Thương Trường Đại Chiến

Chương 289

Ông không vội vã mở miệng mà còn nhìn kỹ để xem xét những biến đổi trên vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa như đang nói “này nhóc, cậu còn không thành thật khai báo”.

Lục Thiếu Hoa tuy là thông minh nhưng cũng không phải vạn năng, chuyện gì cũng nghĩ đến nơi đến chốn nên chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn ông Đặng cười gượng nói:
- Ông Đặng, ông đừng xem vẻ mặt này mà thử nhìn vào lòng cháu xem.

- Hừ, cậu nhóc này tinh quái, còn giả bộ hồ đồ.
Ông già tủm tỉm cười, nhận định Lục Thiếu Hoa như đang nói dối:
- Cậu đừng nói đưa tôi lên ô tô ngồi là không có mục đích nhé.

Lục Thiếu Hoa lập tức hiểu ra ngay, hắn liền lập tức giật mình, chuyện này hắn không hề có biểu hiện gì, sao ông Đặng lại nhìn ra, tuy nhiên nói đến lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể thừa nhận, một con lợn chết không sợ nước sôi, nói:
- Ôi chao, ông Đặng, oan uổng quá, chuyện cho ông lên ô tô ngồi, quá lắm thì coi như là để lấy hên cho loại xe ô tô thượng hạng mà công ty chúng cháu sản xuất, sao lại nói là tôi trù tính chuyện gì..

- Hừ, lại nói dối.
Ông Đặng có vẻ hòa nhã, phất phất tay,dường như không nghĩ đến chuyện này nữa, lại nói qua đề tài khác:
-Tốt lăm, tôi cũng không nói chuyện ô tô với cậu nữa, nói chuyện khác đi, có khó khăn gì không?

Lục Thiếu Hoa không ngại ông ta mắng mình là kẻ dối trá mà còn cảm thấy nhờ vậy khoảng cách được kéo gần lại, nhớ lại chuyện ông hồi này lúc nói chuyện còn cố ý khen ô tô, khiến Lục Thiếu Hoa tạo thế dệt hoa trên gấm, Lục Thiếu Hoa trong lòng không khỏi hết sức lo lắng đồng thời sự rộng lượng của ông hoàn toàn thuyết phục được hắn.

Đổi lại, hắn tự hỏi một chút, nếu người khác biết rõ Lục Thiếu Hoa chưa chắc sẽ phối hợp với hắn để tạo thanh thế cho hắn, ngược lại còn có thể có ý kiến với Lục Thiếu Hoa, nhưng ông Đặng hoàn toàn không làm như vậy mà còn hỗ trợ tạo thế, sự quyết đoán và rộng lượng này khiến Lục Thiếu Hoa có cảm giác vô cùng xấu hổ.

- Cảm ơn ông Đặng.
Lục Thiếu Hoa trước là nói một câu chân thành, sau đó sắc mặt thay đổi, nói thật:
- Muốn nói khó khăn không phải là không có, công ty này đi vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật, cho dù đã sản xuất thành công ô tô nhưng vấn đề tiếp theo là tiêu thụ.

Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa dừng một chút, đảo mắt nhìn Tăng Kiến Quốc và ông Đặng, thấy họ ra hiệu tiếp tục, hắn mạnh gan nói tiếp:
- Hai vị hẳn đều đã biết, trước mắt nền kinh tế nước ta còn kém, tiêu dùng của mọi người cũng không nhiều, đặc biệt loại ô tô này là sản phẩm có giá trị cao nên chúng cháu chỉ có thể xuất khẩu ra nước ngoài, mà vấn đề xuất khẩu sẽ gặp không ít khó khăn.

Ông Đặng không mở miệng, chỉ thản nhiên gật đầu, nhưng thật ra Tăng Kiến Quốc lại nói:
- Theo tôi được biết, cậu ở Hong Kong kinh doanh không tồi, nếu đúng như lời tôi nói thì cậu nghĩ xem có cách nào dùng Hong Kong làm nơi trung chuyển sản phẩm ra nước ngoài không.

Lục Thiếu Hoa không hề ngờ được là Tăng Kiến Quốc biết chuyện của hắn ở Hong Kong, mỉm cười gật đầu thừa nhận:
- Đúng vậy, Hong Kong giống như một chiếc cầu nối, nếu muốn đưa sản phẩm của công ty ra nước ngoài thì chỉ có thể dựa vào một địa điểm trung chuyển trong nước khác nếu không thì sẽ không thể được.

Hiện nay Trung Quốc không phải ở thế kỷ hai mươi mốt, chưa hội nhập, có thể nói rằng hiện tại Trung Quốc còn bị phương Tây phong tỏa kinh tế, nếu nói đùa rằng muốn dễ dàng đem sản phẩm ra bên ngoài cơ bản là chuyện không có khả năng, điểm ấy thì Lục Thiếu Hoa, ông Đặng hay là Tăng Kiến Quốc đều biết rõ.

