“Không thân đâu.” Ôn Tri Dư đáp, “Cố tổng là bạn tốt của Trương tổng mà, cậu quên rồi à?”
Thấy cô kiên quyết như vậy, Diêu Hủy không hỏi thêm, chỉ cảm thán: “Vẫn là ngầu thật.”
Buổi giao lưu lần này được tổ chức long trọng, hàng ghế đầu là những nhân vật chủ chốt của ngành công nghiệp, phóng viên truyền thông tề tựu đông đủ, đèn flash nháy liên tục khi ai đó bước lên sân khấu. Nhận thấy ống kính máy ảnh lia tới, Ôn Tri Dư vội vàng ngồi thẳng lưng, sợ bị chụp trúng dáng vẻ thất thần, nếu ảnh bị Cố Đàm Tuyển nhìn thấy thì ngại chết mất.
Mượn mặt mũi anh ấy, mình phải học hỏi thật tốt, không được lãng phí cơ hội.
Ngồi khoảng hai mươi phút, cuối cùng người cô chú ý nhất cũng bước lên sân khấu. Ôn Tri Dư đang ghi chép thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên, truyền vào tai mỗi người:
“Chào mọi người, tôi là Cố Đàm Tuyển, CEO và tổng giám đốc điều hành của Thịnh Tân.”
Màn hình lớn hiển thị logo của Khoa học Kỹ thuật Thịnh Tân, chỉ với cái tên này, tất cả ánh đèn sân khấu lập tức tập trung vào anh.
Ôn Tri Dư khựng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Cố Đàm Tuyển trên sân khấu mặc vest xám, tay phải cầm micro, mỉm cười ôn nhu, đẹp trai đến mức kinh diễm.
Cô như nhìn thấy Cố Đàm Tuyển của nhiều năm về trước.
Chàng trai cao lớn nghịch ngợm nổi bật giữa hàng vạn thí sinh đại học, khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng, quay đầu lại, là sự tồn tại chói lọi nhất giữa đám đông.
Cô nhớ lại chàng trai 18 tuổi đã giành vị trí thủ khoa kỳ thi đại học Nam Hoa, cũng nhớ rõ chàng trai ngoài hai mươi đã trở thành người dẫn đầu ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật với thành tích xuất sắc, lột xác thành CEO của Thịnh Tân.
“Về khoa học kỹ thuật, đất nước chúng ta đang đi đầu thời đại, về nhân tài, khắp nơi trong trường học đều có thể nhìn thấy những mầm non tương lai. Đây là một chủ đề rất tốt, cũng là nội dung thảo luận chính ngày hôm nay. Tôi luôn cho rằng, lợi nhuận mà ngành công nghệ và giải trí chúng ta đang được hưởng, mãi mãi đến từ những người trẻ tuổi đang chiến đấu hết mình……”
Mỗi câu nam nhân nói ra đều rõ ràng, bình tĩnh, là một giai điệu êm ái dễ nghe, cũng khiến người ta phải suy nghĩ.
Ôn Tri Dư chăm chú lắng nghe và ghi chép cẩn thận.
Nhìn anh trên sân khấu, bỗng nhiên toàn thân tràn ngập nhiệt huyết và năng lượng. Cố Đàm Tuyển bắt đầu chia sẻ về những cảm xúc lúc mới khởi nghiệp, nói về những khó khăn mà anh đã gặp phải khi điều hành Thịnh Tân.
Ôn Tri Dư chợt nghĩ đến bản thân mình.
Một năm trước, Ôn Tri Dư 24 tuổi, dốc hết toàn bộ số tiền mình có, cùng bạn bè thuê một căn phòng trọ nhỏ, vạch ra kế hoạch cho tương lai. Khi đó khó khăn biết bao, đồ đạc cũ kỹ ọp ẹp, trong nhà chỉ có chiếc quạt điện cũ kỹ sắp hỏng, còn có thùng mì bò vừa ăn xong.
Dù bế tắc, cô vẫn có thể nhìn thấy chàng trai mình từng thích trên báo chí và tin tức, nhìn thấy tương lai rực rỡ của anh.
Cô biết có lẽ đối phương sẽ không bao giờ biết đến mình, biết trên thế giới này có một người tên là Ôn Tri Dư, người này từng nỗ lực và thay đổi vì anh.
Trong lòng cô vẫn còn hy vọng.
Không cầu ngày sau có thể sánh bước bên nhau, chỉ cầu khi ngoảnh đầu lại vẫn vui vẻ vì đã từng cố gắng.
Cô cũng mong một ngày nào đó bản thân có thể trở nên tốt đẹp hơn, khi quay đầu nhìn lại, cô sẽ cảm ơn bản thân đã nỗ lực phấn đấu, cảm ơn chàng trai đã ảnh hưởng sâu sắc đến tuổi thanh xuân của mình.
Buổi hội thảo kéo dài ba tiếng đồng hồ, xuống sân khấu, cả người Ôn Tri Dư cứng đờ, nhưng cô lại cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết, cảm giác như lúc này trở về có thể vẽ ra vô số bản phác thảo.
