Trong trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, thời gian xảy ra khủng hoảng châu Á là ngày hai tháng bảy, cũng là ngày thứ hai HôngKông trở về Trung Quốc, nước đầu tiên khủng hoảng là nước Thái Lan, sau đó lan dần liên tiếp thành một dây chuyền, dần dần trở thành cơn lốc khủng hoảng tài chính lớn nhất chưa từng thấy càng quét các nước châu Á.
Mà hiện tại đã là ngày một tháng sáu rồi, nửa tháng trước Lục Thiếu Hoa đã cho người chuẩn bị trước, cũng gần như đã chuẩn bị kĩ rồi, theo lý mà nói còn một tháng nữa, trong khoảng thời gian này cũng không phải là căng thẳng lắm, tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa lại chuẩn bị trước, điều này cũng là có nguyên nhân.
Thứ nhất, Lục Thiếu Hoa muốn công tác chuẩn bị phải hoàn thiện hơn nữa, đến lúc đó sẽ không víu chân víu tay nữa, có khoảng thời gian rất dài để chuẩn bị trước cũng có nghĩa là có một chi tiết sơ hở, cũng có thể cứu vãn được, không sợ vì thời gian mà không có cách cứu vãn.
Còn có một nguyên nhân khác, đó là thời gian cuộc khủng hoảng tài chính ở châu Á kéo dài rất lâu, những người môi giới chứng khoán của công ty tài chính Phượng Hoàng không phải là người sắt, thời gian trước đã không có thời gian nghỉ ngơi đủ, khi khủng hoảng tới sợ là trụ không nổi.
Do vậy là để cho họ nghỉ ngơi thoải mái, thời gian một tháng để họ cân bằng trạng thái, đến lúc đó mới có tinh thần tốt để tham chiến được, sẽ không xảy ra sai lầm, cũng là Lục Thiếu Hoa nghĩ cho nhân viên.
Bây giờ tốt rồi, căn bản đã xử lý xong những việc cần giải quyết. Nhóm nhân viên mà Lý Vân Thanh quản lý ngoài những người trực tại công ty tài chính Phượng Hoàng ra, những người khác cũng bắt đầu nghỉ một tháng nghỉ phép, ngày cuối cùng của tháng sáu họ sẽ đi làm lại cùng mấy người Lý Vân Thanh, cũng có nghĩa công việc chuẩn bị đã đi vào khâu cuối, việc còn lại thì những người môi giới chứng khoán họ không cần quan tâm.
Đúng vậy, những việc còn lại căn bản là không phải người môi giới chứng khoán nào có thể lo được, người phải quản lý đó là ba ông trùm lớn của công ty tài chính Phượng Hoàng, họ sẽ không nghỉ phép sớm vậy, Lục Thiếu Hoa còn rất nhiều việc cần họ đi lo liệu.
Sau khi Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân và người nhà của họ dùng cơm với gia đình Lục Thiếu Hoa xong, Lục Thiếu Hoa cùng ba người họ vào thư phòng, bắt đầu một sắp xếp bổ sung mới, cũng là để cứu vãn sơ hở lần trước.
-Hôm nay tôi gọi mấy anh đến đây chủ yếu là muốn nói ba chuyện.
Lục Thiếu Hoa đưa mắt nhìn vào vẻ mặt của từng người, thấy rằng họ đang rất chăm chú nghe, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp:
-Việc thứ nhất là việc mà chúng ta luôn sơ hở, đó là ngân hàng Phượng Hoàng.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ngân hàng Phượng Hoàng đã thuộc về tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta từ rất lâu, đến bây giờ cũng đã mấy năm rồi, nhưng mà tác dụng của nó tồn tại là mang lại thuận lợi trong giao dịch cho tập đoàn, nên chúng ta coi nhẹ nó trên thị trường tài chính.
Tiền thân của tập đoàn Phượng Hoàng là ngân hàng ở thời những ông vua bao cấp, sau khi tập đoàn Phượng Hoàng thành lập không bao lâu, thì Lục Thiếu Hoa đã mua lại, sau khi tạm ngưng rồi mở lại, kinh doanh phát triển tốt, mấy năm gần đây mang về cho tập đoàn rất nhiều lợi nhuận.
Còn ngoài ra, những hữu ích khác không nhiều, nếu nói phát huy vai trò của nó trong thị trường tài chính cũng không phải là không có, như lúc mà Liên Xô giải thể, ngân hàng Phượng Hoàng đã phát huy được vai trò rất lớn, sau đó mở chi nhánh ngân hàng ở Liên Xô, Lục Thiếu Hoa đã kiếm được một số tiền lớn, nhưng mà kể từ lúc đó đến nay, ngân hàng Phượng Hoàng dường như đã bị bỏ qua, chỉ phục vụ cho quần chúng và ngành nghề của tập đoàn, vai trò của nó ngày càng không còn quan trọng nữa.
Nghe vậy, Lý Vân Thanh vỗ vỗ đầu, nét mặt có thể hình dung được qua một câu “dở khóc dở cười” nói:
-Chúng ta đều sơ suất cả, sơ suất trong việc ngân hàng Phượng Hoàng có vai trò quan trọng ở HôngKông.
Đúng vậy, ngân hàng ở HồngKông rất nhiều, nhưng mà như ngân hàng Phượng Hoàng không nhiều, lấy một ví dụ đơn giản, ngân hàng Phượng Hoàng có thể tự in tiền HồngKông, khống chế tỉ suất hối đoái, ngân hàng khác không có, họ chỉ có thể cung cấp dịch vụ cho vay và gửi ngân hàng, đó là điều khác biệt.
-Ừm?
Lưu Minh Chương nhíu nhíu mày sau đó lại giãn ra, anh ta đã biết được tầm quan trọng bên trong vấn đề.
Đúng vậy Lưu Minh Chương đã hiểu hoàn toàn, nói thế nào đi nữa ngân hàng Phượng Hoàng cũng do Lưu Minh Chương chủ động mua lại, khi đó lúc muốn mua Lưu Minh Chương đi thương lượng với Bao Thuyền Vương, vai trò đặc biệt của ngân hàng Phượng Hoàng sao anh ta lại không biết chứ.
Lý Tông Ân không như vậy, anh ta không tham gia vào lĩnh vực tài chính Phượng Hoàng, nên không hiểu về những việc này, vì vậy không lên tiếng chỉ lẳng lặng ngồi.
Mà lúc này Lục Thiếu Hoa thấy Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương đã có phản ứng, cũng không úp mở nữa, nói:
-Việc này phải được xem trọng, phát huy vai trò của nó có lúc có thể là rất lớn, có thể nói là chúng ta đã nắm trong tay một mạch máu.
Tình hình đã rõ ràng, cơn lốc khủng hoảng châu Á, HôngKông chắc chắn sẽ bị cuốn vào trong, đến lúc đó tỉ suất hối đoái của tiền HôngKông và đô la Mỹ sẽ bị giảm mạnh, nếu như có một ngân hàng có thể can dự, hơn nữa phải có số vốn lớn, muốn ngăn cản bọn George Soros là chuyện dễ dàng, còn nữa đó là ngân hàng Phượng Hoàng hiện nay có mặt trên khắp các nước châu Á, và trong cơn khủng hoảng châu Á này nó sẽ đóng vai trò rất quan trọng, có thể giúp cho phía Lưu Minh Chương tiết kiệm được nhiều công đoạn.
-Anh yên tâm, ngày mai đích thân tôi sẽ qua ngân hàng bên đó, đầu tiên xây dựng hệ thống phòng ngự bên đó, sau đó mở rộng một chút nữa, để nó có sức mạnh chiến đấu mạnh nhất.
Lý Vân Thanh đưa ra lời hứa, suýt nữa vỗ ngực bảo đảm.
-Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, tóm lại, Lục Thiếu Hoa rất hài lòng, lời hắn nói ra chưa hết ý, nhưng mà Lý Vân Thanh đã hiểu được ý của hắn, không cần nói nhiều, cũng bớt đi nhiều chuyện.
-Ừm, chuyện tiếp theo liên quan đến phân bổ về ngân sách tài chính, bên dưới có nhiều nhóm như thế, nên cần phải thận trọng trong việc này.
Theo như kết quả mà ba người Lưu Minh Chương bọn họ bàn bạc nhau, đội ngũ phía dưới chia làm ba mươi nhóm nhỏ, có thể hình dung bằng một đội hình lớn, nhưng mà vì đội ngũ rất nhiều, nhiệm vụ của mỗi nhóm đều không giống nhau, nên đó là nguyên nhân phải tính toán kĩ lưỡng về việc phân bổ ngân sách.
-Còn một việc nữa là liên quan đến phân bổ ngân sách, đó là phân bổ nhiệm vụ cho từng nhóm, thực ra hai chuyện này liên quan tới nhau, nhóm nào có nhiệm vụ nào rồi mới tính toán, dự đoán xem mỗi nhóm cần bao nhiêu, những vấn đề này đều phải thận trọng, mấy anh có tính toán chưa.
Lục Thiếu Hoa không đợi mọi người trả lời liền nhảy sang vấn đề thứ ba.
-Chuyện này vẫn chưa đưa lên nhật trình mà.
Lý Vân Thanh có vẻ mệt mỏi nói. Đúng vậy, gần đây đã rất nhiều việc. Anh ta là tổng chỉ huy nhìn bên ngoài thì rất rảnh, nhưng mà ai biết anh ta bận đến nỗi buổi tối toàn nằm mơ thấy những chuyện liên quan đến công việc.
-Hây, cuối cùng tôi cũng đã biết, thực ra làm tổng chi huy mệt kinh đi được.
-Ha ha!
Lưu Minh Chương cười lớn, cười không kiêng nể, anh ta là người đảm nhiệm chức vụ tổng chi huy nhiêu lần, chiến dịch trước đây tuy không phải lớn lắm, nhưng mà anh ta cũng thấu hiểu được, vị trí tổng chỉ huy không phải đơn giản mà ngồi được, nếu đã ngồi lên rồi thì rất mệt mỏi.
-Bây giờ biết rồi chứ gì, tôi làm mấy lần rồi, lần nào về cũng đều phải nhuộm tóc cả.
-Í, Chuyện này có liên quan gì tới nhuộm tóc đâu?
Lý Tông Ân thắc mắc hỏi.
-Đương nhiên là liên quan rồi, bởi vì đầu có nhiều tóc bạc thì phải đi nhuộm rồi.
Lưu Minh Chương phản bác lại.
-…
Lý Tông Ân im lặng.
-…
Lý Vân Thanh trợn tròn mắt không nói gì.
Còn Lục Thiếu Hoa, lắc đầu, cười có vẻ đau khổ, không để ý đến Lưu Minh Chương, nghiêm túc nói:
-Vào chuyện chính đi, hai chuyện sau phải thận trọng, những điều cụ thể cần phải phân bổ hợp lý, bây giờ thời gian vẫn còn, đừng đợi nước tới chân mới nhảy, thế thì không ổn.
-Được.
Lý Vân Thanh nghiêm túc nói.
Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương cũng gật đầu, tuy rằng không lên tiếng, nhưng hành động đó nói cho Lục Thiếu Hoa biết là họ sẽ chú trọng việc này.
- Ừ, còn nữa, liên quan đến Hội trưởng của Thương hội Trung Hoa, mấy anh phải xác định mục đích của bọn họ, nước Thái Lan, cướp tập thể nước Thái Lan, còn các nước khác, tôi sợ không kịp, không bằng không tham gia, để tránh tiền vốn tới lúc đó bị phân tán, không chỉ huy được.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng không quên nói thêm một câu.
Ý trong lời nói của Lục Thiếu Hoa rất sâu xa, cũng là để cho ba người họ suy nghĩ, suy cho cùng số vốn của Thái Lan có hạn, nếu như có một số tiền lớn rót vào, không bố trí trước tốt, có thể sẽ làm đảo lộn kế hoạch ban đầu.
-Không vấn đề!
Lý Vân Thanh dường như đã hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa, gật đầu nói.
-Vậy thì tốt.
Lục Thiếu Hoa cười, ngừng trong giây lát nói tiếp:
-Những việc khác thì không vấn đề gì, chỉ có mấy vấn đề đó thôi, ngày mai tôi sẽ đi gặp họ bàn bạc, sau đó thì đợi khủng hoảng đến.
Cuộc hội ý đơn giản kết thúc sau khi Lục Thiếu Hoa nói lời cuối cùng, thời gian còn lại thì nói chuyện phiếm, không đả động gì tới công việc toàn những chuyện tầm phào, Lưu Minh Chương năng nổ nhất, bởi vì đây là sở trường của anh ta.
...
Ngày thứ hai, Lục Thiếu Hoa hẹn gặp Hội trưởng Thương hội Trung Hoa, địa điểm hẹn gặp là biệt thự họ Hoắc, còn có thêm một hội viên của Thương hội Trung Hoa tên là Lý Trạch Giai, Lý Trạch Giai bây giờ xem như là người rảnh rỗi, vỗn dĩ định đầu tư chỗ khác, nhưng mà nghe có cơ hội kiếm một khoản tiền lớn, anh ta mới huy động vốn lại, chuẩn bị làm một vụ, hôm nay vừa đúng lúc Lục Thiếu Hoa hẹn gặp mọi người, hắn ta cũng tới.
Mọi việc đã sớm chuẩn bị vào giữa tháng năm rồi, hôm nay Lục Thiếu Hoa hẹn gặp họ chỉ với một mục đích, đó là hỏi họ một câu:
-Chuẩn bị xong chưa?
Chuẩn bị trong nửa tháng đối với họ mà nói, thời gian đó cũng quá đủ rồi, chỉ yêu cầu tìm một nơi bí mật, lắp máy tính, lắp đường dây mạng, còn chuẩn bị tài chính tốt, mời thêm vài người môi giới chứng khoán giỏi, ngoài ra không còn gì nữa.
Vì vậy, không cần nói nhiều nữa, toàn bộ đã chuẩn bị xong, kể cả Lý Trạch Giai, Lý Trạch Giai cũng đã từng đầu cơ tài chính, nên cũng có người môi giới chứng khoán, căn bản không cần chuẩn bị bao nhiêu, hắn ta cũng đã sẵn sàng.
-Vậy thì tốt rồi, tiếp theo là để cho những người môi giới chứng khoán nghỉ phép một thời gian, nạp đủ năng lượng, sau đó thì đợi khủng hoảng đến, chúng ta sẽ làm một vụ lớn, ha ha, đồng tiền muôn năm…
Lục Thiếu Hoa cười lớn nói
- Đồng tiền muôn năm…
- Đồng tiền muôn năm…