Ôn Tri Dư bực bội, cô thốt lên: “Thật không phải…”
Cố Đàm Tuyển nhếch mép: “Ừ, tôi biết. Tuỳ em chơi đấy.” Gương mặt Ôn Tri Dư càng đỏ ửng.
Tuy anh nói đùa, nhưng lời nói đó vẫn khiến cô không thể hoàn toàn làm ngơ.
Câu chuyện bị cắt ngang khi một người bạn đến gần Cố Đàm Tuyển: “Lương Huỳnh vừa hỏi tụi mình ở đâu, muốn xin địa chỉ.”
Cố Đàm Tuyển nhướng mày.
Ôn Tri Dư cũng nghe thấy, chút rung động vừa rồi trong lòng cô bỗng chốc tan biến.
Cố Đàm Tuyển quay sang nói gì đó với bạn mình. Chắc là trả lời về việc có nên cho Lương Huỳnh đến đây hay không, dù sao thì câu trả lời cũng chỉ có hai.
Thái độ của anh rất bình thản, Ôn Tri Dư không rõ là snh muốn Lương Huỳnh đến hay không.
Ôn Tri Dư bắt đầu suy nghĩ về bản thân, cô tự hỏi có nên rời đi hay không, dù sao cô cũng không uống rượu, cũng chẳng nhảy disco, ở lại đây thật sự không thoải mái lắm. Hơn nữa Cố Đàm Tuyển cũng có những người bạn nữ khác, đâu chỉ có mình cô. Cô nhiều nhất cũng chỉ là người mới quen của anh, căn bản không thân thiết.
Cô kiếm cớ: “Em muốn ra cửa hàng tiện lợi một chút.” Cố Đàm Tuyển nhìn cô: “Sao thế?”
“Dạ dày em hơi nóng, muốn mua ít thuốc.” “Vậy đi cùng nhau.”
Ôn Tri Dư ngạc nhiên khi nghe Cố Đàm Tuyển chủ động đề nghị đi cùng, cô ngẩn người ra mất hai giây, mãi đến khi anh đứng dậy nhìn cô vẫn chưa nhúc nhích: “Sao thế, ngốc à?”
Cô hoàn hồn: “Không có.”
Bên ngoài trời đã tối, gió đêm tháng sáu mang theo hơi nóng, hai ngày nay nhiệt độ khá cao
Ôn Tri Dư cảm thấy trong tai vẫn còn ù ù, hơi khó chịu, đó là di chứng sau khi nghe nhạc DJ quá nhiều, ra ngoài rồi vẫn như ở một thế giới khác, cô thật sự không quen với việc đến những nơi như thế này. Ánh
sáng mờ ảo, tai thì nhức nhối, bên cạnh lại là người cô để ý, luôn muốn len lén nhìn anh, lại sợ nhất cử nhất động của mình bị phát hiện, bị gán lên dấu vết ái muội, cô sợ hãi tâm tư nhiều năm qua của mình bị phát hiện. Cô cúi đầu, bắt đầu bóc vỏ thuốc.
Cố Đàm Tuyển chưa từng đánh giá ai một cách nghiêm túc như vậy, bạn bè trong nhóm đa phần đều phóng túng, quá lố, phô trương, rất hiếm gặp cô gái nào trầm tĩnh, hướng nội như Ôn Tri Dư, hơi hướng nội, nhưng lại có chính kiến riêng, mọi tâm sự đều giấu kín trong lòng. Gần gũi mới phát hiện ra làn da Ôn Tri Dư thật ra rất trắng. Cô rất ít trang điểm, nhìn nghiêng cũng không thấy tì vết gì trên mặt, đuôi mắt hơi cụp xuống, liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô gái này tính tình tốt.
Anh nói: “Hình như hồi cấp ba tôi không hay gặp em?”.
Ôn Tri Dư ừ một tiếng: “Ngày thường em đều ở trong lớp mình”. Khi đó, cô ăn mặc rất bình thường, lại hay đeo kính gọng to, tự nhận thấy mình hồi đi học trông rất quê mùa. 10 năm trôi qua, ngoại hình một con người có thể thay đổi rất nhiều.
Cố Đàm Tuyển nói: “Tôi cũng có bạn ở lớp 1, cũng từng đi qua, nhưng chưa từng thấy em”.
Sao có thể gặp được chứ. Cô thầm nghĩ, mỗi lần anh đến lớp tìm cậu bạn kia cô đều chú ý, khi đó cô ngồi bàn đầu, ngay trước bục giảng, cúi đầu làm bài tập, cả đầu vùi vào sách vở. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, cũng chỉ dám liếc nhìn anh bên cửa sổ cong môi cười nói với người ta.
Cố Đàm Tuyển hỏi: “Em từng yêu ai chưa?”. Cô khựng lại, ngạc nhiên. “Tôi tò mò hỏi chút thôi”, anh nói, “Hình như rất ít khi nghe em nói về bản thân”.
“Chưa, nhưng ban đầu em định đi xem mắt”.
“Sớm vậy đã xem mắt rồi?” “Sớm sao?”.
“Hơi sớm, chẳng phải em cũng 25 tuổi như tôi sao”. “Bố mẹ em thấy lớn rồi”.
Anh nhếch môi: “Tuổi này cũng chưa lớn mà”.
Có lẽ sợ anh đợi lâu, Ôn Tri Dư cố ý làm nhanh, uống xong nước, ném cốc vào thùng rác, rồi lấy thuốc còn lại ra bỏ vào túi.
Điện thoại anh ting lên một tin nhắn thoại mới. Click mở, Dụ Nhạc Âm trong khung cảnh ồn ào nói: “Mẹ kiếp, sao cậu nháy mắt đã biến mất tăm, lén đi mở phòng à? Còn mang cả học bá đi nữa chứ”.
Âm thanh ngoài loa rất lớn, Ôn Tri Dư cũng nghe thấy. Cố Đàm Tuyển không nhìn cô, nghiêng người cầm điện thoại, cũng gửi một tin nhắn thoại: “Nói chuyện chú ý từ ngữ chút”. Đàn ông con trai hay đùa giỡn kiểu này trước mặt con gái thật sự không hay ho cho lắm. Ôn Tri Dư không nói gì, cứ làm việc của mình, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà chú ý đến anh.
Hóa ra bên kia đang chuẩn bị khui champagne tower, Dụ Nhạc Âm đã nói với Cố Đàm Tuyển là muốn chơi lớn, hôm nay quẹt thẻ của Cố Đàm Tuyển, vậy dĩ nhiên người bỏ tiền ra mua phải đi mở màn. Champagne thượng hạng, cả chục vạn một tháp, mọi người đều đang đợi Cố Đàm Tuyển quay lại.
Cố Đàm Tuyển đặt điện thoại xuống, nói: “Bọn họ muốn khui champagne tower, vậy em còn muốn quay lại uống rượu không?”.
Cô ậm ừ.
“Tôi đang hỏi em đấy”, anh nhìn cô, “Chút nữa chắc sẽ vui, hay là quay lại tụ tập?”.
Đây là đang hỏi cô đi hay ở đấy. Vừa rồi anh đã nhìn ra dáng vẻ không hòa nhập được của cô ở đó, người không biết chơi mà ở đó rất nhàm chán.
Ôn Tri Dư hỏi: “Champagne tower là gì?”.
Cố Đàm Tuyển khẽ ừ, ngẫm nghĩ: “Chắc là… đủ loại ly rượu xếp chồng lên nhau thành một thứ giống kim tự tháp xa xỉ?”.
“Chưa thấy bao giờ”, giọng Ôn Tri Dư hơi nhỏ. Anh cười: “Vậy hôm nay được thấy rồi đấy”.
Lúc đi theo Cố Đàm Tuyển quay lại, bên trong vẫn đang ầm ĩ, có người chơi Street Dance trên sân khấu cầm mic hát Rap khuấy động, người đàn ông cao ráo, quý phái vừa bước vào, mọi người xung quanh liền tránh đường. Không nhịn được nhìn anh, rồi lại nhìn theo cô gái có vẻ ngoài trầm tĩnh đi sát phía sau anh. Lâu rồi không thấy Cố Đàm Tuyển dẫn ai theo, lần trước hình như đã là chuyện rất lâu về trước, lần này thấy anh dẫn cô gái này ra ngoài, ai cũng nghĩ là bạn gái, nhưng hỏi thì lại không phải.
Dụ Nhạc Âm cầm chai rượu đưa cho Cố Đàm Tuyển, một tay cầm điếu thuốc lá phẩy phẩy, khàn giọng nói: “Cố tổng tìm vui xong rồi à”.
Cố Đàm Tuyển mặc kệ hắn, nói: “Cậu còn nhỏ mà, chơi cái này làm gì”. Dụ Nhạc Âm càng huênh hoang: “Ai da, bạn gái thích chơi mà”.
Nhìn sắc mặt cậu ta, Cố Đàm Tuyển chỉ cười.
Bên cạnh lại có người hỏi: “Nói xem, anh Tuyển định khi nào tìm bạn gái vậy, cứ thấy anh thế này mãi”.
Anh nói: “Đừng nói đến tôi, còn sớm”.
“Người trước, chia tay cũng mấy tháng rồi nhỉ?”.
Không nói tiếp, anh chỉ cầm chai rượu lên mở nắp. Nắp chai rơi xuống đất, lăn mấy vòng đến chân Ôn Tri Dư, cô nghe thấy câu “mấy tháng” kia, trong lòng không hiểu sao lại chùng xuống.
Cố Đàm Tuyển ừ một tiếng: “Chia tay rồi, sao thế, định giới thiệu cho tôi à?”.
Bạn anh nói: “Chỉ sợ giới thiệu rồi anh lại chê”. Anh cong môi: “Yêu cầu của tôi cao vậy sao?”.
Ôn Tri Dư đứng giữa đám đông, cảm giác tim mình thắt lại khi nghe bạn bè của Cố Đàm Tuyển nói: “Ai không biết cô ấy chứ.” Cô muốn bỏ chạy nhưng Cố Đàm Tuyển gọi tên cô, thu hút sự chú ý của mọi người. Bầu không khí tĩnh lặng đến mức ai cũng nghe thấy rõ tên cô, và mọi người đều tò mò muốn biết Ôn Tri Dư trông như thế nào. Được Cố Đàm Tuyển gọi tên đồng nghĩa với việc trở thành tâm điểm bàn tán.
Cố Đàm Tuyển yêu cầu Ôn Tri Dư khui champagne, nói: “Em không phải muốn xem tháp champagne sao, đến đây mở màn đi.” Ngón tay Ôn Tri Dư run lên, vừa vì phải là tâm điểm chú ý, vừa vì tòa tháp champagne cao chót vót, xa hoa và tinh xảo. Cô nhớ khi đến đây đã nghe nhân viên tiếp tân nói tòa tháp này trị giá 168.000 tệ và là lần đầu tiên
trong ba tháng gần đây có người đặt hàng. Cố Đàm Tuyển chính là “kẻ có tiền” trong miệng mọi người.
Ôn Tri Dư nói cô không biết cách khui champagne, Cố Đàm Tuyển cười và dẫn cô lên bục cao hơn mọi người. Anh nói với cô: “Khai champagne tháp, có thể ước một điều ước. Tôi nhớ Dawn mới thành lập được một năm phải không?” Ôn Tri Dư ngạc nhiên vì anh vẫn nhớ đến công ty nhỏ của cô. Cố Đàm Tuyển quay sang giới thiệu với mọi người: “Đây là CEO kiêm họa sĩ chính của studio game mà tôi mới quen, mọi người làm quen đi, sau này gọi là cô giáo Ôn.” Đám đông hò reo: “Cô giáo Ôn! Cô giáo Ôn!”
Ôn Tri Dư cảm thấy mọi thứ thật không chân thật. Cố Đàm Tuyển quay lại, nói với cô: “Tới đây nào, CEO tương lai, cổ đông của công ty game. Mọi người đều nói em có tiền đồ đấy.” Cô nhận ly rượu từ anh trong tiếng hò reo của mọi người. Ôn Tri Dư cố gắng giải thích: “Tôi không phải cô đâu. Tôi chỉ là một người bình thường làm hậu trường…” Cô cảm thấy mình không xứng đáng với những điều này, tất cả là nhờ Cố Đàm Tuyển.
Cố Đàm Tuyển khẳng định: “Tôi nói em thì chính là em.” Ôn Tri Dư rót rượu xuống, dòng chất lỏng màu cam óng ánh như dải ngân hà tuôn chảy. Bài hát “Empire State of Mind” vang lên, mọi người cuồng nhiệt reo hò. Giữa sự náo nhiệt này, Ôn Tri Dư như lạc vào thành phố tội ác trong truyền thuyết, nơi mọi người hướng về New York, cũng giống như thành phố Bất Dạ Thành đầy rẫy tư bản này.
Ôn Tri Dư cũng khao khát cuộc sống như vậy. Là một người bình thường, cô ngưỡng mộ người mạnh mẽ và cũng muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô tham lam, khi đứng cạnh Cố Đàm Tuyển, cô ích kỷ muốn được là người con gái duy nhất của anh. Cô nhỏ nhen, khi nghe người khác nhắc đến quá khứ của anh, cô cảm thấy khó chịu. Cô rất sợ hãi, sợ mình sẽ chìm đắm, sợ mình sẽ lạc lối.
Một tháng trước, cô chỉ là một người bình thường với công việc bình thường, hoang mang và lạc lối sau khi khởi nghiệp thất bại. Nhưng cô
may mắn gặp được anh, được trải nghiệm những cảnh tượng xa hoa này. Khi bước xuống bục, cô vô tình va phải người phía sau và theo bản năng nắm lấy tay người bên cạnh. Đó là ngón áp út và ngón út lạnh lẽo. Cô nhận ra người bên cạnh là ai và cảm thấy rùng mình.
Trái tim cô đập loạn nhịp, cảm giác nơi đầu ngón tay chạm vào anh vẫn còn in lại. Cô quay đầu lại, Cố Đàm Tuyển đang mải nói chuyện với người khác, dường như không hề nhận ra khoảnh khắc chạm tay vừa rồi.
------oOo------