Hàng người chờ thang máy khá đông, họ đứng bên ngoài đợi một lúc, trò chuyện về thời tiết.
Ôn Tri Dư vẫn đang xem sổ ghi chép, Diêu Hủy đột nhiên ghé sát vào, nói: “Tớ cảm thấy mình muốn đổ gục rồi.”
“Cái gì?”
“Cố tổng ấy, hôm nay cậu không nhìn thấy anh ấy sao? Sao có thể có người đàn ông ưu tú như vậy, trẻ tuổi đã làm CEO, lại còn đẹp trai nữa, trên mạng nhiều người coi anh ấy là hình mẫu lý tưởng lắm.”
Ôn Tri Dư cụp mắt: “Đúng vậy.”
Cô nói tiếp: “Hôm nay mọi người nghe thế nào, về chúng ta sẽ họp bàn nhé.”
Lưu Ký và những người khác giơ cuốn sổ ghi chép trong tay lên: “Chị Ôn nói gì bọn em chẳng nghe.”
Nhìn bọn họ làm trò, Ôn Tri Dư bật cười bất đắc dĩ.
Chỉ một lúc sau, cô lại cảm thấy trạng thái làm việc hôm nay không tốt lắm.
Mấy chàng trai phía sau đang bàn tán về việc liên hoan buổi tối, Ôn Tri Dư và Diêu Hủy chỉ nói tùy ý.
Con người không thể lúc nào cũng căng thẳng, phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, rất nhiều chuyện đều được bàn bạc ra trong những bữa ăn tối thư giãn.
Phía trước không còn ai chờ thang máy, Diêu Hủy kéo tay Ôn Tri Dư, nhỏ giọng nói: “Nói cho cậu biết, tớ vừa lén chụp ảnh.”
Ôn Tri Dư ngạc nhiên: “Chụp ảnh gì?”
Diêu Hủy nháy mắt với cô: “Cố Đàm Tuyển ấy.”
Cô trợn tròn mắt, Diêu Hủy đưa điện thoại cho cô xem. Trên màn hình, nam nhân đang đứng trên sân khấu diễn thuyết, vẫn là bộ vest đó, khuôn mặt đẹp trai như không có góc chết, Ôn Tri Dư nhìn đến mức tim đập thình thịch.
“Tớ thấy Cố tổng đẹp trai thật đấy, môi mỏng nữa.” “Chú ý đến miệng người ta làm gì?”
“Vì bạn trai cũ của tớ cũng vậy, môi đẹp nhất, người môi mỏng hôn mới thích, cậu có dám tưởng tượng bị một dấu hôn trên môi như vậy là cảm giác gì không?”
Ôn Tri Dư nghe xong, hô hấp dồn dập, suýt chút nữa đã bịt miệng Diêu Hủy lại.
“Loại tâm sự thầm kín này thì giữ trong lòng đi, đừng nói ra ngoài.”
Diêu Hủy cười: “Biết rồi, Dư Dư, cậu ngây thơ thật đấy, lúc nào cũng vậy, chẳng lẽ cậu là độc thân từ trong bụng mẹ?”
Ôn Tri Dư đáp: “Không phải.” Giọng nói thiếu tự tin.
Không phải độc thân từ bé, nhưng cũng gần như vậy, Ôn Tri Dư trước kia chỉ chú tâm học hành, sau khi đi làm lại tập trung vào công việc, không có tâm tư yêu đương. Cho đến năm 24 tuổi, gia đình bắt đầu sốt ruột, họ hàng thúc giục liên tục, giới thiệu cho cô một đối tượng xem mắt.
Người đầu tiên là làm ngoại thương, lương tháng 13k ở Thượng Hải, dự định về Nam Hoa mua nhà. Họ hàng đều khen anh ta tốt, Ôn Tri Dư bị thuyết phục đến mức không có cách nào từ chối, đồng ý quen thử.
Nhưng mới quen được vài ngày, khi ăn cơm và tiếp xúc, cô đã cảm thấy rất gượng gạo.
Sau đó, vào ngày thứ tư hẹn hò, đối phương đã bắt đầu động tay động chân, về nhà Ôn Tri Dư liền chặn số anh ta.
Chuyện này khiến cô bị bảy cô tám dì trách móc không ít trong dịp Tết năm ngoái, nói cô yêu cầu cao, nói cô 24 tuổi rồi mà không lo lắng, không nói gì đã chặn người ta.
Ôn Tri Dư không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành nhốt mình trong phòng. Cô chỉ cảm thấy, dù có kết hôn cũng phải là một người bình thường có nhân phẩm tốt, đây là cái gì chứ.
Cho đến năm nay, bị thúc giục đến mức không còn cách nào khác, cô mới miễn cưỡng đồng ý đi xem mắt theo lời mẹ Lục, và sau đó gặp được Cố Đàm Tuyển.
Cho đến bây giờ, cô không hiểu tại sao, suy nghĩ về tình cảm lại nhạt nhòa đến vậy.
Cô không quen thân mật với người khác, hơi gần một chút sẽ cảm thấy không thoải mái, không quen.
