Thương Trường Đại Chiến

Chương 340

Lục Thiếu Hoa biết Hoắc Anh Đông không muốn nói nhiều qua điện thoại, nhưng không phải không muốn nói chuyện phiếm, mà là không thể đem sự việc nói ra hết qua điện thoại, điểm này có thể từ Hoắc Anh Đông nghe thấy giọng điệu như có chút gấp gáp. Vội vội vàng vàng gác điện thoại, Lục Thiếu Hoa lên lầu năm, đi đến thư phòng, đem số liệu đặt trên bàn làm việc, sau đó lại xuống lầu, đi qua lầu hai và lầu ba, Lục Thiếu Hoa tiện thể gọi to một tiếng cho bọn Lý Thượng Khuê.

Bọn Lý Thượng Khuê không để Lục Thiếu Hoa đợi lâu, sau khi nghe Lục Thiếu Hoa gọi to, bọn họ đã nhanh chóng xuất hiện sau lưng Lục Thiếu Hoa cùng đi xuống lầu một, không cần nói nhiều, Lục Thiếu Hoa không phải là lần đầu tiên ra ngoài, bọn Dương Dương đã hình thành một quy định. Chịu trách nhiệm lái xe tới kho hàng, không cần người lái xe, hình thành một vòng vây, vây quanh Lục Thiếu Hoa ở giữa hộ tống Lục Thiếu Hoa ra khỏi cửa chính của biệt thự.

Lên xe, đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chóng phân tán. Từng người ngồi lên xe của mình, do Dương Dương lái chiếc chống đạn Mercedes-Benz dẫn đầu, chiếc Rolls-Royce của Lục Thiếu Hoa xếp thứ hai, sau cùng là hai chiếc nối đuôi theo. Tiếng xe phần phật rời khỏi khu biệt thự, hướng đến trụ sở thương hội Trung Hoa.

Trên xe, Lục Thiếu Hoa nhắm mắt lại, xem như đang nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, còn nếu không thì chắc hắn đang nghĩ đến tại sao Hoắc Anh Đông lại gấp gáp triệu tập cuôc họp trong thương hội như. Thương hội quả nhiên là có chuyện, nhưng có vần đề thì cũng không liên quan đến những việc của Lục Thiếu Hoa, xử lý công việc lần này hắn cũng là ngoài dự tính, căn bản là không tham gia quản lý những sự việc hằng ngày.

“Rốt cuộc là có chuyện gì không?” Những nghi ngờ xuất hiện trong đầu Lục Thiếu Hoa, phân tích giọng điệu gấp gáp vừa rồi của Hoắc Anh Đông, chắc là xảy ra chuyện lớn gì rồi. Xảy ra chuyện lớn? Thương hội Trung Hoa có thể đã xảy ra chuyện gì?

Lục Thiếu Hoa suy nghĩ muốn nổ não vẫn không nghĩ được chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng vắt óc suy nghĩ không có kết quả thì chỉ có thể để mặc kệ, đợi đến trụ sở thương hội thì sẽ rõ chân tướng sự việc.

Một đội xe hơi đậu ngay ngắn trước cửa trụ sở của thương hội Trung Hoa, Lục Thiếu Hoa từ trên xe bước xuống, ánh mắt nhìn xung quanh khắp một lượt, nhìn thấy mười mấy chiếc xe hơi thương hiệu Phượng Hoàng đã đậu ở đó, Lục Thiếu Hoa cũng không đứng đó lâu, hướng về phía tòa nhà to lớn bớc đi.

Trụ sở làm việc làm việc của thương hội Trung Hoa là là một tòa lầu, bên dưới làm mặt tiền của của hàng, nhưng sau khi được sửa thành phòng làm việc của thương hội, mặt tiền phía dưới cũng đã tân trang sửa lại thành một cầu thang lớn, có thể đi thông qua lầu hai.

Trụ sở có hai phòng họp, phân bố riêng biệt ở lầu ba và lầu bốn, phòng họp ở lầu ba là phòng họp một mô hình lớn, chỉ dùng khi triệu tập hội nghị thường, còn phòng họp ở lầu bốn là một phòng họp mô hình nhỏ, khi mở các cuộc họp cấp cao mới sử dụng.

