Thương Trường Đại Chiến

Chương 290

Tăng Kiến Quốc cười mị nhìn Lục Thiếu Hoa, trong lòng không khỏi hả hê, ông ta vốn luôn nghĩ kế để đánh lại Lục Thiếu Hoa, có thể là muốn hay cảm thấy, dù sao thời gian hữu hạn , còn không biết tiếp theo có còn nói chuyện gì quan trọng không.

- Ha ha, trước khi tôi nói, cậu phải hỏi lại cậu một chút, nếu cậu là cháu trai ngài Đặng thì những người đó còn đến gây khó dễ cho cậu sao?
Tăng Kiến Quốc cười nói.

- Vậy đương nhiên sẽ không rồi.
Lục Thiếu Hoa thuận miệng đáp.

Nói xong, trong đầu hắn lóe sáng một ý tưởng, dường như hắn nắm được ý tứ trong lời nói của Tăng Kiến Quốc, liền lén liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười hòa nhã của ông Đặng, trong lòng xác nhận tám phần nhưng vẫn không dám khẳng định, liền đưa mắt nhìn Tăng Kiến Quốc, chỉ thấy ông ta gật đầu xác nhận, Lục Thiếu Hoa ngây ngẩn cả người.

Thây Lục Thiếu Hoa sững sờ ngay tại chỗ, Tăng Kiến Quốc không khỏi cười mắng:
- Tiểu tử thối, có ông nội được lợi thế còn không nhanh đứng lên nhận ông nội đi.

Kết quả này Lục Thiếu Hoa thật không ngờ, theo như Tăng Kiến Quốc nói “nếu cậu là cháu trai ông Đặng”, lúc đầu Lục Thiếu Hoa trong lòng còn phán đoán không dám khẳng định hẳn, rồi sau đó Tăng Kiến Quốc lại nhẹ nhàng nháy nháy mắt, Lục Thiếu Hoa trong lòng có chín phần xác nhận, rồi đến câu nói vừa rồi lợi thế ông nội” vừa phát ra, Lục Thiếu Hoa có thể khẳng định trăm phần trăm.

Hắn dựa ghế đứn lên, vẻ mặt tôn kính, ngọt ngào nói một câu:
- Ông nội khỏe ạ!.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa trừ đi một cấp họ hàng, từ chỗ kêu “ông Đặng’ thì giờ biến thành “ông nội” , tuy chỉ nói ít hơn một chữ nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, nếu thêm một chữ “Đặng” thôi mức độ thân thiết bị giảm đi, chỉ có thể chứng tỏ sự tôn trọng trong cách xưng hô, mà nay nếu bỏ chữ “Đặng” thì lại mang nghĩa thân tình.

- Tốt, tốt, tốt.
Ông Đặng cười, nói liền ba tiếng tốt, sau đó lại nói tiếp:
- Có cậu làm cháu trai, tôi cũng cảm thấy tự hào.

Lục Thiếu Hoa cười, không tiếp lời, làm người phải hiểu được khiêm tốn, không thể để cho người ta vừa khen đã phi lên trời, cho dù Lục Thiếu Hoa tự thấy mình là rất ưu tú nhưng hắn không nghĩ lúc này là lúc mình nên tỏ thái độ cao ngạo.

Biết ông nội là người từng hô mưa gọi gió một thời, Lục Thiếu Hoa trong lòng lúc đầu cao hứng rồi một lúc sau cũng cao hứng trở lại, chuyện này không phải người bình thường nào cũng có thể gặp được. Tuy nhiên chuyện vô thường tất có yêu cầu, Lục Thiếu Hoa cũng không cho rằng lần đầu gặp mặt đến đây đã có thể bắt đầu kết nghĩa, như vậy là quá mức tuỳ tiện.