Bạn bè luôn nhắc đến cảm giác hormone, nhưng cô chưa từng trải qua.
Quan niệm của Diêu Hủy lại rất cởi mở, thay đổi bạn trai như thay áo, câu cửa miệng thường xuyên là: Chị đây chơi khắp thiên hạ thì sao?
Thời đại nào rồi? Tại sao nhắc đến tình cảm nam nữ thì con gái luôn phải chịu thiệt thòi? Con gái bọn đây cũng có thể chơi đùa với con trai, làm sao?
Cô ấy còn hay kể cho Ôn Tri Dư nghe chuyện mình đi du lịch Tây Bắc, gặp gỡ chủ tiệm hoa trên tàu, mới quen ba ngày đã lăn giường vì bị thu hút bởi đối phương. Nhắc đến đêm đó, dù là Diêu Hủy – tay lái lụa lâu năm cũng phải đỏ mặt, hồi tưởng lại: “Thật k*ch th*ch.”
Nhưng Ôn Tri Dư chưa từng trải nghiệm sự k*ch th*ch này. Tình một đêm, cả đời này cô chưa từng nghĩ tới.
Người đàn ông có thể khiến cô có hormone thôi thúc rất ít.
Nói đến chủ đề này, trong đầu cô lại theo bản năng hiện lên khuôn mặt của Cố Đàm Tuyển, cô không khỏi nghĩ đến hình ảnh anh ở bên cạnh người phụ nữ khác, mặc dù rõ ràng anh chẳng làm gì, chỉ là dáng vẻ hờ hững, cũng toát lên sự hấp dẫn khó tả.
Ôn Tri Dư nói: “Đừng nói nữa.”
Diêu Hủy đáp: “Xấu hổ cái gì, hôm nào tớ giới thiệu cho cậu hai anh chàng đẹp trai chơi chơi, sướng lắm.”
Vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một đoàn người, giọng nói cười hì hì của Diêu Hủy vang lên giữa không gian tĩnh lặng, nhìn thấy người tới, cô vội vàng im bặt, kéo tay Ôn Tri Dư, biểu cảm cũng nhanh chóng thu liễm lại, giống như học sinh đang quay đầu lại thì phát hiện giáo viên chủ nhiệm đứng bên cửa sổ.
Ôn Tri Dư cũng liếc mắt nhìn, nháy mắt hô hấp dồn dập, cả người vô thức căng thẳng.
Cửa thang máy mở ra, đoàn người bước vào.
Bầu không khí vô thức trở nên vi diệu. Sau khi bước vào, cô phải chen qua đám đông mới dám nhìn người đứng đầu hàng, bóng dáng vest xám kia, cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Vừa nãy bên ngoài chỉ có mấy người họ, không có ai khác.
Câu nói cuối cùng của Diêu Hủy chắc chắn anh ấy đã nghe thấy.
Chờ chút phải nói chuyện với Diêu Hủy, ở đây nói năng linh tinh cái gì.
Đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Cố Đàm Tuyển và những người đi theo anh cùng rời đi, không biết đi đâu, dù sao cũng không phải hướng cửa chính.
Hành trình tiếp theo của những người có địa vị như anh sẽ không được tiết lộ cho công chúng.
Ôn Tri Dư không nhịn được nhìn thêm bóng lưng anh một chút. Lần này đi rồi, lần sau cũng không biết khi nào mới gặp lại.
Sau khi ra ngoài, vừa định đi đến bãi đậu xe thì cô nhận được tin nhắn. [Jul: Rảnh không?]
Cái tên quen thuộc khiến Ôn Tri Dư chấn động, cô trả lời: [Có.]
[Jul: Lên phòng nghỉ phía sau sân khấu một chuyến. Có vài nhân vật đã thuyết trình hôm nay ở đó.]
Ôn Tri Dư càng kinh ngạc, gõ chữ hồi lâu mà không biết nên trả lời gì.
Như biết được sự kinh ngạc và nghi hoặc của cô, anh lại nói: [Sẽ không ngại đâu, chỉ là làm quen thôi.]
Haizz, người này thật sự hiểu rõ cô, dù cô chẳng làm gì cũng biết cô đang nghĩ gì.
Biết đây là cơ hội anh tạo ra để giới thiệu cho họ, Ôn Tri Dư vội vàng thu dọn đồ đạc.
Khi cô gõ cửa, Cố Đàm Tuyển đang trò chuyện với mọi người, đều là những người đã lên sân khấu thuyết trình nửa tiếng trước, trưởng khoa, CEO tập đoàn,… Người ta đều đã ngoài năm mươi, Cố Đàm Tuyển cũng rất chu đáo, nói chuyện đúng mực.
Ôn Tri Dư bước vào, gọi: “Cố tổng.”
Cố Đàm Tuyển nhìn cô, giới thiệu: “Đây là trưởng khoa Trình, CEO Dương.”
Cô lễ phép chào hỏi, mấy người đang trò chuyện nhìn cô thêm vài lần, hỏi: “Vị này là…?”