Lục Thiếu Hoa là người quản lý thương hội Trung Hoa, cũng xem là cấp trên, đương nhiên là phải đến phòng họp ở lầu bốn, một thân một mình vịn vào lan can làm bằng gỗ trắc, chân giẫm nhẹ lên bậc thang ốp đá cẩm thạch, Lục Thiếu Hoa từng bước từng bước hướng đến lầu bốn mà đi.

Trước của phòng họp nhỏ tập trung rất đông người, cách nơi đầu cầu thang không xa, Lục Thiếu Hoa đang đi lên lầu bốn, vừa lên được mấy bước đã đến trước cửa phòng họp, không cần nói nhiều, Lục Thiếu Hoa nở nụ cười nhẹ bước vào trong.

- Ha ha! Dường như chỉ còn thiếu một mình tôi thôi.
Lục Thiếu Hoa lớn tiếng nói.

- Ôi chao! Người xưa nói, chỉ có nhỏ đợi lớn, bây giờ thì ngược lại, lớn phải đợi nhỏ.
Một vị quản lý mở miệng nói.

Đây không phải là châm biếm Lục Thiếu Hoa, mà là đang đùa, Lục Thiếu Hoa đương nhiên biết, trên mặt đầy đau khổ nói:
- Sau khi tôi nhận được điện thoại của bác Hoắc liền chạy không ngừng tới đây, có ai ở xa hơn tuyến đường của tôi không?

Những gì Lục Thiếu Hoa nói là thật, trụ sở của thương hội Trung Hoa cách biệt thự của Lục Thiếu Hoa khá xa, chạy nhanh thì cũng mất gần nửa tiếng đồng hồ mới tới.

- Khà khà
Vị quản lý khác cười khà khà, sau đó lạ nói:
- Hừ, đến trễ thì cũng đến trễ rồi, đợi bữa cơm tối luôn, tất cả cùng đi.

- Nhất trí.
Họ Lý cũng đứng dậy phụ họa theo,tiếp đó cố làm ra vẻ thêm vào một câu:
- Ừ, tập đoàn Phượng Hoàng có tiền vốn tới 10 tỷ đô la, anh ở đây làm Chủ tịch hẳn không nên keo kiệt như thế.

- Đồng ý.

- Không có ý kiến.

- Có người mời cơm, vậy có lẽ nào lại không đi?
Trong chốc lát, toàn bộ mọi người trong phòng họp đều đồng thanh phụ họa, cùng nhau nhắm vào Lục Thiếu Hoa mà nói.

- Ừ, nhất trí vậy đi! Mọi người có bữa tối từ trên trời rơi xuống.
Hoắc Anh Đông làm Đổng sự trưởng của thương hội Trung Hoa tổng kết cuối cùng.

Lục Thiếu Hoa một câu cũng không nói, trong lòng ngấm ngầm chửi rủa một đám cáo già, già mà không nghiêm, đương nhiên Lục Thiếu Hoa chỉ dám chửi thầm, không dám nói ra,nếu nói ra những lời đó không chừng sẽ bị “trừng phạt”, sẽ nặng thêm, nhưng mà nhớ tới bữa cơm lần trước, tính ra tiêu của hắn gần một trăm ngàn đô la Hồng Kông, trong lòng không thể cầm được đau thương.

- Được, tôi mời, tôi mời!
Lục Thiếu Hoa liên thanh trả lời, bởi vì mới vừa rồi Lục Thiếu Hoa đã cảm thấy có nhiều ánh mắt không lương thiện dòm ngó, nếu không nhanh chóng trả lời, lại bị công kích.

- Ừ, không hổ danh là Chủ tịch của tập đoàn Phượng Hoàng, quả nhiên là đủ hào phóng.
Quản lý họ Trương nói xong còn dùng lưỡi liếm liếm môi, dáng vẻ như đang biểu thị là tôi đang rất đói.

Đám người được một trận xem thường, trán toát ra cả mồ hôi lạnh.

Lục Thiếu Hoa không nói gì, trong đầu tự nhiên mà xuất hiện ba chữ: Quá giả dối.

- Được rồi, được rồi. Người ta đồng ý mời ăn cơm rồi, dừng làm khó người ta nữa.
Hoắc Anh Đông lại nói, dừng một chút lại nói tiếp:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, thời gian đến giờ cơm chiều cũng không còn bao lâu nữa, chuẩn bị họp thôi.

Lời này vừa nói ra, đám người quả nhiên đều nghiêm chỉnh trở lại, Lục Thiếu Hoa cũng không khó chịu nữa, kéo ghế cách cửa lớn không xa ngồi xuống đó.

Đám người ổn định chỗ ngồi, Hoắc Anh Đông cũng ngồi vào chỗ và bắt đầu nói.
- Nay…
Nói tới đây, Hoắc Anh Đông phanh lại, dừng một chút, ánh mắt quét tia nhìn qua mặt đám đông, sau đó trên mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn
- Nhận lời mời của người lãnh đạo trong nước bên đó, mời thương hội chúng ta đi tham quan trong nước, tôi đã trả lời rồi, nhưng còn cần thiết phải trưng cầu ý kiến của các vị, mọi người muốn đi không?

Lới nói của Hoắc Anh Đông giống như một viên pháo sáng oanh tạc, tạo nên từng tiếng nổ vọng lại.

“ Cái gì? Lãnh đạo chủ chốt trong nước mời? Người lãnh đạo quốc gia mời một thương hội về nước thăm viếng, là ý gì đây?”
Không cần Hoắc Anh Đông nói cũng đều biết, điều đó long trọng cỡ nào. Nếu biết rằng trong nước đi theo đường lối chủ nghĩa xã hội, địa vị của thương nhân cũng không giống như bên Hồng Kông.

Không ngời bây giờ lại mời đến, như thế trong đó bao hàm ý gì, tin vào đám người đó đều nghĩ đến có thể đạt được, chẳng qua chính là muốn dụ dỗ, để người ở bên Hồng Kông về nước đầu tư.

Nói đến về nước đầu tư, đó chính là nói đến dự tính ban đầu khi thành lập thương hội Trung Hoa, tại sao thành lập thương hội Trung Hoa, còn không phải là vì muốn thành lập nên thị trường lớn trong nước sao? Nếu vì thị trường lớn trong nước mà thành lập thương hội Trung Hoa, bây giờ người trong nước đến mời, lẽ nào không đi?

- Anh Hoắc, quyết định của anh là chính xác nhất, anh nói thời gian cụ thể, lúc đó tôi cho dù có việc quan trọng phải làm cũng đi.
Quản lý họ Trương là người đầu tiên nói nên lời đồng ý.

- Dự định ban đầu khi thành lập Thương hội Trung Hoa của chúng ta là muốn phát triển từng bước ra thị trường, hiện tại cơ hội khó có được, tôi sao lại không đi.
Lý Gia Thành lúc này cũng biểu hiện suy nghĩ cũa mình.

- Ừ, Anh Trương lão ca và chú Lý đều nói không sai, chúng ta là lãng đạo thương hội Trung Hoa, trường hợp này làm sao có thể không đi.
Quản lý họ Lý cũng phụ họa theo cách nghĩ của họ Trương và Lý Gia Thành.

Ba ý kiến, những người khác cũng sôi nổi đưa ra ý kiến của mình, vậy thì đi, mà còn là nhất định phải đi, nếu có bận thì cũng phải sắp xếp thời gian để đi.

Đám đông phát biểu ý kiến xong, chỉ có Lục Thiếu Hoa từ lúc ngồi xuống đến bây giờ luôn luôn im lặng, thế là ánh mắt của đám người đó đều tập trung vào gương mặt của Lục Thiếu Hoa, giống như đang nói: “Tới lượt cậu rồi.”

Lục Thiếu Hoa cười khẽ, thương hội Trung Hoa là do hắn đứng ra thành lập, hắn lại là người sinh ra ở trong nước, thì càng không có lý nào lại không đi, chẳng qua là sự việc này hắn cũng không thể tùy tiện phát ngôn, bằng không mấy người trong nước lại sẽ nghi ngờ.

- Mọi người đều biết, tôi sinh ra ở trong nước, hiện tại người lãnh đạo trong nước đều đã đến mời rồi, tôi có thể không đi sao?
Lục Thiếu Hoa cười cười nói, thản nhiên nói ra chủ kiến của mình.

