Chuyện vốn giờ không còn vấn đề gì nữa, Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm được rồi, cuối cùng nói đùa với Lý Chí Kiệt vài câu, khác hẳn so với vẻ đằng đằng sát khí ban đầu , nghĩ cũng đúng, khủng hoảng tài chính châu Á năm 97 rất quan trọng với Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa lại là người cầu toàn, sao lại có thể để sơ suất xảy ra được chứ.
Nhưng mà tất cả những điều này vẫn chưa kết thúc, tính từ lúc Lục Thiếu Hoa ra lệnh làm công tác chuẩn bị trước đến nay cũng đã tròn nửa tháng, cũng là lúc kiểm tra kết quả rồi, sau khi nói chuyện với Lý Chí Kiệt xong, hắn bảo Lý Vũ Sinh chuẩn bị xe đến “Sở chỉ huy chiến đấu” lần này.
Sở chỉ huy chiến đấu Lục Thiếu Hoa đã từng tới chính là nơi đối phó với bốn công ty lớn của Mỹ lần trước, Lục Thiếu Hoa không muốn Lưu Minh Chương đưa đi mà muốn tự mình đến đó.
Tới nơi, Lục Thiếu Hoa mới phát hiện cảnh tượng không giống như lần trước. Bức tường trong phòng trong nhà treo một màn hình LCD hơn tám mươi inch, ngay cả bố trí cũng thay đổi. Trước đây đặt bên cạnh ghế sô-pha trong phòng là cái bàn dài đặt bốn cái màn hình hiển thị, bây giờ không biết đi đâu rồi, bây giờ phòng trống không rộng rãi, ghế sô pha cũng thay mới, bàn máy tính trước kia cũng được đặt gọn cạnh tường từ lúc nào rồi.
Người ở lại bố trí tất cả hiện trường này chính là Lý Tông Ân, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa bước vào, Lý Tông Ân ngừng việc đang làm bước đến bên Lục Thiếu Hoa đợi Lục Thiếu Hoa nhìn quanh bốn hướng xong Lý Tông Ân mới hỏi:
-Thế nào? Cũng được đấy chứ?
-Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, sau đó nói:
-Bố trí cũng được lắm, nhưng mà trong phòng như thế nào tôi không biết, lần này không giống như bình thường, một khi chuyển vào đây thì sẽ trở thành hình thức bán khép kín, ăn ngủ đều ở đây, mọi thứ xung quanh phải làm tốt.
-Điều này tôi cũng có nghĩ qua, trong phòng đã trang trí lại, những vật dụng cho cuộc sống cũng đã chuẩn bị, hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí tôi còn muốn mua thêm một ít thức ăn để trong tủ lạnh để tự mình nấu nữa.
Lý Tông Ân luôn giữ được bình tĩnh trong lúc nói không có một chút đùa giỡn nào.
-Ở đây không cần thiết là không đi ăn cơm ở ngoài, chỉ cần không tuỳ tiện đi lại là được, à, mà cũng cần phải chú ý, tới lúc đó phải điều người đáng tin cậy mang cơm đúng giờ đến, xong thì bảo họ đi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói
Người được vào tổng chỉ huy đều là người Lục Thiếu Hoa tin tưởng cả, cũng có nghĩa là ngoài Lý Tông Ân, Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương và người đánh chữ nhanh, có chăng đi nữa thì là Lục Thiếu Hoa, những người khác không được bước chân vào đây, bởi vì Lục Thiếu Hoa đã sớm có kế hoạch rồi, đến lúc đó sẽ điều một đội ngũ bên Thâm Quyến qua để bảo vệ an toàn của họ.
Đúng thế, đừng xem nhẹ mấy người Lưu Minh Chương, nhưng mà những người ngoài ai mà không biết phân chia lợi nhuận trong tập đoàn Phượng Hoàng cao, hơn nữa mấy Lưu Minh Chương còn làm bên lĩnh vực tài chính, phần trăm lợi nhuận càng cao, ai nấy cũng sở hữu khoảng mấy trăm triệu đến mấy tỷ đô la, những người muốn bắt cóc được bọn họ cũng nhiều.
- Việc này không cần anh dặn dò, ba người chúng tôi sẽ sớm tập hợp lại, khi đó sẽ liên lạc với bộ phận an ninh của tập đoàn, bảo họ điều mười mấy người bảo vệ.
Lý Tông Ân nói dự định sau khi bàn bạc giữa bọn họ ra.
Lục Thiếu Hoa không vội nói, gật đầu, ánh mắt lại nhìn quanh phòng, đi hai bước rồi dừng lại, thay đổi hướng rồi lại nhìn quanh bốn phía, sau một lúc, hỏi:
-Bây giờ làm thế nào rồi, sắp xong rồi chứ?
-Hôm nay công nhân kéo đường dây mạng, buổi chiều sẽ xong, ngày mai thử nghiệm, cơ bản cũng sắp xong rồi.
Lý Tông Ân cũng đưa mắt nhìn bốn phía đáp lại.
-Tốt!
Lục Thiếu Hoa gật đầu lia lịa, tỏ vẻ rất hài lòng, sau đó lại nói:
-Tối nay đến nhà tôi, cả Minh Chương và Vân Thanh nữa, đến nhà tôi dùng bữa cơm, tiện thể bàn bạc một chút.
-Được
-Ừ.
Lục Thiếu Hoa đáp lại, im lặng quay người, rời khỏi sở chỉ huy, trở về tòa nhà Phượng Hoàng.
Tầng hai tám của toà nhà , thoạt nhìn thì rất yên tĩnh, lưa thưa vài nhân viên qua lại, nhìn thì rất là bận, thực chất đúng như vậy, bây giờ nhân viên ở tầng hai mươi tám đều rất bận đến nỗi xa sẩm mặt mày, bởi vì, đây là tầng tập trung về môi giới chứng khoán của công ty tài chính Phượng Hoàng.
Đương nhiên rồi, nói là nơi tụ tập tay môi giới chứng khoán cũng không hẳn là toàn bộ, đội ngũ đóng quân ở đây chỉ có một, đó chính là đội ngũ do Lý Vân Thanh dẫn đầu, chủ yếu phụ trách thị trường chứng khoán bên HôngKông, bây giờ cổ phiếu mà công ty tài chính Phượng Hoàng đã đầu tư đều đang nằm trong tình trạng rớt giá một chút, là người môi giới chứng khoán sao mà không bận cho được.
Còn Lục Thiếu Hoa hạ lệnh, đối với HôngKông bên đó, phải thật thận trọng, lượng bán ra không được quá nhiều sợ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán của HôngKông, vì vậy Lý Vân Thanh chỉ có thể đích thân đi giám sát, không dám chậm trễ.
Lục Thiếu Hoa hôm nay đến đây là muốn xem giá cả trên sàn như thế nào rồi, bước vào một phòng như phòng hội nghị cỡ trung vậy, bên trong máy tính đặt đầy lên bàn, trên tường treo một màn hình siêu lớn, Lý Vân Thanh đang ở trong đó, Lục Thiếu Hoa bước vào Lý Vân Thanh không hay biết, vẫn bận làm việc của mình.
Nhìn thấy vậy Lục Thiếu Hoa chỉ có thể cười, Lý Vân Thanh quá chăm chú, đành gọi một tiếng:
-Vân Thanh!
-Hả!
Lý Vân Thanh ngẩng đầu, hướng về giọng người gọi, thấy Lục Thiếu Hoa, đầu tiên là kinh ngạc sau đó cười, dặn dò vài nhân viên rồi mới ngừng việc đang làm tiến đến.
-Thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa vào chủ đề chính
-Hôm nay sẽ kết thúc, buổi sáng chỉ giải quyết được chín chín phần trăm, buổi chiều sẽ kết thúc, sau đó, cho nhân viên nghỉ một thời gian dài, điều chỉnh lại trạng thái rồi sẽ chuẩn bị cho cuộc chiến.
Lý Vân Thanh có vẻ mệt mỏi, giọng khi nói không được bình thường
-Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu cũng không hỏi nữa, sau đó chuyển chủ đề:
-Tối nay qua nhà tôi dùng cơm nhé, tiện thể bàn luôn.
-Được!
…
Lục Thiếu Hoa rời khỏi tầng hai mươi tám, đi lên tầng hai mươi chín, đến văn phòng làm việc của Lưu Minh Chương, không gõ cửa, thẳng tay đẩy cửa bước vào, mà Lưu Minh Chương đang tập trung xử lý đống tài liệu dường như không phát hiện, cúi mặt, tay cầm bút, có lúc nhăn mày, sau đó ký tên
Đại chiến sắp đến rồi, bất kể là Lưu Minh Chương hay là Lý Vân Thanh cũng như Lý Tông Ân ba người họ đều có nhiệm vụ của mình, Lý Tông Ân phụ trách bố trí phòng, Lý Vân Thanh ngoài việc giải quyết đầu tư bên HôngKông mà còn nắm hết mọi việc, còn Lưu Minh Chương, anh ta sẽ phụ trách giải quyết văn kiện của tập đoàn, còn nữa quản lý tốt tiền vốn, quan tâm một chút về tình hình thị trường tài chính các nước châu Á.
Lục Thiếu Hoa không lên tiếng quấy rầy Lưu Minh Chương, bước đến ghế phía trước bàn làm việc ngồi xuống, định xem thử Lưu Minh Chương bao lâu mới phát hiện ra hắn, nhưng mà Lục Thiếu Hoa thất bại, khi nhẹ nhàng bước đến ghế thì gây ra tiếng động nhỏ, đủ để phát hiện ra.
-Ha hả!
Lưu Minh Chương cười và nói:
-Tôi tưởng là ai chứ, thì ra là ông chủ lớn, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây vậy?
-Tôi ngày nào cũng rảnh, hôm nay đến đây xem thử có ai biến nơi làm việc thành nơi hẹn hò không để bắt tại trận.
Lục Thiếu Hoa đùa giỡn, bởi vì vợ của Lưu Minh Chương là thư ký của anh ta.
- Xí, tôi mà loại người đó à?
Lưu Minh Chương nói
-Giống, rất giống.
Vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa còn nghiêm túc hơn lúc đầu nữa, qua một lúc sau, vẻ mặt đó không còn nữa, cười ha ha rất to, cười xong mới nghiêm túc trở lại, hỏi:
-Tiền bên đó đã chuyển qua rồi, anh có nhận được không?
-Nhận …
Mới nói được nửa Lưu Minh Chương dừng lại, vỗ vỗ trán, rất bất lực nói:
-Ây da, tôi quên mất, vừa rồi nói chuyện điện thoại với Chí Kiệt, nói là đã chuyển chín mươi lăm tỷ đô la rồi, tôi bận quá quên mất, chưa đi kiểm tra, ừ, bây giờ sẽ kiểm tra xem.
Không cần nói, Lưu Minh Chương nói xong liền gõ nhẹ bàn phím, lần nữa mở màn hình máy tính, nhanh chóng truy cập vào trang web của ngân hàng, nhập tài khoản, mật mã rồi đăng nhập kiểm tra số dư, đợi xác nhận rồi Lưu Minh Chương mới thở phào nhẹ nhõm nói:
-Đã vào tài khoản rồi, ấy, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, tiền đã vào tài khoản rồi, ngân hàng Phượng Hoàng sao lại không thông báo một tiếng.
-Anh khẳng định là không có người đến thông báo?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày hỏi
Ngân hàng Phượng Hoàng thuộc tập đoàn Phượng Hoàng, mỗi lần có số tiền lớn chuyển vào tài khoản hay rút ra đều qua sự theo dõi của ngân hàng, sau đó ngân hàng sẽ in ra một biên lai có đóng dấu, gửi cho Lưu Minh Chương cần anh ta ký tên.
-Ừ? Hình như không, à, không đúng, lúc nãy hình như có người gửi một văn kiện tới, không biết có phải tờ biên lai không nữa.
Nói xong, Lưu Minh Chương lật đi lật lại những văn kiện đang nằm trên bàn của mình cuối cùng cũng tìm thấy một kẹp văn kiện, mở ra, xác nhận xong, lúc này mới vỗ vỗ cái trán.
-Văn kiện đã gửi đến rồi, hây! Bận quá!
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, liền lắc đầu cười:
-Từ từ làm, chúng ta vẫn còn thời gian mà, à, tối nay qua nhà tôi dùng cơm nhé, luôn tiện bàn bạc, tôi có mấy chuyện cần sắp xếp.
-Được.
Lưu Minh Chương gật đầu, rồi cười, sau đó hỏi:
-À! Có cho phép mang người nhà theo không vậy, nếu như có thể, cả nhà tôi tối nay không cần phải nấu cơm.
-…
Lục Thiếu Hoa vừa định đứng dậy suýt nữa ngã xuống nền, liếc mắt nhìn Lưu Minh Chương, trong lòng vừa thấy tức cười mà vừa giận, cố gắng việc không cho Lưu Minh Chương một trận bằng một giọng nói rất hung tợn:
-Không mang theo người nhà, nhé!
-Ha ha…
Lưu Minh Chương cười khiến cho căn phòng vang lên, rất đắc ý, Lưu Minh Chương đương nhiên là đắc ý rồi, bởi vì anh ta khiến cho Lục Thiếu Hoa tức điên lên, thấy Lục Thiếu Hoa bước ra khỏi phòng, biết là sẽ không làm gì được anh ta, như vậy mới cười lớn.
Còn Lục Thiếu Hoa, hắn cố ngăn cơn giận xuống chứ không suýt nữa đã cho Lưu Minh Chương một trận lôi đình rồi!