Cố Đàm Tuyển đáp: “Đối tác mới của Trương Gia Mậu, dự án họ đang làm rất tốt, tuy là ngành giải trí, nhưng rất phù hợp với chủ đề kinh tế hôm nay.”
“À, hiểu rồi.” Ánh mắt đối phương nhìn Ôn Tri Dư có chút tán thưởng, “Mấy năm nay Trương Gia Mậu vẫn lợi hại như vậy.”
Ôn Tri Dư lập tức hiểu ra, hóa ra là giúp Trương Gia Mậu nể mặt, chứ không phải cô.
Những người được Cố Đàm Tuyển khen đều không phải dạng vừa, huống chi là cô gái trẻ tuổi này, nhìn nhiều nhất là hơn hai mươi tuổi.
Đối phương hỏi cô vài câu, Ôn Tri Dư đều trả lời từng câu một, có liên quan đến dự án họ đang làm, về việc chạy thị trường,… Ôn Tri Dư nói chuyện công việc khá ổn thỏa, nhìn chung biểu hiện không tồi.
Cố Đàm Tuyển hỏi: “Thấy cô ấy thế nào?”
Đối phương mỉm cười: “Tốt, rất có triển vọng.” Cố Đàm Tuyển nhếch môi.
“Công ty mới thành lập còn nhiều điều phải cố gắng, dự án cũng có nhiều vấn đề cần giải quyết, sau này làm phiền mọi người.”
“Chuyện nhỏ.”
Trong lòng Ôn Tri Dư đang hồi hộp, đương nhiên cô biết Cố Đàm Tuyển đang nhờ vả. Thời buổi này, có quan hệ thì rất nhiều chuyện có thể giải quyết dễ dàng. Ví dụ như việc xét duyệt, có lẽ một việc gì đó vốn phải mất vài tháng để xem xét, nếu bạn có quan hệ, chỉ cần một câu là có thể xong ngay, còn nếu bạn không có quyền lực, dù có nói gì cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Thị trường tư bản vạn ác, nhưng đó là sự thật bất lực.
Không lâu sau, Ôn Tri Dư đi ra ngoài, trước khi đi, Cố Đàm Tuyển gọi cô đợi một lát.
Sau khi mọi người rời đi, Cố Đàm Tuyển cũng bước ra, đóng cửa lại, lấy bao thuốc lá ra, châm một điếu.
“Cảm nhận thế nào?”
Ôn Tri Dư nhìn dáng vẻ anh kẹp điếu thuốc bằng ngón tay thon dài, bỗng nhiên nhớ đến câu nói đùa màu sắc của mình và Diêu Hủy lúc nãy.
Chắc chắn anh đã nghe thấy.
Nhưng có lẽ anh không để tâm, cũng không có phản ứng gì đặc biệt. “Có ạ.”
Thật ra Ôn Tri Dư căn bản không biết anh đang hỏi gì.
Cảm nhận gì, là cảm nhận về bài thuyết trình hay là cảm nhận khi đến đây? Anh không nói rõ, cô không thể đoán ra.
Thế là cô cứng nhắc nói: “Em học hỏi được rất nhiều, em thấy những gì anh nói trên sân khấu hôm nay rất đúng, khoa học kỹ thuật hưng quốc, nhân tài hưng quốc, bài diễn thuyết rõ ràng, mạch lạc, không có bất kỳ sai sót nào, còn có những vấn đề liên quan đến ngành…”
Cô thao thao bất tuyệt nói một hồi.
Cố Đàm Tuyển bật cười, đôi mắt vốn dĩ luôn bình tĩnh cuối cùng cũng có chút gợn sóng.
Anh chỉ muốn hỏi cô cảm nhận thế nào khi đến đây, sau khi quay về sẽ giải thích với Trương Gia Mậu ra sao, không ngờ cô lại nói một tràng về bài diễn thuyết của mình, thật ra bài đó rất ngắn, chỉ khoảng mười phút, bản thân anh cũng đã quên mất.
“Hôm nay là Trương Gia Mậu nhờ, cậu ấy hôm nay bận không đến được, muốn tôi chiếu cố em, tôi nghĩ, vậy thì chiếu cố thôi.”
“Cảm ơn Cố tổng.”
“Không cần khách khí.” Cố Đàm Tuyển đứng dậy, nói tiếp, “Thành viên nhóm em đâu, gọi họ vào đây.”
“Họ đang ở ngoài.”
Biết anh muốn gặp các thành viên trong studio, Ôn Tri Dư vội vàng đi gọi người. Trong phòng nghỉ khác, Cố Đàm Tuyển ngồi đó, điếu thuốc vừa nãy vẫn đang cháy, khi Dawn và những người khác bước vào, anh dập tắt điếu thuốc, gặp mặt và bắt tay khiêm tốn với họ, coi như là làm quen.
Cho đến lúc ra ngoài, Ôn Tri Dư vẫn còn cảm thấy mơ hồ. Hôm nay thật sự là một ngày kỳ lạ, giống như một giấc mơ.
Vì công việc thuận lợi, những ngày gần đây Ôn Tri Dư sống rất thoải mái, lúc làm việc còn thích ngân nga hát.