- Ừ, nếu các vị đều có quyết định rồi, vậy thì mười một người chúng ta đại diện cho thương hội Trung Hoa tham quan quốc nội nhé.
Nói đến đây, Hoắc Anh Đông ngừng lại một chút, lại tiếp tục nói bổ sung:
- Thời gian đi phỏng vấn ấn định vào ba ngày sau, cũng là ngày đầu tháng sau.

- Ờ, không vấn đề gì.
Lý Gia Thành lớn tiếng đáp.

Lý Gia Thành đã bày tỏ như vậy, đám đông cũng gật đầu đồng ý, tỏ vẻ bản thân mình biết rồi.

Hoắc Anh Đông cũng gật đầu, giả vờ ho khan hai tiếng, lại nói:
- Tốt rồi, tiếp đến là sự việc thứ hai, việc này cũng xoay quanh sự việc đầu tiên vừa mới nói xong, nghe nói quốc nội rất chú trọng đến khẩu khí của người lãnh đạo, hy vọng chúng ta có thể kiếm dự án đầu tư qua bên đó, mọi người thấy thế nào? Có dự án nào cần thiết đầu tư không?

Nói xong, Hoắc Anh Đông cười cười, lúc này mới nói tiếp.
- Ờ, nói một câu ngoài lề, dự định ban đầu của thương hội chúng ta là tập trung vào thị trường quốc nội, như vậy mọi người sao không nhân cơ hội này kiếm thử xem có dụ án nào đầu tư không?

Lời nói của Hoắc Anh Đông có khuynh hướng thiên về quốc nội, chẳng qua mọi người đều không để ý, tự động cho qua, chỉ chú ý đến dự án đầu tư. Nên biết rằng, nếu người lãnh đạo trong nước đã đứng ra mời, nếu thật sự có dự án đầu tư, như vậy chắc chắn sẽ có chính sách ưu đãi.

- Ha ha... Anh Hoắc, nếu chắc chắn muốn đầu tư vào trong nước, cũng cần phải chờ sau khi khảo sát xong mới quyết định, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, quan trọng vẫn là dự án phải đầu tư.
Một người quản lý họ Trần đưa ra ý kiến của mình.

- Ừ, lần này tôi sơ sót rồi, suy xét không chu toàn, suy xét không chu toàn.
Hoắc Anh Đông cười trừ nói.

- Đúng, anh Trần nói cũng không sai, kiếm dự án, chúng ta hiện tại nên trở về công ty, cân nhắc một chút
Quản lý họ Trương là một người nóng tính, gặp được cơ hội như thế này, anh ta thật muốn lập tức trở vể công ty, nhưng mà sau khi nói xong, hình như anh ta nhớ đến cái gì đó, lại nói tiếp.
- Chút xíu nữa thì quên, Chủ tịch Lục mời chúng ta ăn cơm mà, cái việc kiếm dự án không cần gấp, không cần gấp.

- Ha ha…

Chỉ một câu nói này, làm cho cả đám người cười sằng sặc, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nữa.

- Ha ha!
Hoắc Anh Đông cũng cười một tràng ha hả, nói:
- Hôm nay gặp phải hội nghị gì thế này, có dự án gì ngày mai mọi người quay lại công ty kiếm nhé. Bây giờ đến giờ ăn cơm rồi.

Lời nói của Hoắc Anh Đông chắc chắn là muốn tuyên bố tan họp, đồng thời cũng thúc giục Lục Thiếu Hoa đi mời khách.


Lục Thiếu Hoa còn có thể nói được gì, chỉ có thể đứng dậy nói:
- Còn chờ gì nữa, đi thôi!

Ngoài ra Tiểu Mộng cũng mặt dày cầu xin đặt vé! Vé tháng! Đòi phần thưởng! Giấy giới thiệu!!

Ai ya, nói như thế nào nhỉ, cuối cùng, cuối cùng vé tháng hạ giá thê thảm. Tiểu Mộng nhìn rồi cảm thấy phiền muộn, rất rất buồn, cho nên mời các vị anh em tỷ muội, có năng lực đặt cho một suất đi, vô cùng cảm kích.
Bình Luận (0)
Comment