không hay lắm, ngày mai ta chọn vài món cho người mang đến khách điếm của hắn. Hôm nay ngươi cũng đã làm việc cả ngày, nên nghỉ sớm đi”

Thấy A Sơ rốt cục cũng hòa hoãn lại, Mộ Khanh mỉm cười nói “ngươi còn chưa ăn cơm, ta đến phòng bếp hâm nóng cho ngươi, ta đi lấy nha”

“Ngươi vẫn luôn ôm Tròn Vo, chắc cũng chưa ăn, ta đi cùng ngươi”

Mộ Khanh gật đầu cười, A Sơ nhón chân cùng Mộ Khanh đi ra khỏi phòng.

Lúc ăn cơm, biểu hiện của A Sơ vô cùng nặng nề. Mộ Khanh đánh giá thần sắc của nàng, muốn hỏi lại không dám, cuối cùng vẫn nuốt những lời muốn nói xuống. Hắn nhận ra A Sơ có thành kiến với Từ Vân Chiết nhưng hắn không hiểu một người tốt như vậy mà sao A Sơ lại bài xích?

Sáng sớm hôm sau, A Sơ lên chợ chọn hai món lễ vật cho nha hoàn mamg đến khách điếm. Từ Vân Chiết nhận được đáp lễ liền đi đến trước tứ hợp viện. Hôm qua nói chuyện với A Sơ, hắn cũng không thoải mái, hôm nay nhận được đáp lễ, tâm tình liền thấy vui vẻ, vì thế tìm tới cửa.

Nào ngờ Mộ Khanh đã đến hoa lâm, A Sơ đã lên chợ, chỉ một mình Tròn Vo đang ngồi nhìn giấy Tuyên Thành và mấy thanh gỗ đỏ đến ngẩn người. Tròn Vo nhìn thấy Từ Vân Chiết, vui vẻ đón tiếp, tỏ vẻ rất thích mấy món quà hôm qua hắn đưa cho mình. Từ Vân Chiết vuốt tóc Tròn Vo, chỉ vào mấy thứ trên bàn hỏi “muốn làm gì vậy?”

Tròn Vo vô cùng thân thiện ngồi lên đùi Từ Vân Chiết ‘nghe nói ngươi là quân sư?”

Từ Vân Chiết mỉm cười gật gật đầu.

Tròn Vo lại hỏi “ngươi biết làm diều không? Ngày mai học đường có trận đấu diều”

Trong ấn tượng chỉ nhìn người ta chơi diều, còn về cách làm…thật không nhớ, nhưng không muốn để Tròn Vo thất vọng, Từ Vân Chiết cũng muốn thử xem, gật đầu nói “ta biết”

Tròn Vo cười hì hì, đưa tay chỉ giấy Tuyên Thành trên bàn “trước tiên ngươi vẽ một con mèo hoa nhỏ trên giấy đi”

Nha hoàn mang đến bút và thuốc màu, Từ Vân Chiết cầm bút xoay xoay lại không thể xuống tay, Tròn Vo thì mở to mắt chờ mong, luôn miệng thúc giục. Ngày xưa Từ Vân Chiết chỉ vài nét bút đã vẽ nên tuyệt tác, chỉ cần vung bút lên đã làm được thi từ, được mọi người khen ngợi mà ngay cả đương kim thánh thượng cũng rất tán thưởng. Nhưng nay Tròn Vo ở trong ngực, hắn lại không thể hạ bút. Mèo hoa nhỏ, nên vẽ thế nào đây?

Rơi vào đường cùng, Từ Vân Chiết tìm cách chống chế “diều là bay trên trời, mèo hoa nhỏ sao có thể bay được, chi bằng ta vẽ cho ngươi một bức cảnh xuân đồ, có chim én bay bay được không?”

Tròn Vo lắc đầu “mèo hoa nhỏ sao lại không thể bay, ta…” hắn vội che miệng, suýt chút nữa đã lộ tẩy, mẫu thân mà biết lại mắng hắn. Tròn Vo thở dài, miễn cưỡng đáp ứng “chim én cũng rất đẹp”

Từ Vân Chiết một tay ôm Tròn Vo đặt lên chân trái, tay phải vung lên, bắt đầu vẽ cảnh xuân đồ. Quả nhiên là diệu thủ, chưa đầy một khắc đã vẽ xong một bức tranh mùa xuân, bên cạnh mặt cỏ xanh nhạt và hàng liễu rủ có một dòng suối nhỏ chảy xuôi, trên trời có đôi chim én đang tung bay.

Tròn Vo nhìn bức tranh, chỉ vào chim én nói “ta chưa từng thấy chim én có thể bay trên mây”

Một đứa trẻ lại có thể hoài nghi tài vẽ của Từ Vân Chiết, Tất Liễm ở bên cạnh không phục “đây là ý cảnh, ngươi không hiểu”

Tròn Vo bĩu môi, nhỏ giọng than thở “không thế nào bay cao hơn mây được mà”

Tất Liễm còn muốn nói, Từ Vân Chiết đã liếc mắt nhìn hắn, Tất Liễm mất hứng ngậm miệng nhìn sang chỗ khác. Từ Vân Chiết sờ sờ đầu Tròn Vo, mỉm cười nói “được, lần sau ta sẽ chú ý”

Tròn Vo lại đưa tới mấy thanh gỗ đỏ “tiếp theo là làm nan diều, như vậy nó mới có thể cỡi gió bay lên”

Từ Vân Chiết cầm hai thanh gỗ đỏ, không biết nên làm thế nào, trong đầu cố nhớ lại hình dáng con diều mà tiểu hoàng tử, tiểu công chúa trong cung vẫn chơi, hình nhu cũng dùng gỗ đó và giấy tuyên thành? Nhìn bức tranh mùa xuân hình vuông, Từ Vân Chiết muốn làm diều hình con bướm nhưng như vậy sẽ phá mất bức tranh kia. Có diều con bướm hình tam giác, vậy chắc cũng có hình vuông.

Vì không muốn để gỗ đỏ làm Tròn Vo bị thương, Từ Vân Chiết đặt Tròn Vo đứng xuống, bắt đầu dùng gỗ đỏ làm diều. Hắn sai nha hoàn mang tương hồ đến, bôi lên giấy Tuyên Thành rồi dán lên gỗ đỏ. Căn chặt bốn phía, hắn cầm cái gọi là diều quăng lên không trung, con diều rơi xuống. Từ Vân chiết lại dán giấy Tuyên Thành vào chỗ giao nhau giữa hai thanh gỗ đỏ, cân bằng phía sau, lại sai nha hoàn mang đến chỉ trắng, làm thành cái giá ở phía sau.

Đại công cáo thành!

Từ Vân Chiết lau mồ hôi trán, đem diều giao cho Tròn Vo. Tròn Vo nóng lòng nhìn thấy diều bay lên, lập tức phóng lên, nào ngờ con diều không chịu được sức gió mà rơi xuống, ngay cả giấy Tuyên Thành cũng bị rách một lỗ lớn. Tròn Vo đi qua, nhìn thấy gỗ đỏ đã gãy rời, bức tranh xuân đồ cũng không còn hình dáng. Con diều chính thức bị hủy.

Tâm tình vui vẻ cũng theo đó mà tiên tan, Tròn Vo gấp đến độ nước mắt đảo quanh “ngươi gạt người, ngươi vốn không biết làm diều, còn đem đồ của ta làm hỏng. Ngươi đền cho ta đi”

Tất Liễm chịu không được nữa, quát lớn “điêu dân to gan, dám vô lễ với quân sư”

Tròn Vo mặc kệ hắn, đưa tay chụp lấy Từ Vân Chiết hét lớn “đây là nhà của ta, địa bàn của ta do ta làm chủ. Hắn làm hư đồ thì phải đền. Ô, ô, diều của ta”

Tất Liễm vung tay lên, thân mình nho nhỏ đột nhiên bay lên giữa không trung, va thật mạnh vào tường. Tất Liễm sốt ruột hộ chủ, bình thường quen thói đánh giết lại không khống chế được lực đạo, cú ngã này làm Tròn Vo đầu chảy rất nhiều máu

“Oa oa oa oa!” Tròn Vo khóc lớn tiếng khiến nha hoàn chạy tới, Tất Liễm thấy Tròn Vo chảy máu, áy náy nhìn tay mình lại nhìn Từ Vân Chiết, cúi đầu.

Nha hoàn ôm lấy Tròn Vo, máu chảy không ngừng, thất kinh la lên “ai nha, miệng vết thương rất lớn, mau đi bẩm báo phu nhân”

Từ Vân Chiết không ngờ mình làm diều thất bại như vậy, càng không ngờ Tất Liễm lại ra tay. Hối hận mình đã quá tự tin, vội tiến lên giúp Tròn Vo cầm máu, lại sai Tất Liễm đi mời đại phu giỏi nhất. Tròn Vo tức giận đẩy tay hắn ra, dựa vào lòng nha hoàn khóc đến kiệt sức.
Bình Luận (0)
Comment