Thương Trường Đại Chiến

Chương 339

Những vấn đề khiến cho Lục Thiếu Hoa quan tâm, nhưng không phải chỉ là những vấn đề xấu, cũng là những vấn đề mà Lục Thiếu Hoa cho hỏi Lưu Minh Chương. Dù sao, không có câu trả lời rõ ràng sẽ khiến cho người ta có cảm thấy khó chịu. Đặc biệt là người có tính cách như Lục Thiếu Hoa, bảo hắn có thắc mắc mà không hỏi còn khó chịu hơn giết hắn, nên cũng không muốn bỏ qua thắc mắc, Lục Thiếu Hoa mới nhớ đến Lưu Minh Chương, gặp anh ta sẽ có được câu trả lời.

- Kết quả của Geogre Soros thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa hỏi.

Vốn dĩ Geogre Soros đạt được kết quả thế nào không liên quan đến việc của Lục Thiếu Hoa. Nhưng Lục Thiếu Hoa không chịu được muốn hỏi, nguyên nhân không liên quan đến hắn, Geogre Sogor chính là kẻ đầu cơ quốc tế có liên quan đến những việc sau này, Lục Thiếu Hoa mới để tâm tới ông ta.

Lục Thiếu Hoa quan tâm đến nhất cử nhất động của Geogre Sogor đã không còn là việc ngày một ngày hai, tuy Lưu Minh Chương không biết cái gì là tập nhân, nhưng anh ta biết Lục Thiếu Hoa làm việc gì nhất định là có nguyên nhân chủ đích, dần dà, Lưu Minh Chương cũng cùng quan tâm tới việc này, giống như lần này, sau khi hoàn tất công việc của mình, Lưu Minh Chương quyết định ở lại Anh Quốc chờ đợi và nắm bắt tình hình.

- Con số của Geogre Sogor tôi không biết, nhưng mà thao tác lộ tuyến của anh ta so với cái anh phân cho tôi, viết giống hệt nhau.
Giọng nói của Lưu Minh Chương càng nói càng kích động.

Những gì Lưu Minh Chương nói đều là thật, con số của Geogre Sogor đạt được anh ta không biết, bởi vì đây thuộc về việc cơ mật cấp cao, Lưu Minh Chương không phải là nhân viên nội bộ của Geogre Sogor, người ngoài không có cách gì biết được, về cái gọi là thao tác lộ tuyến Lưu Minh Chương có thể biết được.

Nói xong, Lưu Minh Chương không đợi Lục Thiếu Hoa trả lời, lại tiếp tục nói:
- Theo tôi quan sát, lần này Geogre Sogor bên ngoài bỏ ra 10 tỷ đô la để xây dựng thương khố, vào ngày trọng đại 15 tháng chín này, bỏ không đồng bảng Anh, khiến cho đồng bảng Anh trở nên thê thảm.

Đúng, đúng là họa vô đơn chí, căn cứ vào sự tìm hiểu của Lục Thiếu Hoa, sự rớt giá của bảng Anh chẳng phải do một mình Geogre Sogor gây ra, mà là do rất nhiều người tham gia. Vài ngày trước, bảng Anh đã bắt đầu rớt giá rồi, nhưng mức độ không mạnh mẽ như thế, mà Geogre Sogor vào ngày trọng đại 15 tháng 10 đó đồng bảng Anh tạo nên hiệu quả khó khăn cho đồng bảng Anh.Sự rớt giá từ từ chuyển biến thành thê thảm, Lục Thiếu Hoa gật gật đầu biểu thị sự thông suốt, sau đó nói:
- Thương khố 10 tỷ đô la đó của Geogre Sogor dĩ nhiên không thể làm mưa gió đồng bảng Anh, trong này chắc còn có ẩn tình khác.

Lục Thiếu Hoa nói lời cuối cùng giọng điệu có chút khó hiểu, dừng lại một lát, lại tiếp tục nói:
- Anh có nghĩ ra trong việc này từ đầu đến cuối như thế nào không?

Nghe xong, Lưu Minh Chương khẽ gật đầu, trên mặt trước nay chưa từng biểu hiện nghiêm túc như vậy, nói:
- Sau khi tôi làm một phân tích tỉ mỉ, cho rằng có hai nhân tố có khả năng xảy ra, một là Geogre Sogor không những có một thương khố 10 tỷ đô la đó , sau lưng chắc phải có vài thương khố không nhỏ nửa.

