Thuỷ Triều Xuống - Trình Dữ Kinh

Chương 4

“Không có.” Du Nhạc Âm lắc đầu. “Cậu chỉ gặp cô ấy trong mơ thôi.” “Không nhớ.” Cố Đàm Tuyển thở dài.

Du Nhạc Âm cười: “Phải rồi, cậu gặp nhiều con gái quá nên chắc quên mặt rồi.”

 

Những quân mạt chược bị vất thành một đống, Cố Đàm Tuyển duỗi tay chạm vào chúng.

 

“Có lẽ vậy.” Anh đáp. Lúc ấy.

Ôn Tri Dư tựa cánh tay lên sofa, lặng lẽ nhìn ánh đèn lấp lánh trên trần nhà.

 

Đến khi thật sự cảm nhận được sự thoải mái của nơi này, cô mới hiểu tại sao nhiều người giàu lại thích đến những chỗ như thế này. Mọi thứ đều

 

phục vụ cho bạn, đi đâu cũng có người đón tiếp lịch sự mỉm cười, đồ đạc toàn hàng cao cấp, ngay cả chiếc sofa cô đang ngồi cũng mềm mại đến mức như rơi vào một giấc mộng dịu dàng, không muốn tỉnh lại.

 

Nhớ lại cuộc đối thoại ngắn ngủi vừa rồi, như đang replay lại ván game, cô thấy bực mình về biểu hiện của mình. Cứ như một game thủ sau khi kết thúc ván đấu mới nhận ra chiêu nào không phóng tốt, pha team fight nào không khai đúng. Tối về nằm trên giường mới tiếc nuối nhớ ra câu nào không nói cho sắc bén, không đủ cay độc để chạm vào điểm yếu của đối phương.

 

Nói chuyện với Cố Đàm Tuyển cũng vậy.

 

Anh hỏi cô về game, chắc chắn là vì thấy hứng thú. Còn cô thì sao, chỉ biết “à” một tiếng, “ừm” một câu. Thật ngốc.

Nhưng tại sao anh lại nói chuyện với cô nhỉ, là nhớ ra cô, hay chỉ là một câu nói vô tâm?

 

Không thể nào nhớ ra cô được, họ xa cách như vậy, dù là quá khứ hay hiện tại, trong thực tế chẳng có điểm giao nhau nào.

 

Hồi còn học trường cấp 3 số 32, ngoài những buổi tập trong giờ nghỉ. Tiếp xúc duy nhất của họ chỉ là những lần thoáng nhìn thấy nhau.

Cô học văn ban 1, Cố Đàm Tuyển học tự nhiên ban 9.

 

Một dãy lớp ban 9, cô ở tầng 1 phòng đầu tiên, anh ở tầng 3 phòng cuối cùng, khoảng cách xa nhất có thể.

 

Mỗi lần trưa đi ăn cơm hoặc tối tan học, cô đều cố nán lại đến cuối cùng mới về, bởi vì đám bạn của anh thường xuống muộn, chầm chậm, dẫm từng bậc thang, vừa đi vừa tán gẫu chuyện đời.

 

Anh luôn đút tay túi quần, xung quanh vây quanh bạn bè, anh cũng hạ mi mắt, lắng nghe các bạn nữ nói chuyện.

 

Ôn Tri Dư thừa cơ hội đó, giả vờ vô tình liếc nhìn anh một cái nhanh — Ban đầu là vô tình thật.

Cô là học sinh trực nhật, trưa quét dọn vệ sinh ở hành lang, nghe thấy tiếng nói chuyện của đám con trai vô tình ngẩng đầu lên thì bốn mắt nhìn nhau.

 

Dưới mái tóc đen ngắn, đôi mắt trong veo không gợn sóng, mang theo nét thanh xuân của thiếu niên. Đồng phục xanh trắng rộng rãi khoác trên người anh, vừa lười biếng vừa quý phái.

 

Tim cô gái nhỏ đập thình thịch.

 

Gió thổi làm tóc anh bay bay, anh đang nghe người bên cạnh nói chuyện, rất nhanh thu hồi ánh mắt quay đầu đi xuống.

 

Để lại khoảng cầu thang trống trơn, người đã đi hết, Ôn Tri Dư vẫn đứng đó cầm chổi, rất lâu sau vẫn chưa định thần.

 

Cô mới nhận ra có lẽ họ đều xuống vào giờ đó, lần đầu là quét dọn, lần sau là thử, dần dần theo thời gian tìm ra thói quen.

 

Thứ 4 sau tiết 4, khoảng 12 giờ 10 phút, họ sẽ xuống.

 

Sau đó, Ôn Tri Dư sẽ giả vờ quét dọn ở đó, chỉ để chờ đợi khoảnh khắc ngắn ngủi có thể nhìn anh như vậy.

 

Nên, anh chắc chắn không nhớ ra cô.

 

Lúc đó bên cạnh anh đã có rất nhiều người theo đuổi, Cố Đàm Tuyển của trường cấp 3 số 32 như ngôi sao xa xôi không thể với tới. Còn cô, bất quá là một học sinh, bình thường nhất, không có gì thú vị.

 

Một nữ sinh ngoan ngoãn chỉ biết cắm đầu học ngồi bàn đầu, và một học sinh xuất sắc lang thang khắp nơi, vĩnh viễn không có điểm giao nhau.

 

Khi Ôn Tri Dư tỉnh dậy, xung quanh đã yên tĩnh. Nửa đêm, mưa đã tạnh, không còn là cơn mưa gió cuồng loạn nữa, thỉnh thoảng có vài giọt nước đọng trên cửa sổ tạo nên cảm giác yên bình.

 

Cô cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

 

Chắc là quá thoải mái, bản thân quá mệt mỏi, suy nghĩ cứ thế chìm vào giấc ngủ.

 

Điện thoại có rất nhiều tin nhắn.

 

Mười phút trước là từ Đàm Phong, nửa giờ trước anh ta xin lỗi và giải thích nguyên nhân lần này, sau đó hỏi cô đã về nhà chưa.

 

Ôn Tri Dư ngồi dậy, nhìn quanh cách bài trí, trả lời: “Vẫn còn ở Tùng Yến.”

 

Đàm Phong: “???”

 

Đàm Phong: “Anh về đến nhà rồi, sao em còn ở đó, không phải đã về từ lâu rồi sao?”

 

Ôn Tri Dư định nói không biết sao lại ngủ mất mấy tiếng.

 

Chưa kịp trả lời, bên kia đã vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi, Anh đang lái xe để anh quay lại đón em.”

 

Đàm Phong rất nhanh quay đầu xe trở lại, Ôn Tri Dư tranh thủ đi vệ sinh rửa mặt, sau đó cầm đồ ra ngoài chờ. Đàm Phong đỗ xe ở phía trước, đèn xe nháy hai cái, cô biết là anh ta.

 

“Anh thật không hiểu đám người này làm cái gì, vốn dĩ hai ngày trước nói cũng tốt, lúc uống rượu còn bảo chỉ cần có thể đưa kế hoạch ra bàn bạc kỹ thì dự án sẽ thông. Ai ngờ hôm nay lại giả câm vờ điếc, anh biết ngay, toàn đùa với mình thôi, đến cuối cùng thì chẳng có ý định hợp tác gì cả.”

 

Vừa lên xe anh ta đã tuôn một tràng. Đàm Phong tính nóng, làm gì cũng vậy.

 

Ôn Tri Dư đã quen từ lâu, nói: “Không sao đâu, vậy lần sau không làm việc với đám người này nữa.”

 

Đàm Phong: “Haiz, Anh cũng chỉ vì đi hội chợ khoa học kỹ thuật mới quen mấy đại lão này, hai ngày nay vừa chơi vừa uống rượu cứ tưởng lấy lòng được. Thực ra họ không làm game là nghề chính, căn bản không có thiện chí thật sự. Nhìn vậy thì chúng ta mang dự án đi gõ cửa từng nhà phát hành còn hơn.”

 

Ôn Tri Dư nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, khẽ ừ một tiếng.

 

Anh ta lại hỏi: “Vừa nãy em làm gì vậy? Ra ngoài không thấy em đâu, chờ ở đâu thế?”

 

“Lễ tân tốt bụng, bảo có phòng trà, cho em vào ngồi nghỉ.”

 

“Chỗ đó hoặc là phòng thuê, làm gì có phòng trà. Em nói thật đi.” “Không biết, Em cũng thấy lạ, cửa treo biển gì đó… Thiên Phố Thính.” Đàm Phong đang lái xe bỗng có biểu cảm rất kỳ lạ.

“Phòng của chúng ta hôm nay đã hơn 1 ngàn một đêm rồi, em biết Thiên Phố Thính là ai có thể thuê không? Đó là tính tiền đấy, ai vào được đều là người có máu mặt, một đêm vài chục ngàn.”

 

Ôn Tri Dư sững người, sắc mặt cũng có chút do dự. Đàm Phong liếc nhìn cô: “Anh thấy em nằm mơ thì có.” Cô đáp: “Thật không phải mơ.”

Câu này nói không có chút tự tin nào.

 

Cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, có lẽ, đúng là một giấc mơ thôi. Lần này thất bại không do ai, mọi người đều hơi ủ rũ.

Không có vốn đầu tư không thể tiếp tục nghiên cứu phát triển, không có background nên bị các nhà phát hành coi thường. Họ vất vả làm ra bản

 

demo của dự án, chưa kịp tung ra thị trường, chưa có người chơi nào trải nghiệm game của họ, thật không cam lòng.

 

Trước đó là mọi người đều từng làm việc ở các công ty công nghệ.

 

Một đám người không cam chịu số phận, trong một đêm vô tình gặp nhau, uống say rồi cụng ly bàn chuyện khởi nghiệp. Khởi nghiệp thì sao nào, những người ngồi đây ai chẳng tốt nghiệp trường danh tiếng, có cả lập trình viên backend đẳng cấp, cũng có sales từng kiếm được hàng chục ngàn tiền thưởng. Ngay cả Ôn Tri Dư cũng là sinh viên nghệ thuật xuất sắc, tác phẩm thiết kế thời đại học từng được khen ngợi.

 

Làm game thì có gì không được chứ, những hãng game lớn cũng từng khởi đầu từ con số 0, huống chi họ đâu phải không có kinh nghiệm.

 

Có ước mơ, quyết tâm thực hiện, lập tức bắt tay vào làm.

 

Mấy tháng đầu quả thật rất khó khăn, vì chưa xác định được hướng phát triển, lý tưởng cốt lõi, chiến lược làm việc. Sản phẩm của họ sẽ như thế nào, đầu tư bao nhiêu tài chính, triển vọng phát triển tương lai ra sao đều hoàn toàn mù mịt.

 

Khi họ lần đầu tiên gom góp được chút tiền, thuận lợi làm được hồ sơ và có thể bắt đầu thực hiện, đám người trẻ này vui mừng khôn xiết.

 

Đêm là dự án họ cùng nhau tạo ra, không phải game với quy mô sản xuất lớn, chỉ là nỗ lực sáng tạo cảnh tượng và nhân vật, cốt truyện mới mẻ độc đáo cùng hình thức chiến đấu sáng tạo.

 

Nửa năm phát triển cũng không phải thuận buồm xuôi gió, Ôn Tri Dư vì thiết kế nguyên họa và mô hình cho dự án này từng suýt sầu rụng tóc, máy tính văn phòng vì chạy liên tục ba ngày với cường độ cao còn bị cháy một cái.

 

Trải qua nhiệt huyết với sự nghiệp, cũng nếm trải những đòn đau từ thực tế, đôi khi Ôn Tri Dư cũng có những giây phút nghĩ, thôi vậy, không cố nữa, quay về đi làm công ăn lương vẫn hơn, thực sự quá khó khăn.

 

Nhưng có lúc lại cắn răng muốn đấu tiếp, thừa lúc còn trẻ không đấu, chẳng lẽ đợi đến già mới thành tiếc nuối sao?

 

Sáng sớm, thành phố mờ sương.

 

Ôn Tri Dư tranh thủ chút thời gian về nhà, tiện đường ghé chợ Đông mua ít đồ ăn và trái cây.

 

Nhà Ôn Tri Dư ở phố Xuân Lan ngõ Nam La, khu phố cũ Nam Hoa, mọi thứ đều cũ kỹ.

 

Mỗi lần vội vã qua đường còn nghe thấy tiếng chuông trường cấp 3 số 32 đầu phố, vừa đến chủ nhật, các học sinh mặc đồng phục xanh trắng đi xe đạp như một đoàn quân hùng hậu tuôn ra từ cổng trường, đám tân binh tương lai như biển xanh của đất nước.

 

Đôi khi Ôn Tri Dư ngồi ăn sáng ở đầu phố còn ngẩn ngơ nhìn cổng trường quen thuộc bên kia đường, hồi tưởng về cuộc sống học sinh cấp 3 vừa vất vả vừa phong phú của mình nhiều năm trước.

 

Khi về đến nơi, mẹ cô đang nói chuyện phiếm với người khác ở cửa, phơi quần áo dưới lầu, cầm xô đi đổ nước, suýt văng vào chân Ôn Tri Dư.

 

Vừa ngẩng lên nhìn thấy con gái mình, bà Lục Cần sắc mặt thay đổi, vội vàng quăng cả lô cuốn tóc sang một bên: “Sao hôm nay tiểu thư lớn có hứng thú về thế?”

 

Lục Cần quay người đi vào, Ôn Tri Dư đi theo, gọi: “Mẹ.”

 

Nhà họ ở tầng hai, lên hết cầu thang là đến, mẹ cô nói: “Đừng gọi, tôi sợ tôi không gánh nổi tiếng mẹ của cô.”

 

Ôn Tri Dư hơi bất đắc dĩ, đẩy cửa vào, để túi trái cây lên bàn: “Mua cho mẹ này, trái cây.”

 

“Tôi có bảo cô mua gì đâu.” Bà Lục Cần rất cần mẫn, vào cửa là không ngồi yên được, vừa làm vừa trách móc: “Sắp xếp cho cô buổi xem mắt cô không đi, trước giờ thi một tiếng báo là không muốn đi. Được thôi, chỉ vì cô nói không muốn đi mà sau này tôi sẽ bị người ta nói là người trung gian kém, cô đúng là biết làm mẹ già mất mặt.”

 

Ôn Tri Dư hơi bất đắc dĩ, nói: “Chỉ là con cảm thấy không thực sự thích…”

 

“Không thích, cô chưa gặp mặt sao biết không thích?”

 

Ôn Tri Dư gượng gạo đáp: “Thật sự là con không muốn lắm, nhất định phải vội vã xem mắt sao mẹ, gả bản thân đi sao? Con còn trẻ, muốn tập trung cho sự nghiệp, hơn nữa, con cũng muốn ở bên bố mẹ thêm vài năm nữa.”

 

Lục Cần nói: “Ở bên, ngày thường cũng chẳng thấy cô về nhà, miệng nói nghe hay lắm. Còn trẻ, cô 25 tuổi rồi, lại cứ mải mê sự nghiệp, qua hai năm nữa 30 tuổi thì sao?”

 

“Sẽ không đâu, con hứa.” Ôn Tri Dư giơ ba ngón tay.

 

Bà Lục Cần liếc nhìn, lúc này mới tạm nguôi giận, khẽ càu nhàu: “Chúng ta đây chẳng qua chỉ muốn tìm người chăm sóc cho con thôi…”

 

“Mẹ ơi, giới trẻ bây giờ đều có khả năng tự chăm sóc bản thân mà, con một mình vẫn sống tốt.”

 

“Phải, con cứ nói bận công việc, vậy giờ công việc thế nào rồi?” Ôn Tri Dư lúng túng.

“Suốt ngày mê mải với thiết kế của con, ngồi trước máy tính làm hoài, cũng chẳng kiếm được đồng nào phải không?”

 

“Chưa bắt đầu kết nối với nhà phát hành, đợi lên kệ có lượt tải cao là sẽ kiếm được tiền ạ.”

 

“Dù sao thì vẫn phải có đường lui, thật sự không được thì về tìm người nào đó mà lấy”

 

Đấy, nói đến nói đi lại quay về vấn đề cũ.

 

Ôn Tri Dư định nói mình có người thích, ít nhất để qua chuyện. Nhưng chợt nghĩ đến người đó, trong lòng thắt lại.

Thành phố lớn thế này, có duyên gặp được một lần, liệu còn có lần thứ hai không?

 

Có lẽ, về sau cũng không có cơ hội nữa.

 

Cố Đàm Tuyển, anh ấy, bây giờ đang làm gì nhỉ? HƯƠNG SANH – Hội sở hạng sang bậc nhất.

 

Người giàu đặt hết phòng, trong một căn chỉ ngồi vài vị công tử nổi danh.

 

Có người phụ nữ mặc sườn xám cầm quạt bước vào, đặt mấy đĩa trái cây lên bàn trà.

 

Cố Đàm Tuyển ngồi vắt chéo chân, sự hiện diện của anh chỉ trong thoáng chốc đã thu hút mọi ánh nhìn.

 

Có người lại gần mời thuốc, anh xua tay, tỏ ý không cần.

 

Nguyễn Huy nói: “Thịnh Tân của các anh mạnh thật đấy, nghe nói năm ngoái lợi nhuận ròng tăng thẳng hai điểm phần trăm, kiếm được thêm mấy trăm triệu. Nói này anh Tuyển, làm ăn giỏi thế, dẫn dắt tụi em với, tụi em làm tài chính không được, lại không hiểu hệ thống điều khiển điện tử như anh. Thịnh Tân giờ là số một ngành công nghiệp rồi nhỉ?”

 

Cố Đàm Tuyển nghe xong, tay nghịch hạt đào dưới bàn: “Đừng nịnh tôi.”

 

Cố Đàm Tuyển là người dẫn đầu ngành công nghệ, năm đó học chuyên ngành Kỹ thuật Điện ở Stanford, lấy song bằng Toán học và Khoa học Máy tính, bản thân lại là rich kid, về nước có gia đình hậu thuẫn, trực tiếp tiếp quản Thịnh Tân và bắt đầu điều hành.

 

Cho đến nay, với hệ thống điều khiển nguồn điện tử là chủ đạo, Thịnh Tân là công ty số một số hai trong nước. Ngoài ra, anh còn tham gia nhiều lĩnh vực khác, sản phẩm video số, máy tính, thông tin internet…, thực lực mạnh mẽ, phạm vi rộng khó ai sánh bằng.

 

Thế mà Cố Đàm Tuyển vẫn chưa thỏa mãn, thường xuyên thử sức ở các lĩnh vực mới.

 

“Nghe nói dạo này anh đi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Tân Nhảy? Họ làm game, anh đi làm gì, không lẽ định thử ngành mới sao?”

 

Cố Đàm Tuyển nhìn chằm chằm làn khói hương bay lượn trên bàn trà.

 

“Không, chỉ là dạo trước cùng chủ tịch Tân Nhảy ăn bữa cơm, họ mời tôi đi, không có việc gì nên đi thôi.”

 

“Tôi còn tưởng anh định làm game chứ. Đừng nói, ngành này làm lên tốn thời gian lắm, sợ anh chê phiền.”

 

Cố Đàm Tuyển liếc mắt nhìn, ánh mắt dừng lại ở giám đốc đại sảnh đang tiến về phía họ, hai người ngừng nói chuyện.

 

Người mặc vest giày da, phía sau còn theo mấy cô gái xinh xắn.

 

Đối phương ra hiệu: “Anh Cố, bên chúng tôi có mấy loại rượu mới, anh muốn thử không?”

 

Bề ngoài nói về rượu, thực chất ngầm ý khác.

 

Người khác đến thường có gái đẹp bồi, ăn uống, tâm sự, sẽ không thấy cô đơn như vậy, anh là khách quý hiếm khi ghé thăm, chủ nhà đương nhiên phải tận tình tiếp đãi.

 

Nguyễn Huy nhanh chóng chỉ một người: “Cô kia, qua phòng bài bên cạnh tìm anh Du đi.”

 

Mượn cớ để Cố Đàm Tuyển chọn. Cố Đàm Tuyển lại nói: “Không cần.”

 

Nguyễn Huy ngạc nhiên: “Hình như bên cạnh cậu lâu rồi cũng không có ai.”

 

Cố Đàm Tuyển mi mắt lười biếng khép lại: “Nhất định phải có người sao?”

 

Nguyễn Huy chỉ cười.

 

Mọi người đều biết, Cố Đàm Tuyển chưa từng thiếu người theo đuổi, người như anh quá xuất sắc, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, từ thời cấp ba đã có vô số người theo đuổi.

 

Anh cũng không kiêu ngạo, thường ngày hòa nhã khiến người ta cảm thấy dễ gần, nhưng thực tế, tính cách rất khó chiều.

 

Nguyễn Huy nói: “Cô người mẫu hai tháng trước cũng xinh đấy.”

 

Cô gái đó mới hai mươi tuổi, trẻ đẹp, theo Cố Đàm Tuyển được một tuần, tưởng mình đã là người của anh, liền bắt đầu ra ngoài tác oai tác quái.

 

Cố Đàm Tuyển chán ghét, nhíu mày, chia tay luôn.

 

Con người anh, thực ra khi cần có nguyên tắc vẫn phải có. Hoặc có thể nói, khó có ai vào được mắt anh.

Khi năng lực đạt đến một trình độ nào đó, chuyện tình trường đối với anh cũng chẳng còn hấp dẫn, chỉ là thứ tầm thường nhất thôi.

 

Căn phòng càng thêm yên tĩnh, cô gái áo sườn xám kia đến bên bàn học theo mà nghiên mực.

 

Rõ ràng là nơi ăn chơi, lại cứ phải mang chút hương vị văn nhân mặc khách.

 

Cố Đàm Tuyển khẽ động đôi mắt, lại nhớ đến câu chuyện vừa rồi: “Mà này. Bên cậu có ai làm game không?”

 

“Cái gì?”

 

Nguyễn Huy nhớ lại anh vừa nói.

 

“Game? Không thể nào, anh lại có ý tưởng mới à?” “Không có.”

Cố Đàm Tuyển nhìn chằm chằm cạnh cửa.

 

Có người đi qua, từ lúc đó đã đứng co ro ở bên ngoài, lúc nãy thấy ở hành lang, bây giờ vẫn còn ở đó.

 

Là một gương mặt xa lạ, tay cầm folder đứng chờ ngoài phòng khác, chờ đợi không biết cuộc hợp tác phía trước.

 

Không hiểu sao, vừa nhắc đến game, anh lại nghĩ đến cô gái tối hôm đó.

 

Cũng trong trạng thái tương tự, im lặng, gò bó, lúng túng đến mức chỉ nhìn thoáng qua đã thấy không hợp với nơi này.

 

Nhưng cô ấy lại đứng rất vững.

 

Không có lời của anh, phải đợi thì đợi, cũng không than phiền, ngược lại rất trầm ổn.

 

Dù cho, hôm đó hợp tác thực sự không thành công. Hạt đào trong tay anh được thả trở lại.

“Chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment