Lục Thiếu Hoa giật mình nhận ra mình đã hớ, nhưng là do hắn quá hưng phấn, thật sự quá hưng phấn. Quả thật, lúc này vẻ mặt Lục Thiếu Hoa rất phức tạp bao hàm nhiều loại cảm xúc khác nhau nhưng có một chút biểu hiện rất vượt trội, đó là sự hưng phấn.
Nhìn thấy người nào mà khiến cho Lục Thiếu Hoa hưng phấn đến vậy? Phải biết rằng người có thể làm Lục Thiếu Hoa thể hiện cảm xúc ra vẻ mặt không nhiều, nhưng lúc này Lục Thiếu Hoa lại biểu hiện ra bên ngoài, vậy thì rõ ràng thân phận của người này không hề đơn giản.
Người này không phải ai khác, đúng là chú út của Lục Thiếu Hoa, Lục Xương, như Chử Lỗi giới thiệu vừa rồi, Lục Xương đã là phó cục trưởng cục chiêu thương thành phố, cùng năm tiếp đó còn được ủy ban nhân dân huyện thăng thêm vài cấp, nên Lục Thiếu Hoa mới có vẻ mặt như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất vui.
- Chú út!
Giọng nói Lục Thiếu Hoa sang sảng vang lên trong phòng họp, tuy không lớn nhưng làm cho toàn bộ những người bên trong đều nghe thấy được.
Mắt mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, Lục Thiếu Hoa có Lục Xương làm chỗ dựa, trước mặt nhiều quan to của chính phủ như vậy lại dùng thân phận cá nhân gọi người thân của mình, bề ngoài nhìn qua rất không thích hợp, nhưng nghĩ sâu xa thì không như thế.
Một phó cục trưởng cục chiêu thương không ngờ có quan hệ với chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng, thân phận này đúng là dọa người ta thật, nhân vật số một ở đặc khu kinh tế của Thâm Quyến này không phải là thằng ngốc, toàn bộ đều biết rằng tập đoàn Phượng Hoàng không hề đơn giản, đặc biệt sau khi tham quan một vòng căn cứ, bọn họ biết rằng bên trong chỗ này không hề tầm thường.
Những năm đó ở Trung Quốc, một tập đoàn như vậy nhất định phải có người chống lưng mới có thể có thành tích như vậy, cho nên các cán bộ Thâm Quyến ngồi ở đó trong lòng cùng xuất hiện một ý tưởng, nhận định rằng Lục Xương cũng không phải là người đơn giản.
Lục Thiếu Hoa cũng nắm chắc điểm này nên hắn cũng tạo điều kiện thuận lợi cho Lục Xương ở chốn quan trường, có gia thế cháu trai là chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng, ít nhiều mọi người sẽ coi trọng Lục Xương hơn, về sau con đường thăng quan tiến chức cũng thuận lợi hơn.
Sự thật chứng minh hành động ngày hôm nay của Lục Thiếu Hoa là chính xác, Lục Xương có tập đoàn Phượng Hoàng làm chỗ dựa, hơn nữa có Tăng Ái Dân ở phía sau ủng hộ, Lục Xương thật sự tiến nhanh ở chốn quan trường, đương nhiên, đó là nói về sau này.
Nói với Lục Xương hai câu, sau khi Lục Xương ngồi xuống, Lục Thiếu Hoa cũng về bàn hội nghị ngồi xuống một bên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Chử Lỗi chủ trì buổi tọa đàm hôm nay.
Thấy ánh mắt Lục Thiếu Hoa ra hiệu, Chử Lỗi đương nhiên là hiểu ý, chẳng qua anh ta có điểm do dự. Nguyên nhân là anh ta tuy đúng là tổng giám đốc điều hành nhưng Lục Thiếu Hoa cũng là chủ tịch tập đoàn, đúng lý ra là Lục Thiếu Hoa chủ trì, nhưng xem ra Lục Thiếu Hoa không để ý tới, Chử Lỗi cũng kiên trì chờ đợi.
- Cảm ơn các ngài lãnh đạo đã bớt chút thời gian đi thị sát tập đoàn Phượng Hoàng, tôi xin đại diện cho tập đoàn Phượng Hoàng nhiệt liệt hoan nghênh.
Chử Lỗi nói lải nhải đơn giản là gì đó như là cảm tạ lãnh đạo đến thị sát, như là ban nhân dân thành phố Thâm quyến ủng hộ mới có tập đoàn Phượng Hoàng ngày hôm nay, vân vân, khiến cho cán bộ chính phủ đang ngồi mỗi người đều mỉm cười.
- Tập đoàn chúng tôi sẽ nghiêm túc thi hành theo tinh thần chỉ thị trung ương, tranh thủ cống hiến một phần vì sự phát triển kinh tế đất nước.
Sau khi cảm ơn, Chử Lỗi làm thêm một tràng:
- Cảm ơn các vị, kính mời ngài Đặng ban chỉ thị cho tập đoàn chúng tôi.