Nghĩ đến những trải nghiệm kỳ diệu trong khoảng thời gian này, cô tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Chiều thứ sáu, Ôn Tri Dư đang ngồi thử vẽ tranh tại chỗ làm việc, trong đầu luôn nghĩ đến anh.
Có lẽ là vì trải qua buổi thuyết trình hôm đó, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Cố Đàm Tuyển đứng trên sân khấu với dáng vẻ rực rỡ như vậy, ngày hôm đó cô lại nhớ đến thời cấp ba, sau đó thế nào cũng không thể xóa nhòa hình ảnh đó.
Cô luôn nghĩ đến anh, chàng trai ngây thơ của mười năm về trước.
Anh mặc áo sơ mi trắng, anh cười nói với mọi người khi đi đến sân thể dục, anh chín chắn lý trí sau 10 năm, anh lạnh lùng xa cách, anh làm việc nghiêm túc cẩn thận.
Vì vậy, cô thỉnh thoảng lại nhớ về khoảnh khắc lần đầu tiên bước vào trường cấp ba. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Đàm Tuyển.
Đó là mùa hè tươi đẹp nhất từ trước đến nay.
Mới lên cấp ba, mọi thứ đều tràn ngập sự mới mẻ và lạ lẫm, mang theo chút hồi hộp, Ôn Tri Dư vừa nhận sách vở của lớp 10, đang đi dọc hành lang cùng bạn học để về lớp, đến chỗ rẽ, cô vô tình va phải một nam sinh đang chạy vội, sách vở rơi đầy đất.
Đối phương nói: “Xin lỗi.”
Nam sinh kia có da hơi ngăm đen, thoạt nhìn là hay chơi bóng rổ ngoài trời, nói chuyện cà lơ phất phơ, cúi xuống nhặt sách giúp cô. Ôn Tri Dư liếc mắt nhìn, thấy logo Nike trên quần áo cậu ta, thời đó rất đắt.
Người bên cạnh cậu ta thản nhiên nói: “Bảo cậu đừng chạy nữa mà.”
Dụ Nhạc Âm quay đầu lại cãi: “Ai bảo cậu chọc tớ, xem, dọa người ta rồi kìa.”
Sau khi nhặt xong sách vở, hai người đi lên lầu, tiếp tục cười đùa nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến cô.
Ôn Tri Dư ngẩng mắt nhìn theo, bắt gặp góc nghiêng của nam sinh bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lại tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Cô hơi bất ngờ.
Vì nam sinh này đẹp trai thật… Rất xuất chúng.
Chỉ còn vài tiết buổi chiều, sắp tan học, khu dạy học yên tĩnh, bên ngoài hành lang đột nhiên có tiếng người chạy, vang lên tiếng nam sinh gào thét: “Cố Đàm Tuyển, Cố Đàm Tuyển, tôi thề với cậu, cậu đừng chạy!!”
Tiếng gầm rú vang vọng khắp khu dạy học, khiến giáo viên và học sinh đều chạy ra ngoài xem.
Ngày hôm đó, Dụ Nhạc Âm, học sinh mới lớp 10 nổi tiếng khắp trường, vừa vào học tuần đầu tiên đã bị gọi lên văn phòng giáo dục đứng phạt, từ đó trở thành khách quen, còn Cố Đàm Tuyển, người bị cậu ta đuổi theo gọi tên khắp khu dạy học, cũng vô tình trở nên nổi tiếng khắp khối.
“Đó chính là Cố Đàm Tuyển, người thi đậu vào đây với điểm số cao ngất ngưởng đó.”
Người bạn đầu tiên Ôn Tri Dư quen ở lớp nói: “Thiên tài, đẹp trai chứ?”
“Nhưng tớ không dám mơ tưởng đâu, mới lớp 10 mà hoa khôi lớp bên cạnh đã chủ động sang lớp cậu ta tìm, haha, bị phớt lờ luôn. Nghe nói Cố Đàm Tuyển dạo này hay trốn học, đi chơi game, đủ trò, muốn làm quen thì lên diễn đàn trường tìm, biết đâu lại tìm được cậu ấy.”
Ôn Tri Dư đang làm bài tập, không ngẩng đầu lên: “Tớ không chơi đâu.”
Một câu nói bâng quơ sau giờ học, tiếp theo tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên bước vào.
Tiết ngữ văn hôm đó rất nhàm chán, Ôn Tri Dư nghe đến ngẩn ngơ, bỗng nhiên nhớ đến câu thơ trong tập thơ cô đọc ở nhà: “Bạn cũ tàn tạ hết, bạn mới đến chọn người”
Trong lúc thất thần, cô viết chữ “chọn” theo kiểu cách đặc biệt lên vở nháp.
Chữ này thật đẹp. Cô thầm nghĩ.
Lúc đó Ôn Tri Dư mới 16 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy một người, chỉ coi đối phương là người qua đường.
Nào ngờ người đó lại khiến cả tuổi thanh xuân của cô xao xuyến, đến nỗi sau này khi hồi tưởng lại, chẳng ai có thể sánh bằng anh.
Khi tỉnh lại, trời đã chạng vạng.
Ôn Tri Dư cũng không biết tại sao mình lại ngủ quên ở studio, cả buổi chiều trôi qua, khi thức dậy, tay cô tê cứng, eo cũng đau nhức. Cô giơ tay xoa xoa.
Studio yên tĩnh đến đáng sợ, mọi người đều đã về, người cuối cùng rời đi là Tiểu Văn, nhân viên mới của studio, nhìn thấy cô, cậu ta có chút ngại ngùng: “Chị Ôn, em về trước đây.”
Ôn Tri Dư cười: “Ừ, đi đường cẩn thận.”
Studio đang chuẩn bị chuyển địa điểm, do quy mô mở rộng, nhiều đồ đạc không có chỗ để, mọi người cũng chen chúc nhau, hơn nữa hình ảnh bên trong studio cần phù hợp với ấn tượng bên ngoài, sau này đổi sang văn phòng rộng rãi hơn, tâm trạng làm việc của mọi người cũng sẽ tốt hơn.
Ôn Tri Dư không vội về nhà, ngồi đó lướt WeChat, bỗng nhiên nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc trên dòng thời gian bạn bè.
Jul đã đăng bài mới cách đây 5 phút. Chỉ là một địa chỉ quán bar.
Anh không thường xuyên đăng bài, Ôn Tri Dư chú ý đến hai lần, một lần là ảnh tụ tập bạn bè, lần này là lần thứ hai.
Ai cũng có thể nhìn ra, tối thứ sáu thư giãn, anh đang tụ tập bạn bè, đây là đang mở tiệc ở quán bar.
Không biết có phải vì là anh hay không, mà cô nhìn bài viết này rất lâu, rõ ràng chẳng có chữ nào, chỉ là đang phân tích tâm trạng của anh lúc này, ý nghĩa của việc đăng bài viết này.
Cô suy nghĩ một chút, rồi nhấn like.
Một lát sau, bỗng nhiên có thông báo tin nhắn mới, cô run lên, nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc kia, liền nhấn vào.
Không phải nhắn gì, mà là, anh cũng nhấn like bài viết vừa nãy của cô. Rất bình thường.
Nhưng Ôn Tri Dư không hiểu sao, có lẽ là do thông báo tin nhắn mới này, cô ma xui quỷ khiến mở khung chat với anh.
Lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở câu “chỉ là làm quen thôi” lần trước.
Cô suy nghĩ, sau khi cô like bài viết, anh lập tức like lại có ý nghĩa gì, là hành động vô ý, hay là có ý gì khác? Cô cảm thấy khả năng cao là vế trước, anh đang tụ tập bạn bè, lúc này hẳn là rất vui, có thể rảnh tay chơi điện thoại, chứng tỏ cũng có chút nhàm chán.
Nghĩ vậy, cô lấy cớ vừa like bài viết để thăm dò anh, nhắn tin: [Anh đang tụ tập à?]
Tin nhắn nhanh chóng được trả lời: [Ừ.]
Tinh thần Ôn Tri Dư phấn chấn, nửa đùa nửa thật hỏi: [Bên đó có trò chơi gọi điện thoại không?]
[Jul: Hửm?]
[Ôn Tri Dư: Ý em là, khi uống rượu không phải sẽ đăng lên vòng bạn bè, ai gọi đến thì người đó phải uống sao? Em muốn nói nếu có trò chơi đó, em có thể tham gia từ xa.]
Cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng.
Không biết đối phương nghĩ gì, sau vài giây “đang nhập”, tin nhắn được gửi đến.
[Jul: Em vừa mới xong việc?]
[Ôn Tri Dư: Vâng, em vừa tan làm.] [Jul: Vậy em đến không?]
Tim Ôn Tri Dư hơi nhói, có chút bất ngờ vì sự thẳng thắn của anh, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Cô mím môi, thầm nghĩ, ý của cô hẳn là không phải quá rõ ràng.
Có chút muốn đi, cũng không phải nhất định phải đi, nên cô chỉ nhắn tin hỏi thăm, dù sao bình thường cô cũng hay nhắn tin hỏi han bạn bè như vậy, nhưng thật ra cô không chỉ muốn nhắn tin đơn thuần, mà còn có chút ý đồ riêng.
Con người thật mâu thuẫn.
Cố tình Cố Đàm Tuyển lại hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô, chỉ trong nháy mắt đã hiểu.
Anh quá thông minh.
[Ôn Tri Dư: Được không ạ?] [Jul: Được chứ.]
Anh nói: [Không cần gọi điện thoại, uống rượu thì đúng là thiếu một người.]
Bước vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn khuôn mặt trắng nõn trong gương, Ôn Tri Dư thầm an ủi bản thân.
Không sao, bạn bè anh ấy đều là đối tác làm ăn, không chỉ vì lý do cá nhân, đây cũng là cơ hội tốt để mở rộng mối quan hệ, cô muốn điều hành studio tốt, loại giao tiếp này, sớm muộn gì cũng phải học.
Bắt xe taxi, nửa tiếng sau đã đến địa chỉ kia.
Khi Ôn Tri Dư đến nơi, bên trong quán bar đang rất náo nhiệt, âm nhạc ồn ào, ánh đèn sống động chiếu lên người mỗi người.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy chỗ bọn họ ngồi, quán bar lớn như vậy, bọn họ lại bao khu vực dễ thấy nhất ở phía trước, kiểu nửa kín nửa hở, một nhóm nam nữ ngồi quây thành vòng tròn, cô hơi do dự, vì có rất nhiều người lạ. Nhưng cô vẫn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Đàm Tuyển ngồi ở góc trong cùng, lúc này anh đang dựa lưng vào ghế, áo sơ mi rộng thùng thình, tư thế nhàn nhã, tay áo xắn lên đến khuỷu tay.
Cô bước tới, bạn anh huých khuỷu tay vào anh: “Này, cô bé lần trước đến kìa.”
Cố Đàm Tuyển nhìn sang.
Anh đáp: “Đừng có gọi người ta như vậy.”
Anh dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho cô. Ôn Tri Dư ngồi xuống, vẫn chưa quen lắm, nhìn quanh bầu không khí sôi động náo nhiệt, thấy cô ngồi ngay bên cạnh Cố Đàm Tuyển, không ít nam nữ còn quay sang đánh giá.
Cảm nhận được những ánh mắt khác nhau, cô hơi căng thẳng. “Em uống gì?” Cố Đàm Tuyển hỏi.
Cô đáp: “Em không uống.”
Anh nhướng mày: “Lúc đến thì nói uống rượu, đến rồi lại nói không uống?”
Vô lý thật.
Ôn Tri Dư do dự.
Cô đúng là có nghĩ đến, nhưng đến đây cũng là muốn ngồi chơi một chút, cô cho rằng anh hiểu được tâm tư của cô.
“Vậy, em uống một chút cũng không sao.”
Cố Đàm Tuyển đã nhìn thấu, quay đầu lại nói: “Vậy cứ mang nước ép lên đi.”
Một ly nước ép nho nhanh chóng được mang lên, màu tím xanh đẹp mắt.
Có người bên cạnh trêu chọc: “Này, sao anh tuyển lại khách sáo với em gái đối tác của Trương tổng thế, định đào góc tường à?”
Cố Đàm Tuyển liếc mắt: “Còn nói được, xem ra là rót chưa đủ.”
Anh quay sang nói với Ôn Tri Dư: “Bạn bè tôi đều như vậy, em đừng để ý.”
Cô ừ một tiếng.
Cố Đàm Tuyển nhìn dáng vẻ không quen của cô, hỏi: “Rõ ràng không thích ứng như vậy, sao lại đột nhiên like bài viết của anh?”
“Thấy bạn bè đăng bài thì like chẳng phải rất bình thường sao?”
Anh cười cười: “Thì bình thường, nhưng tôi đăng bài là vì chúng tôi có quy tắc, ai like thì người đó phải đến đây.”
Hóa ra là vậy.
Ôn Tri Dư nghĩ, thảo nào anh lại đột nhiên like bài viết của cô, vậy lúc đó anh là muốn gọi cô đến, hay là sao?
Chắc là nói đùa thôi, nếu cô không chủ động nhắn tin, anh cũng sẽ không gọi.
Cô hỏi: “Vậy em đột nhiên đến đây, không sao chứ?” Anh ừ một tiếng: “Không sao.”
Trong nhóm có Dụ Nhạc Âm và bạn gái, bạn gái là tiểu hoa mới quen, lần trước gặp ở bài tràng, kiểu thanh thuần, hôm nay mặc váy hai dây, nghe mấy người khác nói chuyện mới biết, đây có lẽ là cô gái Dụ Nhạc Âm – tay chơi khét tiếng – quen lâu nhất, cũng được nửa năm rồi.
Trước kia khi nào chẳng phải thay đổi như thay áo, thích thì quen.
Lúc nãy khi Ôn Tri Dư đến, hai người bọn họ đang nhảy nhót ở phía trước, không nhìn thấy, lúc này Dụ Nhạc Âm nắm tay bạn gái trở về, lập tức nhìn thấy Ôn Tri Dư ngồi bên cạnh Cố Đàm Tuyển, lên tiếng: “Em gái bị phạt đứng kìa, em đến khi nào vậy? Anh không biết đấy.”
Bị gọi tên sẽ trở thành tâm điểm chú ý, nhưng tốt xấu gì cũng có quen biết nên sẽ không quá ngại ngùng.
Lần này Ôn Tri Dư đáp lại: “Tôi có tên.”
Dụ Nhạc Âm cười: “Được rồi, có tên, tên gì?” Cô đáp: “Ôn Tri Dư.”
Dụ Nhạc Âm gật đầu: “À, tôi nhớ rồi, chính là Ôn Tri Dư học bá ngày xưa cứ lẽo đẽo theo sau Cố Đàm Tuyển đúng không?”