Hiển nhiên Lục Thiếu Hoa vẻ bề ngoài rất bản lĩnh không thể hiện, nhưng ông Đặng vẫn chú ý nhận thấy hắn trong lòng còn nghi vấn, liền cười ha hả, giải thích:
- Cậu gọi tôi là ông nội là được chấp nhận liền, cô bé Vũ Linh kia vốn là cháu gái tôi, mà bây giờ cậu đã thành con rể tương lai của nhà họ Tăng, cũng giống như là cháu rể tôi, hình như phải gọi tôi một tiếng ông nội đi.

Sự nghi ngờ trong lòng tan biết, đáp án giờ này hắn đã rõ, kết quả thật lớn ngoài dự kiến của hắn, trong lòng hắn còn thầm mừng rỡ vì phía sau Tăng Vũ Linh còn có ông nội cứng rắn, mạnh mẽ, thực tại không đơn giản, hắn lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, lại gọi một tiếng:
- Ông nội.

- Ừ.
Ông Đặng nghiêng đầu nhìn Tăng Kiến Quốc, nói:
- Kiến Quốc à, người cháu rể này thật là biết điều.

- Đương nhiên rồi, nếu không bảo bối nhà chúng ta không để ý tới đâu.
Tăng Kiến Quốc đắc ý nói.

Lục Thiếu Hoa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn thoáng qua Tăng Kiến Quốc với vẻ già mà không kính, bụng nói “cháu gái bảo bối của ông cũng chỉ theo đuôi sau tôi thôi, lại còn khoác lác? Mở to mắt ra đi”.
Đương nhiên đó chỉ là những lời Lục Thiếu Hoa nói trong lòng thôi nhưng không dám nói ra ngoài, vẻ mặt hắn cười làm lành.

- Tốt lắm, trở lại vấn đề chính, thời gian không còn nhiều, tôi có vài chuyện muốn nói.
Ông Đặng khoát tay áo, nói tiếp.

- Vừa rồi dạo qua căn cứ một vòng, thấy có mấy vấn đề, ngoại trừ phòng nghiên cứu, giống như còn có hạng mục gì đang được tiến hành phải không?


Đối với vấn đề này, Lục Thiếu Hoa sớm đã biết trước không thể gạt ông lão nên gật đầu thừa nhận, nói:
- Quả thật không chỉ có nghiên cứu ô tô, ô tô chỉ là một trong số đó, đó là hạng mục quan trọng nhất, đang tiến hành song song nghiên cứu hạng mục sản phẩm “máy tính” và “điện tử”.

- Máy tính?
Ông lão hơi giật mình, hỏi.

- Đúng thế ạ, dựa vào tình hình hiện nay thì tương lai máy tính sẽ là một bộ phận không thể thiếu được, dù trong lĩnh vực cuộc sống hay là trong văn phòng, tiếp đến có những công dụng mà não người không thể thay thế được.
Lục Thiếu Hoa nói bằng vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Hiện tại là lúc mà máy tính chưa phổ biến rộng rãi trên thế giới, nhưng người thông minh đều biết rằng, địa vị của sản phẩm công nghệ cao này có tầm quan trọng không thể thay thế, nhưng hiện nay máy tính vẫn là lĩnh vực mà Mỹ đang dẫn đầu, muốn nhúng tay vào không dễ dàng chút nào.

- Tốt lắm, thực rất đáng chờ đợi.
Ông Đặng có phần xúc động, lập tức thăm dò:
- Tiến độ bây giờ thế nào?

- Thuận lợi.
Lục Thiếu Hoa chỉ dùng hai chữ để đáp lại, nhưng thực sự cũng không hề phóng đại, những người ở Liên Xô về theo hắn đều là nhân tài đứng đầu, vả lại hắn có đủ loại nhân tài, nếu những người đó tham gia các lĩnh vực khác ở ngoài thì chưa chắc đã thấy được hiệu quả, nhưng nếu họ cùng tập trung lại một nơi thì chắc chắn sẽ thu được kết quả tốt.

- Ha ha, cứ tiếp tục cố gắng nhé.
Ông Đặng rất hài lòng, cười ha ha, tiếp theo lại đến đề tài khác:
-Sản phẩm điện tử được chú trọng cùng lúc với máy tính?

- Dạ.
Lục Thiếu hoa lên tiếng rồi trầm ngâm một lát, hắn sắp xếp lại ý tứ mới nói tiếp:
- Sản phẩm điện tử đồng thời cũng là phương diện chính yếu nhất, giống ti vi, tủ lạnh, những đồ gia dụng trong cuộc sống hằng ngày.

Căn cứ ngày đó được thành lập, trạng thái bên trong đều được giữ bí mật, bên ngoài căn bản là không biết ở trong nghiên cứu gì nên ông Đặng tuyệt nhiên không biết, bây giờ đã rõ cả nên tất nhiên không ít bất ngờ, không nghĩ rằng một căn cứ nhìn bề ngoài thì vô cùng đơn giản nhưng bên trong lại nghiên cứu những thứ không hề tầm thường chút nào.

- Kiến Quốc, anh có nghe không, như vậy công ty này ở Trung Quốc về công về tư đều được ủng hộ, đáng ưu đãi phải cho ưu đãi, tạp điều kiện cho công ty phát triển nhanh hơn.
Nếu vừa rồi ông ta nói giải quyết khó khăn chỉ có một số vấn đề nhỏ thì những lời bây giờ không thể nghi ngờ, chính là đã bật toàn bộ đèn xanh cho tập đoàn Phượng Hoàng.

Tăng Kiến Quốc cũng hết sức giật mình, lần trước dùng kỹ thuật quân sự của Lục Thiếu Hoa giúp ích được cho đất nước, Tăng Kiến Quốc nghĩ cũng không có gì to tát lắm, nhưng đến bây giờ vô thanh vô tức gây nên tiếng vang lớn như vậy, ông ta gật đầu thật mạnh tỏ vẻ hiểu được phải làm sao.

- Cám ơn ông nội.
Lục Thiếu Hoa chân thành nói.

- Cậu đừng cảm ơn tôi, cách báo đáp tốt nhất là tạo nhiều thành tích cống hiến cho đất nước, làm vẻ vang cho nước nhà.
Ông Đặng nói.

- Dạ, điều kiện tiên quyết nếu không ảnh hưởng gì đến lợi ích cá nhân thì cháu xin hết sức cố gắng.
Lục Thiếu Hoa bạo gan nói, những lời này tuy hơi quá mức nhưng đều là sự thật.

Ông Đặng tất nhiên không thích nghe những lời nói vô nghĩa, theo đúng như lời Lục Thiếu Hoa nói thì muốn lý giải cần đứng ở vị trí của Lục Thiếu Hoa, hắn cần suy xét cân nhắc lợi ích của mình trước, người mà không vì mình thì trời tru đất diệt thôi.

- Lời này tôi thích nghe, đó là những lời chân thật.
Ông lão thật tâm nói.

- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười lớn, sau đó thăm dò:
- Ông nội, cháu còn một vấn đề nhỏ, còn cần ông giúp đỡ.

- Nói đi, có chuyện gì?
Ông Đặng hỏi.

- Cháu muốn nói…
Dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa sắc mặt có ve nghiêm trọng nói:
- Với mục đích của tập đoàn Phượng Hoàng thì không cần nhiều công nhân lắm nhưng sau khi nghiên cứu thành công thì chắc chắn sẽ cần rất nhiều công nhân, đặc biệt là những người có tài năng trong lĩnh vực kỹ thuật.

Lục Thiếu Hoa không nói hết, chỉ có điều nói đến đó hắn tin chắc là ông lão cũng có thể hiểu được toàn bộ ý hắn.

Quả nhiên, ông Đặng hiểu ngay, liền hỏi:
- Cậu muốn có nhân tài về kỹ thuật?

- Đúng, nhưng ông nội cũng biết, đất nước ta nhất định có quản chế nhưng nhân tài tốt nghiệp trường cao đẳng, tôi có ý muốn chiêu mộ, cần được quốc gia đồng ý mới được.
Đã nói đến đây, Lục Thiếu Hoa cũng không cần giấu diếm gì nữa, nói rõ ra.

Ông Đặng cũng không trả lời ngay lập tức ý muốn của Lục Thiếu hoa mà suy nghĩ một hồi mới nói:
- Trước mắt đất nước đang cải cách, đối với việc quản chế các nhân tài tốt nghiệp trường cao đẳng thì đang ở giữa cuộc cải cách, chỉ có điều tiến triển hơi chậm.

Nói xong, ông ngừng một lát, lại nói tiếp:
- Cứ như vậy đi, sau này tôi đến Nam Tuần sẽ mặt dày mày dạn hỏi cho cậu.

Ông Đặng đã rút lui khỏi chính trường hai năm, nếu không bởi vì không hài lòng với tiến độ tiến triển thì ông ta cũng sẽ không xuống dưới Nam Tuần, dù sao ông cũng đã không tham dự quốc gia đại sự lâu rồi, với vấn đề này ông mới trực tiếp đứng ra, chứ nếu đặt ở vị trí khi ông đang tại vị, phỏng chừng ông cũng không muốn.

Ông Đặng đồng ý sẽ hỏi, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ chỉ đơn giản là hỏi một chút, tuy ông đã lui vào hậu trường nhưng cái uy vẫn còn, ít nhất khi ông ta mở miệng nói một câu, người ta nghe được sẽ cẩn thận suy xét.

Lục Thiếu Hoa không nhiều lời, gật gật đầu, chuyện này xem như đã xong.

- Ừ, cũng không còn chuyện gì khác nữa, chúng ta nói chuyện phiếm đi.
Nói xong ông lão nhìn đồng hồ trên tay, lập tức hỏi:
- Vừa rồi nghe cậu kêu một người là “chú Út”, vậy là sao?

Lục Thiếu Hoa biết đã nói xong chuyện công, đây là lúc nói về chuyện tư,tuy nhiên nhắc tới Lục Xương không thể không khiến hắn thận trọng đứng lên, dù sao hắn cũng chưa hiểu hết tính cách ông Đặng và cách xử sự của ông nên cẩn thận giới thiệu:
-Vị vừa rồi là chú út ruột của cháu, tên là Lục Xương, mấy năm qua tốt nghiệp đại học ở Hoa Nam.

- Lục Xương?
Ông Đặng nhìn thoáng Lục Thiếu Hoa, hắn gật gật đầu sau đó ông nói tiếp:
- Xem ra chú cậu cũng không phải là nhân vật tầm thường nhỉ, tôi có xem qua luận văn của anh ta ở tạp chí kinh tế, anh ta viết thật sự không tồi.

Nói xong, không đợi Lục Thiếu Hoa trả lời, ông lão nghiêng về phía Tăng Kiến Quốc hỏi:
- Kiến Quốc à, Lục Xương hiện giờ đảm nhiệm chức vụ gì?

- Dạ, hình như là phó cục trưởng cục chiêu thương thành phố Thâm Quyến.
Tăng Kiến Quốc đáp chi tiết.

- Không tồi.
Ông Đặng chỉ nói một câu, sau đó đứng lên nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa.


Lục Thiếu Hoa biết đã đến lúc ông Đặng phải đi, hắn cũng đứng lên nói:
- Để cháu tiễn ông.

- Ừ.
Ông Đặng không phản đối, được Lục Thiếu Hoa dìu đến cửa phòng họp, ông đột nhiên ngừng lại hỏi:
- Tôi còn một chuyện muốn hỏi cậu nhóc tinh quái này.

- Sao ạ?
Bình Luận (0)
Comment