Chử Lỗi cảm thấy lời nói của mình hơi luẩn quẩn nên trao quyền cho ông Đặng, ông ta mới là diễn viên chính trong buổi tọa đàm này.
Ông Đặng cũng không khách khí, đầu tiên là tán dương tập đoàn, sau đó phát biểu ủng hộ tập đoàn Phượng Hoàng, cuối cùng còn đem chuyện ô tô ra nói:
- Ha ha, hôm nay ngồi trên loại xe tốt nhất của tập đoàn Phượng Hoàng sản xuất, tôi có rất nhiều cảm xúc. Ngành công nghiệp ô tô của Trung Quốc không phát triển lắm, trên trường quốc tế cơ bản không đủ sức cạnh tranh, nay chúng ta có năng lực cạnh tranh bởi vì tập đoàn Phượng Hoàng sản xuất ra loại ô tô có kỹ thuật rất tiên tiến, tôi tin không lâu nữa trong tương lai nhất định sẽ chiếm được vị trí tốt ở thị trường quốc tế.
Ông Đặng nói về ô tô, Lục Thiếu Hoa ngồi dưới trên mặt nở nụ cười nhạt, trong lòng khấp khởi, không thể nghi ngờ rằng ông ta đã cho thêm một đống củi vào đám lửa về ô tô, khiến cho nó càng đốt càng cháy, làm cho việc quảng bá ô tô của Lục Thiếu Hoa thành công rực rỡ.
Không lâu sau, ông Đặng chuyển sự chú ý qua đề tài khác, cuối cùng lại nói một câu:
- Các vị lại tiếp tục đi dạo đi, tôi ở trong này nghỉ ngơi một lát.
Những lời này ý tứ rất rõ ràng, bảo mọi người đi chỗ khác bởi vì ông Đặng muốn nói chuyện một mình với Lục Thiếu Hoa.
Quả nhiên ông vừa dứt lời, những người khác đều đi ra ngoài, trong phòng hội nghị lập tức vắng vẻ, Tăng Kiến Quốc ở lại, còn có ông Đặng và một người đàn ông vạm vỡ lạnh lùng mặc tây phục màu đen, còn có Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang.
Vốn Trần Quốc Bang cũng muốn đi theo những người khác nhưng hắn không đi ngay lập tức mà đợi cho những người khác đi hết toàn bộ, hắn mới đứng lên đứng hướng về phía người đàn ông vạm vỡ phía sau ông Đặng chào theo nghi thức quân đội:
- Sĩ quan huấn luyện.
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, nhìn liếc Trần Quốc Bang một cái, lại nhìn người đàn ông lạnh lùng dữ tợn một cái, hắn lập tức biết ngay vị vệ sĩ bảo vệ ông Đặng trước kia là thủ trưởng huấn luyện của Trần Quốc Bang hồi còn ở quân đội.
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, những người khác cũng sửng sốt, đều quay đầu nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ, rồi sau đó hắn nhìn ông Đặng gật gật đầu, nói với giọng không lớn cũng không nhỏ:
- Anh ta trước kia chính là lính dưới quyền tôi.
- Sao?
Ông Đặng nghi ngờ, ông biết Trần Quốc Bang hiện là tổng giám đốc Bảo An của Phượng Hoàng.
Nhìn thấy ông hỏi, người đàn ông vạm vỡ lại nói:
- Anh ta trước kia lúc thi hành nhiệm vụ có phạm một chút sai lầm nho nhỏ nên bị khai trừ khỏi quân tịch.
Người đàn ông vạm vỡ khi nói đến đoạn sai lầm nho nhỏ, giọng điệu hắn tăng thêm, hình như muốn nói sai lầm nho nhỏ kia căn bản không phải là sai lầm.
- Tôi biết rồi, kiểm tra truy xét lại cho người ta đi chứ còn gì nữa.
Ông Đặng cũng có thái độ không rõ ràng, thì đúng là phải xem xét lại nhưng xem ra có vẻ như ý là lật lại bản án của Trần Quốc Bang.
Ông Đặng tuy không còn đương chức nhưng uy lực còn lại của ông khiến người đàn ông vạm vỡ muốn hay không muốn cũng phải gật đầu nói:
- Tôi hiểu.
- Ừ, tôi xem ra các anh đã nhiều năm không gặp, thôi đi ra bên ngoài tâm sự đi.
Ông Đặng truyền đạt mệnh lệnh.
Quân nhân xem việc phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, người đàn ông vạm vỡ không nhiều lời, gật đầu hướng về phía Trần Quốc Bang ra hiệu một cái rồi bước ra khỏi phòng họp, còn tiện tay đóng luôn cửa phòng lại, lập tức trong phòng hội nghị chỉ còn có ba người.
- Ha ha, tiểu tử, cậu không tồi.
Ông Đặng hai mắt sáng ngời tười cười nhìn Lục Thiếu Hoa.
- Ngài quá khen, tôi chỉ là đánh đấm lung tung, giống như đặt cược vậy thôi.
Lục Thiếu Hoa nói chuyện rất bình tĩnh, sự thật đúng là như thế, trải qua một khoảng thời gian điều chỉnh, lúc này hắn đã hoàn toàn lấy lại được sự bình tĩnh.
Đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng tán dương truyền thống tốt đẹp của Trung Quốc, khiêm tốn, tuy nhiên nói đi còn phải nói lại, hắn có được gia thế cố nhiên dọa người nhưng so với việc điều hành cơ quan quốc gia mà nói đúng là chỉ có tiểu đánh tiểu nháo.
- Này này, tôi nói khiêm tốn quá biến thành dối trá đấy.
Ngồi bên cạnh Tăng Kiến Quốc không thể im lặng được mà nói một câu. Lục Thiếu Hoa trong tay có bao nhiêu tài sản tuy rằng ông ta không biết nhưng trong lòng cũng có đoán chừng.
- Ha ha, Kiến Quốc nói rất đúng.
Ông Đặng ngồi một bên Tăng Kiến Quốc cũng tiếp lời.
Lục Thiếu Hoa cười gượng không được, hắn thật không biết tiếp nhận những lời này như thế nào, bất đắc dĩ, hắn chuyển đề tài:
-Hai ngài tham quan căn cứ có ý kiến gì không ạ? Có thể chỉ giúp chúng tôi những chỗ chưa đúng không ạ?
- Ôi chao, cậu còn đùa nữa cơ à? Ha ha.
Ông Đặng nói xong lời cuối, toàn bộ sắc mặt biến chuyển, nói:
- Tuy nhiên nói đến chuyện căn cứ, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.
Ông Đặng cười nhưng lại làm cho bầu không khí thay đổi, cũng không phải nặng nề, Lục Thiếu Hoa cũng cười nói:
- Xin được ngài chỉ bảo.
- Ôi dào.
Ông Đặng thở dài, làm bộ mất hứng nói:
- Cậu có thể đừng kêu ngài được không, nghe không được tự nhiên.
- Sao ạ?
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, lập tức phản ứng lại, lại nghe tiếp:
- Đừng gọi là ngài Đặng mà gọi là ông Đặng đi, ông có vấn đề gì xin ra chỉ thị, ha ha.
Không thể ngờ được, Lục Thiếu Hoa nói một câu ông làm quan hệ giữa hắn với ông Đặng có vẻ gần gũi hơn rất nhiều, ông ta trên mặt cũng tươi cười, rất vừa lòng với biểu hiện của Lục Thiếu Hoa, nói liên tiếp ba chữ “tốt” sau đó mới nghiêm túc hỏi:
- Tôi hôm nay tham quan phòng nghiên cứu sản xuất xe nhưng cảm giác giống như còn thiếu cái gì đó, cậu có thể nói cho tôi biết là vì sao không?
Lục Thiếu Hoa giật mình, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Thật đúng là không giấu diếm được ông.
Dừng một lát, hắn nói tiếp:
- Kỳ thật hôm nay tham quan phòng nghiên cứu thực ra không phải là phòng nghiên cứu, chỉ có điều tạm thời chuyển đến đó.
Chưa xong, nói xong Lục Thiếu Hoa ngừng một chút, lại nói tiếp:
- Nói tới đây, tôi phải tạ tội cùng ngài, tôi cũng không có ý định giấu diếm, bởi vì phòng nghiên cứu có quan hệ đến bí mật kinh doanh của tập đoàn, mà mọi người đến đông như vậy, tôi chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Nếu phải giải thích, Lục Thiếu Hoa cũng không có cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy, liên quan đến lợi ích của tập đoàn, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể áp dụng thủ đoạn này, đồng thời hắn cũng tin tưởng hai vị lãnh đạo hẳn là có thể lý giải được thâm ý của sự sắp xếp đó.
Quả nhiên, ông Đặng và Tăng Kiến Quốc đều gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó, ông Đặng nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa với chút thâm ý nói với giọng đùa giỡn:
- Tôi hôm nay tới khảo sát nhưng tiểu tử cậu lại không đàng hoàng gì cả, tính kế đối phó ngay cả với tôi.
- Sao ạ?
Lục Thiếu Hoa ngạc nhiên, những lời này khiến hắn lo sợ:
- Lời này là có ý gì ạ? Tôi cũng không dám bày mưu tính kế với ông.
Ông Đặng lúc đầu còn tưởng Lục Thiếu Hoa giả bộ hồ đồ, nhưng nhìn một lúc thì biết Lục Thiếu Hoa không hề giả bộ, tuy nhiên nhìn vẻ mặt, ông không dám khẳng định Lục Thiếu Hoa có thật sự giả bộ hay không:
- Thật sự cậu không bày mưu tính kế đối phó lão già này chứ?
- Không có đâu ạ.
Lục Thiếu Hoa nhìn bên ngoài có vẻ rất chân thật, nhưng trong lòng thì không thể biết, chỉ có thể kiên trì chờ đợi, về phần đáp án thì phải chờ ông Đặng mở miệng nói.