- Ha ha
Lục Thiếu Hoa cười lớn, dùng ánh mắt tán dương nhìn Lưu Minh Chương một cái, nói thêm:
- Không phải là chắc có mà nhất định là có, trùm trong lĩnh vực tài chính như Geogre Sogor nếu không có chuyện mờ ám ông ta muốn thành công cũng không có khả năng.

Cái gọi là mờ ám ý là chỉ một chỗ công khai và một chỗ bí mật, Lục Thiếu Hoa không phải như vậy, ngoài những người môi giới chứng khoán bên ngoài tài chính Phượng Hoàng, hắn còn có Lưu Minh Chương lãnh đạo một đội người trốn trong bóng tối, đó là công ty ở nước ngoài do Lý Tôn Ân quản lý, Lục Thiếu Hoa gọi nó là đội quân thần kỳ, nhưng bản chất cũng giống như vậy, giống nhau vì đều là đội ngũ bí mật, chỉ khác là đội ngũ này ẩn nấp kỹ.hơn thôi.

- Ừ!
Lưu Minh Chương không có phản bác gì, nghe những lời Lục Thiếu Hoa nói anh ta khẳng định chắc chắn 100% như vậy lại tiếp tục nói:
- Tuy Geogre Sogor có khả năng chắc chắn có một đội ngũ ngầm, nhưng lần này không đủ để ông ta có thể thành công bởi vì Geogre Sogor lại tiếp cận thêế nào, ông ta tiếp cận không bỏ ra tiền vốn đã có, cho nên tôi nghĩ nhân tố thứ hai có khả năng xảy ra hơn.

Chưa hết, Lưu Minh Chương nói xong, giọng điệu cũng thay đổi, lại nói tiếp:
- Vậy thì phải thuận gió, dựa vào sự quan sát của tôi, lần này đánh chặn đồng bảng Anh, có rất nhiều người cùng tham gia, tuy bọn họ hành động rất kín đáo, nhưng từ những tình tiết nhỏ thì không khó để có thể nhận ra dấu vết bọn họ.

Mỗi một lần tiền mặt lưu thông, tiền tệ bị khủng hoảng lúc đó không thể thiếu bóng dáng những nhà đầu cơ quốc tế, bọn họ giống như có khứu giác cực kỳ nhạy cảm, nơi nào có phát sinh tình huống, bọn họ nắm lấy, sau đó thừa cơ hội làm cho khủng hoảng bùng phát.

Lục Thiếu Hoa nghe xong những lời của Lưu Minh Chương cũng bày tỏ sự đồng tình, lại nói tiếp:
- Anh có thể nhớ đến điểm này có thể chứng minh là anh có quan sát tỉ mỉ, cũng giống như khủng hoảng chứng khoán năm đó, nếu không có những nhà đầu cơ quốc tế, kết cục cũng không biết sẽ diễn biến thành một bi kịch, mà chặn đánh đồng bảng Anh lần này cũng giống như vậy, chính sách của Chính phủ Anh quả nhiên có sai lầm, nhưng nếu không có những người trợ giúp, dựa vào một mình Geogre Sogor cũng không có khả năng đóng vai trò là người gây ra khủng hoảng lần này.

Hình tượng của Lục Thiếu Hoa trong suy nghĩ của Lưu Minh Chương gần đây đã thực sự trưởng thành, lời nói của Lục Thiếu Hoa càng làm Lưu Minh Chương tin tưởng hoàn toàn, đương nhiên, Lưu Minh Chương cũng không phải là loại người nghe cái gì tin cái đó, bản thân anh ta cũng suy nghĩ về điều đó, nếu Lục Thiếu Hoa nói không đúng đạo lý, anh ta cũng sẽ phản bác lại.

Nhưng mà lần này phân tích của Lục Thiếu Hoa đúng như những gì trong lòng anh ta suy nghĩ cho nên anh ta chọn cách là tin tưởng tuyệt đối.

- Ôi dào! Lá gan của tôi còn quá nhỏ, nếu lần này lại trễ một chút bỏ không đồng bảng Anh, thì có thể kiếm được nhiều hơn một chút.
Lưu Minh Chương than thở nói.

Lục Thiếu Hoa xua tay lắc đầu nói:
- Mọi việc có lợi thì tất yếu cũng sẽ có mặt hại, sớm một chút thì sự lưu thông của đồng bảng Anh sẽ đứng một chỗ, trò hay cũng vẫn có thể xem là một lựa chọn thiết thực. Suy cho cùng tài chính của chúng ta điều động quá nhiều, nếu chậm một ngày, nói không chừng có khả năng máu chảy thành sông không trở tay được, cho nên mới nói, có khi can đảm cũng rất quan trọng, nhưng không cần mù quáng, bởi vì có khi mù quáng sẽ trả một cái giá không thể đo lường được.

Cho dù Lục Thiếu Hoa có phải là an ủi mình hay đây là một bài học của bản thân, Lưu Minh Chương đều tiếp thu một cách khiêm tốn, chân thành nói một câu:
- Tôi hiểu ra rồi.

- Ừ, vậy thì như thế đi, anh về trước đi, việc tiếp theo đã được sắp xếp hết rồi, sau đó nghỉ ngơi vài ngày đi nhé!
Lục Thiếu Hoa nói.

Hiện tại những vướng mắc trong lòng đã được giải đáp, Lưu Minh Chương rút ra một bài học, Lục Thiếu Hoa cho rằng là khi nào kết thúc chủ đề này, nhớ ra Lưu Minh Chương còn tham gia làm người môi giới chứng khoán nhưng không có trích phần tiền thưởng, Lục Thiếu Hoa hạ lệnh đuổi hết khách.

Không nói nữa, những việc sau này còn rất nhiều, Lưu Minh Chương cũng không có thời gian nhàn rỗi, thế là đứng dậy chào Lục Thiếu Hoa, đi ra đến cửa lớn, hiên ngang mà đi.

Lưu Minh Chương đi rồi, Lục Thiếu Hoa nhàn rỗi cũng trở nên buồn chán, lục lọi tìm kiếm số liệu mà Lưu Minh Chương vừa mới mang tới, xem rất là nghiêm túc.

Không xem thì không thấy nghiêm trọng, vừa xem một cái liền mụ mị đầu óc, ước chừng thời gian khoảng ba mươi phút, Lục Thiếu Hoa cũng chưa xem hết thông tin trên mấy tờ giấy ấy.

Xem được một lúc, thì đã hơn ba giờ chiều, Lục Thiếu Hoa bỏ mặc những thông tin đó, đang chuẩn bị đứng lên, nhưng không ngờ ông trời như cũng muốn trêu đùa Lục Thiếu Hoa, mang lại chút vui vẻ..

Khi Lục Thiếu Hoa định đi lên cầu thang, một chân giẫm lên bậc cấp đầu tiên, chân kia chuẩn bị bước theo, thì điện thoại trên bàn lại đổ chuông.

Rơi vào đường cùng, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể lê thân đi đến bên cạnh điện thoại cầm ống nghe lên.

- Alô! Xin chào, tôi là Tạ Kiến Vỹ.
Trong điện thoại là giọng nói của Tạ Kiến Vỹ có mang một chút sắc lạnh.

- Ừ
Lục Thiếu Hoa hơi sửng sờ, lập tức đáp:
- Là tôi đây, có việc gì phải không?

- Ừ, là chuyện vật liệu thép đã hoàn thành rồi
Giọng điệu của Tạ Kiến Vỹ rõ ràng không mang chút tạp chất nào

- Vật liệu thép?
Lục Thiếu Hoa lại ngẩn người suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra, hình như lần trước hắn đến khu căn cứ bên Châu Phi nghiên cứu một loại vật liệu tinh luyện có thể chống cháy nổ rất tốt, và tự mình tạo ra một chiếc thùng thép xe chống đạn.

Có được loại vật liệu thép này, cả người của Lục Thiếu Hoa cảm thấy thêm an toàn, trong lòng không nén được niềm hưng phấn, còn mang theo một chút gấp gáp. Nhanh chóng trả lời điện thoại:
- Nhanh chóng hoàn thành rồi tìm cách đưa qua bên Thẩm Quyến, Ừ. Bên đó tôi sẽ nhanh chóng dặn dò, anh chỉ cần đem phương pháp tinh luyện đến đây là được rồi.

- Hiểu rồi.
Tạ Kiến Vỹ nói xong, không quan tâm Lục Thiếu Hoa có định nói gì nữa không, nhanh chóng gác điện thoại.