Người này cũng thích trêu chọc, hay lôi chuyện người khác ra nói. Mọi người đều cười, âm nhạc giữa sân khấu đột nhiên chuyển sang bài
You Are In Love, bản remix sôi động, ánh sáng cũng thay đổi, Dụ Nhạc Âm nắm tay bạn gái bước lên bục DJ. Mọi người xung quanh đều đứng dậy, nhún nhảy theo điệu nhạc, cuồng nhiệt.
Ôn Tri Dư vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cố Đàm Tuyển quay sang hỏi: “Em có biết hôm nay là buổi gì không?” Ôn Tri Dư khó hiểu: “Buổi gì ạ?”
Anh cười mà không nói.
Dữu Nhạc Âm đã đến bục DJ, dưới ánh đèn sân khấu, cậu ta nói vào micro: “Chào mừng đến với buổi biểu diễn đặc biệt của Dụ gia, tôi xin tuyên bố, You Are In Love!”
Đến đoạn cao trào, pháo hoa bất ngờ được bắn lên từ phía trước sân khấu, thẳng tắp lên trời cao, khiến cả hội trường reo hò.
Dưới ánh đèn, Dụ Nhạc Âm và bạn gái nhảy theo điệu nhạc rock and roll, tay khoác lên nhau, đột nhiên hôn nhau, sau đó hôn nồng nhiệt trước mặt mọi người, tiếng hò hét vang lên không ngớt.
Chứng kiến cảnh tượng này, Ôn Tri Dư hơi sững sờ, lưng vô thức thẳng tắp.
Cô đột nhiên hiểu ra.
Liếc mắt nhìn Cố Đàm Tuyển bên cạnh, anh bình tĩnh đáp: “Buổi tụ tập tình nhân.”
Chuyện này đối với cô mà nói, quá sức chịu đựng.
Cô không ngờ khi mọi người ở đây phấn khích đến mức có thể trực tiếp hôn nhau trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật ái muội, nồng nhiệt, cuồng nhiệt.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, giơ tay reo hò, chỉ có cô và Cố Đàm Tuyển ngồi yên, dưới đám đông, như người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt.
Ôn Tri Dư chưa bao giờ thấy bất an như vậy, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô luôn cho rằng Cố Đàm Tuyển là người trong sáng, nhưng anh ấy lại nhìn những chuyện này bằng ánh mắt bình thường, là quen với những chuyện này, hay là do trước kia đi du học nước ngoài nên đã thấy quen? Anh ấy thật đặc biệt, thật sự khác với những người khác.
Cô bỗng nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nồng nặc mùi rượu, không khí nóng bỏng, con người cũng trở nên khô nóng, cô bỗng nhiên cảm thấy trong xương cốt mình cũng có chút xao động, cũng muốn bốc đồng, cũng muốn buông thả.
Sống 25 năm, cô chưa từng được ai hôn, cảm giác môi chạm môi là như thế nào, cô không biết, cũng không biết có thể làm chuyện đó với ai,
Diêu Hủy luôn nói cảm giác rất tuyệt, có
Ôn Tri Dư lơ đãng nhìn Dụ Nhạc Âm và bạn gái cô ấy đang hôn nhau, trong lòng bỗng dấy lên một chút hoang mang. Cô tự nhiên liên tưởng đến Cố Đàm Tuyển, bạn bè của anh đều như vậy, vậy anh có từng như thế này chưa? Liệu anh đã từng hôn môi với những cô gái khác khi du học, kinh nghiệm của anh có phong phú không, liệu anh có phải là người thích kiểm soát trên giường hay không? Anh hiểu mọi thứ như vậy, có phải anh là cao thủ tình trường?
Vốn định quan sát phản ứng của Cố Đàm Tuyển khi xem cảnh này, Ôn Tri Dư vô thức nhìn về phía anh. Như nhận ra được ánh mắt của cô, Cố Đàm Tuyển liếc sang hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Bị bắt gặp, Ôn Tri Dư hơi hoảng hốt, theo bản năng trả lời: “Nghĩ về nụ hôn.”
Cố Đàm Tuyển nghe vậy, ánh mắt anh chợt thay đổi.
Ôn Tri Dư bỗng chừng tỉnh lại, vội vàng giải thích: “Không phải, ý em không phải là em muốn, mà là em đang nghĩ, họ lại trực tiếp hôn nhau ở đây… Vậy, người khác, vậy bọn họ…”
Càng giải thích, lời nói của cô càng trở nên rối rắm. Cố Đàm Tuyển nhìn cô, ánh mắt càng thêm khó hiểu, thậm chí khóe môi còn hiện lên một tia ý cười.
Ôn Tri Dư chỉ muốn độn thổ cho xong chuyện. Cuối cùng, cô đành buông xuôi: “Anh hiểu ý em mà.”
Cố Đàm Tuyển đáp lại bằng một tiếng “ừ”: “Không hiểu.” Ôn Tri Dư có chút nóng ruột: “Chính là…”
Cố Đàm Tuyển lại nói: “Không sao.”
Rồi anh mượn lời cô lúc nãy: “Người trưởng thành, tôi hiểu.”
------oOo------