- Ừ, tôi hiểu được ý cậu, cậu không cần nói rõ ra. Có gì khó khăn cậu cứ nói thẳng.
Lần này ông Đặng mở miệng, nói xong, ông lại bổ sung thêm:
- Khoa học kỹ thuật là lực lượng lao động quan trọng nhất, công ty của cậu khắc phục được những khó khăn trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, quốc gia sẽ đủ khả năng trợ giúp cho công ty cậu.

- Vâng.
Có những lời này của ông Đặng, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn yên tâm, hắn không vòng vèo nói thẳng:
- Vấn đề địa điểm thì tạm thời không có gì khó khăn, vấn đề bức thiết cần giải quyết trước mắt là ở cảng Thâm Quyến, ở đây hy vọng chính phủ có thể ủng hộ cho thuận tiện hơn.

Lục Thiếu Hoa đã trình bày được rõ ràng vấn đề, muốn đưa ô tô qua Hong Kong, trước hết phải qua được hải quan Thâm Quyến, hải quan là một ngành của quốc gia, Lục Thiếu Hoa sẽ phải tạo quan hệ để thông quan, về phía Hong Kong bên kia, Lục Thiếu Hoa sẽ tự mình nghĩ ra cách.

-Này, vấn đề phương tiện lúc cần thì sẽ cấp phương tiện.
Ông Đặng không hề nghĩ ngợi đáp ứng ngay, nhưng sau lại bổ sung thêm:
- Nhưng phải có một điều kiện tiên quyết là phải có đủ điều kiện hợp pháp.

- Không thành vấn đề.
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt nghiêm túc, hắn không hề nghĩ sẽ lậu thuế. Nên trả tiền thuế quan, chứ không như buôn lậu đồ dùng hàng ngày qua Liên Xô, Lục Thiếu Hoa nói ra hình thức theo cảng Thâm Quyến vận chuyển ra bên ngoài.

Ông Đặng nhìn thoáng Lục Thiếu Hoa cười, nghiêng đầu hướng về phía Tăng Kiến Quốc nói:
- Kiến Quốc à, anh đã từng đến Thâm Quyến một thời gian không ngắn, có phải hay không nên thay đổi vị trí?

Ông cũng không nói rõ, chỉ nói một nửa ý, sau đó lại giống như tự hỏi tự đáp nói tiếp:
- Chuyện này giải quyết từng chút một đi, dù sao cũng chỉ nói một tiếng với bên hải quan, cũng không phải chuyện gì lớn lắm.

Lục Thiếu Hoa tuy rằng không phải lăn lộn quan trường nhưng hắn hiểu được ý ông Đặng muốn nói, liền nhớ lại mấy từ mấu chốt: “thay đổi vị trí”.

Hắn chỉ biết Tăng Ái Dân sẽ thăng chức, mà Tăng Ái Dân hiện đang là chủ tịch thành phố kiêm phó bí thư thành ủy thành phố Thâm Quyến, như vậy tiến thêm một bước chính là bí thư thành ủy.

Tăng Kiến Quốc vẻ mặt như không, bình tĩnh gật đầu:
- Cứ như vậy đã đi, tới nhiệm kỳ mới là phải lúc lo lắng.

- Ha ha, dường như đi xa quá rồi, việc này cứ như vậy đi. Cậu còn có khó khăn nào khác hay không, cùng đề xuất đi, thời gian không còn nhiều nữa.
Ông thản nhiên nói.

Lục Thiếu Hoa chứng kiến một loạt những sự kiện xảy ra. Tuy có điểm kinh ngạc, nói mấy câu đã khiến cho người làm quan to tiến lên một bước nhưng Lục Thiếu Hoa cũng chỉ kinh ngạc mà nói chứ không hề muốn nói ra:
- Trước hết cháu cảm ơn ông Đặng quan tâm, mặt khác không còn vấn đề gì khó khăn nữa cả, cơ bản đều có thể vượt qua.

- Ừ, cậu thật là khách khí, nhưng tôi nói cho cậu nhóc tinh quái biết nhé, có gì khó khăn thì nói thẳng bây giờ luôn, đừng đến lúc gặp khó khăn thì không biết nói với ai.
Ông Đặng kín đáo phê bình tính khách khí của Lục Thiếu Hoa, chân thành nói.

Lục Thiếu Hoa trong lòng thầm kêu oan, bụng nghĩ nếu không phải để giảm bớt phiền toán thì hắn cần gì phải như vậy. Tuy nhiên khi ông Đặng đã nói như vậy rồi, hắn cũng không khách khí, nói thêm một việc, so sánh với khó khăn lâu dài:
- Hai vị hẳn đều đã biết tình hình trong nước, công ty của tôi nếu không thể phát triển đi lên là lẽ thường, nhưng nếu phát triển đi lên cũng gặp không ít phiền toán, đặc biệt là bối cảnh về con người.

Lục Thiếu Hoa nói rất khó hiểu, ý muốn nói công ty nếu không phát triển thì thôi, nhưng nếu phát triển đi lên thì sẽ có người đố kị, và chắc chắn sẽ có người gây phiền toán, không phải đòi tiền mà muốn các lọai cổ phần.

Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ một số quy tắc ngầm trong quan trường, đặc biệt cái gọi là đảng Thái Tử, bọn họ muốn gây phiền toái cho một công ty thì rất dễ dàng, ngày hai ba lần dưới vai trò của chính phủ đòi điều tra cái này cái kia, chắc chắn sẽ làm Lục Thiếu Hoa khó chịu vô cùng, ai bảo hắn không có phe cánh hùng mạnh trong chính phủ.

Tuy nhiên nói đi còn có nói lại, Lục Thiếu Hoa không phải sợ, sở dĩ hắn có đề xuất này là bởi vì hắn căn cứ nguyên tắc nhiều chuyện không bằng tắc một chuyện. Phải đến lúc phiền toái gõ cửa, Lục Thiếu Hoa phải đối phó cùng lúc, thật không biết là có bao người chịu được cơn lửa giận của hắn.


Lúc này ông Đặng không thể không nhìn kỹ lại Lục Thiếu Hoa. Bởi vì Lục Thiếu Hoa nhìn nhận sự việc rất sâu xa, biết phòng bị lâu dài. Nhưng ông càng nhìn càng rõ, theo lời nói cùng với vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa, ông không khó nhận ra, Lục Thiếu Hoa giống như không hề e ngại, ngược lại có vẻ mong chờ khó khăn đó tới.

Lục Thiếu Hoa đúng thật là có một chút mong chờ phiền toái đến gõ cửa, xem thử đảng Thái Tử rốt cục là thế nào, kiêu ngạo đến mức độ nào, Lục Thiếu Hoa cũng cần một đối tượng tới giết con gà.

Ông Đặng hơi ngạc nhiên, Lục Thiếu Hoa đề xuất khó khăn này nhưng lại có chút mong chờ nó đến là cớ làm sao? Tuy nhiên, điều đó không quan trọng, quan trọng là…Lục Thiếu Hoa đề xuất khó khăn này, ông ta phải nghĩ ra biện pháp cho Lục Thiếu Hoa phương tiện.
- Cậu nhóc tinh quái, tôi không biết được trong lòng cậu nghĩ thế nào, nhưng tôi biết được đại khái ý của cậu, biện pháp giải quyết cũng không khó lắm đâu.

- Sao ạ?
Không biết vì sao trong lòng Lục Thiếu Hoa hiện tại rất mâu thuẫn, tuy nhiên cuối cùng hay là “nguyên tắc nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện”, ý muốn chiến thắng, hắn quyết định dẫn đầu giải quyết khó khăn này, khiến công ty có được một khoảng thời gian bình lặng để phát triển tốt.

- Ha ha, xương cốt lão cũng đã trên tám mươi tuổi, đã quá già rồi, nhưng cháu trai đã có điểm thiếu.
Ông Đặng cười ha hả.

Lục Thiếu Hoa có chút không hiểu, rõ ràng đang nói vấn đề quyết khó khăn, sao ông ta lại nói đến vấn đề cháu trai rồi, điều này khiến Lục Thiếu Hoa suy nghĩ rối cả lên mà vẫn không trả lời được.

- Ha ha.
Tăng Kiến Quốc ngồi một bên nhìn thấy Lục Thiếu Hoa sửng sốt không hiểu được nguyên nhân, trong lòng hắn không khỏi đắc ý một trận, đây là một cơ hội tốt đả kích nhuệ khí của Lục Thiếu Hoa, hắn không thể buông tha:
-Tiểu tử cậu, không phải bình thường cậu thông minh lắm sao? Sao bây giờ lại bất động vậy?

Lục Thiếu Hoa một phen bối rối, thầm mắng Tăng Kiến Quốc già rồi mà còn trẻ con, không phải là thời điểm lần trước có điều kiện được mua kỹ thuật quân sự hơn một chút sao? Sao lại còn thừa cơ đả kích hắn.

Thật khổ thật khổ, Tăng Kiến Quốc nói tiếp đến hắn:
- Ông nội nha, cũng không thể đắc tội, bằng không Tăng Vũ Linh biết chuyện này sẽ đá cho một đá đấy.
Ngay lập tức vẻ mặt Lục Thiếu Hoa vô cùng xấu hổ:
-Ông nội, ông đừng nói xấu tôi, điểm khôn vặt này của cháu, vĩnh viễn không lên được đài đâu.

- Ừ, xem ra đồng chí Lục Thiếu Hoa của chúng ta là một đồng chí tốt, có thể nhận thức đầy đủ cái sai của mình, biết sai rồi có ý hối cải.
Tăng Kiến Quốc nghiêm túc nói, giống như Lục Thiếu Hoa là cấp dưới của ông ta vậy.

- Đừng, đừng, đừng, ông đem những lời này nói với cấp dưới của ông thôi, cháu không có ý định đi làm quan.
Lục Thiếu Hoa thật chịu không nổi, vội vàng nhún nhường.

- Ha ha.
Tăng Kiến Quốc cười ha hả, mục đích tấn công đã đạt được, trong lòng ông hết sức khoái chí:
- Tốt lắm, tôi cũng không đùa cậu, tôi nói ý tưởng của ngài Đặng nhé.

- Mời ông nói.
Bình Luận (0)
Comment