Cầm ống nghe mà Lục Thiếu Hoa như cười mếu máo, hắn quá rõ tính cách của Tạ Kiến Vỹ, biết hắn khi còn ở trong quân đội vẫn mang phong cách đó đến bây giờ, được cái rất sâu sắc, cũng không nói nhiều, gác điện thoại cũng không cần quan tâm đến mấy tờ giấy thông tin nữa, lại cầm điện thoại gọi cho Chử Lỗi.

Gọi cho Chử Lỗi, không cần đoán đều biết là chuyện gì, chẳng qua chính là tạo một chiếc xe chống đạn chịu lửa, tuy nhiên, Chử Lỗi đối với hành động mới của Lục Thiếu Hoa cũng có chút không hiểu, chẳng qua chuẩn bị làm theo những gì Lục Thiếu Hoa nói ra, Chử Lỗi cũng không nói lại câu gì.

- Đúng rồi, mô hình chiếc xe là muốn sản xuất theo hình dáng chiếc xe thông thường ở kiếp sau phải k?
Chử Lỗi hỏi.

- Ờ
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ vào trán của mình, hắn vui quá nên quên mất chuyện này, nói bổ sung thêm:
- Như vậy đi, tôi sẽ thiết kế lại mô hình xe một lần nữa, chiều mai anh sẽ nhận được.

Lục Thiếu Hoa quyết định thiết kế lại mô hình xe, nói như thế nào thì cũng là do mình sử dụng, Lục Thiếu Hoa xưa nay luôn sĩ diện, không thể hiện được phong cách thì đâu có được, còn vì cái gì mà phải thiết kế hai khoản, đương nhiên là vì mấy người Dương Dương, vệ sĩ của hắn, mà chuẩn bị.

- Được, đợi sau khi sắp xếp lại tất cả tôi sẽ nhanh chóng bố trí thêm người làm
Chử Lỗi không phí lời, chỉ nói ngắn gọn thế.

- Ừ, cứ như thế mà làm đi
Nói xong Lục Thiếu Hoa tự động gác điện thoại.

Sau khi gác điện thoại, Lục Thiếu Hoa dựa đầu vào ghế so-fa, ngước nhìn lên trần nhà, thở dài, sau đó mới nghĩ tới những tờ giấy thông tin đó, bắt đầu đứng dậy, nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy bảng thông tin đang nằm dưới đất, cúi xuống nhặt nhanh như đạn bay, chuẩn bị cầm lên lầu.

Cái gọi là có một thì sẽ có hai, khi Lục Thiếu Hoa chuẩn bị lên lầu, điện thoại lại rung một lần nữa, làm cho Lục Thiếu Hoa khóc cười không xong, nén tiếng thở dài không biết có phải ông trời đang trêu đùa hắn không.

Đành chịu vậy, Lục Thiếu Hoa quay lại nhận điện thoại, bởi vì điện thoại trong biệt thự của hắn người biết số không nhiều, những người có thể gọi đến đều là những người quan trọng, cho nên không nghe điện thoại là không được.

Cầm ống nghe lên, giọng điệu của Lục Thiếu Hoa máy móc nói:
- Tôi là Lục Thiếu Hoa đây, là ai thế?

- Ôi chao! Cháu làm cái quái gì thế, báci gọi điện thoại cho cháu toàn thấy máy bận

Trong điện thoại Lục Thiếu Hoa đã nhận ra giọng nói quen thuộc, không phải Hoắc Anh Đông thì còn là ai được nữa.

- Dạ, là bác ạ. Vừa rồi cháu đang nói chuyện với người bên Thâm Quyến, cho nên nói chuyện hơi lâu
Lục Thiếu Hoa giải thích.

- Ờ
Hoắc Anh Đông ừ một tiếng, sau đó lại quay lại làm lành nói:
- Có chút việc gấp, đến văn phòng của thương hội mở cuộc họp mặt, những người quản lý tôi đều đã thông báo rồi, chỉ còn mỗi mình cháu.

- Có việc gì quan trọng sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi

- Có
Nói đến được một nửa, Hoắc Anh Đông có vẻ ngập ngừng, nói tiếp:

- Chuyện gì thì để sau khi họp xong nói tiếp đi.

- Được, cháu lập tức đến ngay.
Lục Thiếu Hoa biết Hoắc Anh Đông có việc không tiện nói qua điện thoại, cũng không muốn kéo dài, nên phải cúp điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment