Dự án “Night Vision” lại một lần nữa đụng phải rào cản.
Công ty cô đang tìm nhà phát hành tiếp theo, nhưng dưới điều kiện không có đủ thực lực, mọi người tỏ ra thiếu tự tin khi đối mặt với những câu hỏi từ đối tác.
Khi được hỏi về nền tảng tài chính, phía cô chưa có. Khi được hỏi dự án có gì đặc biệt để có thể tạo được chỗ đứng trên thị trường, Ôn Tri Dư chỉ biết nói đây là sáng tạo của mình. Đối phương đáp lại rằng sáng tạo như vậy người khác cũng có, họ không phải công ty đầu tiên đề xuất ý tưởng này.
Không có lối đi, lại là một công ty start-up không có nền tảng tài chính, họ khó lòng được ai coi trọng.
Cuối cùng đối phương chỉ nói một câu – về chờ tin.
Khi Ôn Tri Dư bước ra ngoài, tình cờ gặp nhân viên từ một công ty game khác đến. Có vẻ là đối tác quen thuộc, hai bên chào hỏi rất lịch sự, thái độ lễ tân cũng vô cùng tốt.
Ôn Tri Dư chậm bước lại, quan sát họ đi thẳng vào phòng đàm phán. Có quan hệ, có background, muốn ký thêm hợp đồng mới chỉ đơn giản là chuyện thảo luận xong là xong.
Ra khỏi tòa nhà, Ôn Tri Dư cảm thấy có chút chán nản, cũng hiểu được cảm giác bất lực này là gì.
Trong thành phố lớn thế này, muốn đứng vững và gây dựng sự nghiệp của riêng mình khó đến nhường nào. Người ta xuất phát đã ở vạch đích của bạn, còn bạn phải nỗ lực, leo trèo, vất vả lắm mới lên được đó thì phát hiện người ta đã đóng sầm cửa trước mặt mình.
Họ chẳng nhìn vào năng lực của bạn, cũng chẳng quan tâm bạn đã cố gắng thế nào, chỉ xem bạn có đủ tư cách bước chân vào vòng tròn của giới tư bản hay không.
Bọn họ không có, nên đương nhiên bị pass.
Cô nhìn vào danh sách nhà phát hành cần liên hệ tiếp theo – Liên Hùng Technology.
Ban ngày Ôn Tri Dư vừa mới tới quầy lễ tân của họ hỏi thăm, được biết tổng giám đốc chiều nay sẽ đi họp mặt, nếu muốn gặp thì có thể trực tiếp tới đó. Sau những thất bại trước, thực ra Ôn Tri Dư không muốn thương thảo chuyện công việc ở chốn ăn chơi.
Nhưng ở công ty thì không gặp được, muốn gặp được người thì chỉ có thể tới những nơi như thế chờ đợi.
Ôn Tri Dư trực tiếp bắt taxi đi tới, khi đến nơi trời đã gần tối.
Địa điểm họp mặt nằm ở khu trung tâm thành phố, một khu phố sầm uất. Hội sở mang tên Revel, những người có thể tới đây không phải giàu thì cũng quý, chỉ nhìn bãi đỗ xe đã thấy không dưới năm chiếc Ferrari, khiến cô đứng trước cửa còn hơi do dự.
Ôn Tri Dư nắm chặt túi xách trên vai, lấy hết can đảm bước vào.
Định đi thang máy thì đụng ngay một nhóm người, bước chân cô khựng lại.
Cố Đàm Tuyển đang nói chuyện với ai đó, những người khác đều mặc vest, anh thoáng nhìn thấy cô, liếc mắt rồi tiếp tục cuộc trò chuyện.
Bên cạnh là người bạn cô từng gặp lần trước, cười cợt tán gẫu.
Sắc mặt Ôn Tri Dư hơi trệ xuống, sau đó cúi mắt, im lặng không lên tiếng.
Vào thang máy, tiếng cười nói vang lên, ngoài nhóm họ còn có một người phụ nữ đang nghe điện thoại. Họ vào trước, Ôn Tri Dư theo sau, chen vào góc bên trái nhất.
Bên trái anh.
Lúc này, những câu từ đã chuẩn bị kỹ càng trong đầu bỗng tan biến hết, những chiến lược, những ý tưởng, tất cả đều rối bời như chỉ còn lại mùi nước hoa lạnh lùng trong thang máy.
Cô cố gắng nhớ lại những điểm quan trọng đã bàn với Diêu Hủy qua điện thoại, những gì cần nói khi gặp tổng giám đốc đối phương.
Tất cả đều quên sạch.
Chỉ nhớ cô đang đứng ở đâu, bên cạnh là ai, có vẻ như đây không phải lần đầu cô gặp anh trong tình huống ngột ngạt thế này.
Đến tầng, Ôn Tri Dư đi theo những người phía trước ra ngoài, tiến đến quầy lễ tân, nhóm người phía sau rẽ sang phải. Khu đó toàn là phòng VIP.
Ôn Tri Dư xách túi ngoái nhìn, bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Quả nhiên là không cùng đẳng cấp, có thể gặp được cũng chỉ là tỷ lệ một phần vạn, chẳng qua là thoáng nhìn, chẳng có gì để giao tiếp thực sự.
Giọng lịch sự của cô lễ tân kéo cô về thực tại: “Xin hỏi cô có đặt trước hay đang tìm ai ạ?”
Ôn Tri Dư mới hoàn hồn, đáp: “Tôi tìm tổng giám đốc Hùng, hôm nay anh ấy có lẽ ở phòng 032…”
Cô cũng chỉ mới liên lạc sơ qua với thư ký của đối phương, còn chưa chắc có thể gặp được người. Thực tế, Ôn Tri Dư cũng không đặt nhiều hy vọng.
Vốn định đứng chờ ở quầy lễ tân, bất ngờ người phụ nữ vừa đi thang máy cùng đã tiến đến, giọng cao: “Nhẫn kim cương trên túi tôi bị mất, tôi nghi ngờ lúc đi lên có người móc túi. Bên các cô có thể xử lý không? Tôi muốn kiểm tra camera.”
Giọng người phụ nữ khá lớn, những người xung quanh lập tức chú ý. Lễ tân đáp: “Thưa cô đợi một chút, chúng tôi sẽ kiểm tra ngay.”
Có vẻ là khách quen, thái độ lễ tân rất tốt. Ánh mắt người phụ nữ lướt về phía Ôn Tri Dư: “Lúc nãy trong thang máy cô đứng cạnh tôi phải không?”
Ôn Tri Dư bối rối: “Không…”
“Vậy kiểm tra một chút, tôi nhớ rõ là cô.”
Ánh mắt đối phương dừng lại ở cặp công văn của cô, giơ tay định chạm vào, nhưng bên trong toàn là tài liệu của văn phòng họ.
Ôn Tri Dư không cho phép: “Cô làm gì vậy? Đây là đồ của tôi.”
“Cái gì của cô chứ, tôi nghi ngờ cô trộm đồ, để tôi xem thử có sao đâu?” Trong phòng VIP, buổi họp mặt vừa bắt đầu.
Có người cầm ly rượu bước vào, nói: “Chuyện lạ, bên ngoài ồn ào quá.” Cố Đàm Tuyển ngước mắt hỏi: “Chuyện gì?”
“Hình như có cô gái bị tố trộm đồ, đang giằng co không cho đi.” “Cô gái?” Dụ Nhạc Âm hứng thú, ngả lưng ghế nhô đầu ra nhìn. Cái nhìn này khiến anh ta sững người, không dám tin mắt mình.
Anh ta ngồi lại vào ghế, kinh ngạc nhìn Cố Đàm Tuyển: “Lại là cô gái lúc nãy, ghê thật.”
Ở quầy lễ tân, Ôn Tri Dư tức đến run người.
Cô chỉ đến đây tìm kiếm hợp tác, chẳng làm gì cả, vô cớ bị người ta nghi ngờ là trộm đồ. Tình hình leo thang, người kia nhất quyết cho rằng cô đã móc túi trong thang máy, đòi xem túi cô. Ôn Tri Dư không đồng ý, hai bên cứ thế giằng co.
Dưới ánh mắt mọi người, những ngón tay nắm chặt túi của cô run rẩy, người vốn đã gầy, lúc này trông càng yếu ớt và đáng thương.
“Không có, tôi tuyệt đối không trộm.” Ôn Tri Dư khẳng định. “Trong thang máy có camera, có thể kiểm tra.”
Lễ tân nói: “Đang kiểm tra, nhưng hệ thống bị chậm. Với lại, camera cũng không thể thấy rõ được gì.”
Lúc đó trong thang máy có sáu người, đứng sát nhau, Ôn Tri Dư đứng góc, camera không thể quay được tay cô đang làm gì, điều này rất bất lợi cho cô.
“Tuy nhiên… nhìn vậy các vị đứng khá xa nhau.”
Người phụ nữ lập tức phản đối: “Sao lại xa được? Thang máy có lớn lắm đâu, dù xa thế nào thì tay cô ta vẫn có thể với tới phía trước chứ.
Người khác hỏi: “Cô có chắc không?”
“Đương nhiên, lúc đó tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, như thể có người sờ vào túi tôi, chỉ có cô ta đứng cạnh tôi thôi.”
Lễ tân hỏi Ôn Tri Dư: “Còn cô thì sao, có gì để chứng minh không?” Ôn Tri Dư không biết phải trả lời thế nào.
Bởi vì cô không có bạn bè nào đi cùng, cô đến một mình.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ những người vừa đi thang máy cùng làm chứng.
Lễ tân chỉ liếc nhìn những người bên cạnh đã biết không thể nhờ được, liền nói: “Chúng tôi không tiện làm phiền khách, vậy phiền mọi người qua đây một chút.”
Trong phòng, cuộc chơi bài cũng phải dừng lại.
Trước cửa, nhóm người từ quầy lễ tân trình bày xong thì không dám thở mạnh, tất cả đều nhìn về phía Cố Đàm Tuyển đang ngồi bên trong với vẻ mặt lạnh nhạt. Hôm nay hiếm khi có buổi họp mặt của những nhân vật quan trọng thế này, toàn là những vị Phật lớn không thể đắc tội, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Trong im lặng, anh quay đầu nhìn Ôn Tri Dư.
Cô gái trẻ khi đến chắc đã rất ấm ức, dù sao với khí thế của người phụ nữ kia thì cô cũng khó mà nói lại được, khóe mắt đỏ hoe, chắc chắn đã bị khinh thường không ít, trông thật đáng thương.
Chỉ nhìn một cái rồi anh thu hồi ánh mắt.
“Vậy ý các người là bọn tôi trộm đồ của người khác?” Dụ Nhạc Âm cười hỏi.
“Chúng tôi không có ý đó, chỉ là vì các ngài cũng ở đó, nên muốn hỏi thăm tình hình lúc đó.”
“Không phải có camera sao?”
Camera thì có, nhưng người phụ nữ kia không phải ai cũng dám chọc, thế lực đủ mạnh, rõ ràng không có giải pháp thì sẽ không buông tha. Lúc này chỉ đang chờ một bậc thang để xuống, nếu có người có tiếng nói uy tín hơn ra mặt, họ cũng đỡ khó xử.
“Cô Vương muốn có người làm chứng, nên ngài lúc đó…”
Nụ cười trên mặt Dụ Nhạc Âm tắt ngấm: “Không, tôi không biết, ai để ý chuyện lúc đó làm gì”
Anh ta nói không biết, những người khác cũng nói vậy. Môi Ôn Tri Dư tái nhợt.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cố Đàm Tuyển vẫn im lặng. “Vậy… Cố tiên sinh thì sao?”
Cố Đàm Tuyển mới lên tiếng: “Cái gì?”
“Cô gái này bị nói là trộm đồ, anh có thấy không?”
Cố Đàm Tuyển chỉ ngồi đó, dáng vẻ như một bức tranh.
Anh không có ý định mở lời.
Mọi người nín thở, nghĩ rằng chắc chắn anh sẽ không quan tâm đến chuyện này.
Nhưng rồi anh lên tiếng: “Tôi nhớ rõ, cô ấy không có giơ tay.” Một câu khiến tất cả kinh ngạc.
Mọi người có chút bất ngờ: “Thật vậy sao?”
Nếu Cố Đàm Tuyển chịu lên tiếng, thì quả thật có trọng lượng. “Ừm.” Giọng Cố Đàm Tuyển trầm và chín chắn.
Người phụ nữ nói: “Nhưng, nhưng lúc đó tôi thật sự cảm thấy cô ta s* s**ng…”
“Lúc đó cô ấy đứng bên trái tôi.”
Cố Đàm Tuyển nói: “Nếu cô ấy muốn sờ, thì thực ra người bị sờ phải là tôi.”
Sắc mặt người phụ nữ biến đổi.
Câu nói mang chút ý tứ mờ ám khiến mọi người bỗng mỉm cười, không khí căng thẳng cũng dịu đi.
Vài người không khỏi bắt đầu nhìn Ôn Tri Dư.
Không khí đã bớt căng thẳng, chẳng mấy chốc có người thở hổn hển chạy đến hỏi người phụ nữ: “Chiếc nhẫn này, có phải của cô không? Tìm thấy ở mép thảm.”
Nhìn thấy đồ vật, sắc mặt người phụ nữ thay đổi vài lần, cuối cùng xấu hổ nhận lại.
Mọi người giải tán, người phụ nữ miễn cưỡng xin lỗi, Ôn Tri Dư cũng không nghe rõ cô ta nói gì, chỉ đứng đó, toàn thân vẫn còn cảm giác lạnh lẽo và bất lực. Lần đầu tiên bị nghi ngờ là trộm đồ, một trải nghiệm chưa từng có trong đời, cảm giác thật khó chịu.
Ngoài ra còn có những chuyện khác khiến cô rối bời, cứ quẩn quanh trong lòng, không thể thoát ra.
Dụ Nhạc Âm tinh ý, rót ly nước ấm đưa cho cô: “Trời lạnh lắm, uống chút nước ấm đi. Không có gì to tát, không được thì ngồi đây nghỉ một lát cũng được.”
Dù sao họ cũng đã mất hứng đánh bài, tham gia một vụ như vậy, xem mỹ nữ gây chuyện, cũng khá thú vị.
Ôn Tri Dư nhận lấy: “Cảm ơn.”
Anh ta kéo ghế mời cô ngồi, Ôn Tri Dư không từ chối, ngồi xuống.
Đám đàn ông có lẽ vì bị cắt ngang nên hẹn nhau đi vệ sinh, Dụ Nhạc Âm nhanh chóng đi ra.
Cô ngồi đó, nghe tiếng điều hòa thổi, nhìn xuống đôi giày cao gót, toàn thân căng cứng.
Có lẽ là vì biết trong phòng còn một người khác là ai.
Cũng có thể là vì, anh vừa mới giúp cô nói chuyện.
Ý nghĩ này cứ tràn ngập trong đầu cô, không thể xua đi, cô cứ nghĩ mãi về hai câu nói anh vừa giúp cô. Giọng điệu lười biếng mà mập mờ ấy, vô hình trung khiến người ta xao xuyến.
Cô cảm thấy tối nay về chắc chắn sẽ khó ngủ.
Cố Đàm Tuyển ngồi đó, yên lặng hơn nhiều, ánh mắt mới thực sự rơi xuống người cô.
Sau đó, là folder công việc cô cầm lần trước.
Gặp hai lần mà chẳng có gì thay đổi, đi đâu cũng mang theo đồ công việc ấy.
“Vẫn là dự án lần trước?” Anh mở lời.
Tim đập thình thịch, Ôn Tri Dư ngẩng đầu, ánh mắt lướt đi, giọng hơi do dự “ừm” một tiếng.
“Công ty nào vậy? Lâu thế.”
Thực ra Ôn Tri Dư không muốn thảo luận những chuyện này trước mặt anh.
Vì cô biết khoảng cách quá lớn, một công ty nhỏ của cô đang vấp phải trắc trở không phải là thứ mà người ở tầm của anh quan tâm, khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Nhưng cô vẫn nói: “Dawn, tên công ty chúng tôi…”
Cố Đàm Tuyển khẽ dừng động tác, nhướng mắt.
Vốn anh hỏi là cô đang tìm công ty nào để hợp tác, cô gái này rõ ràng không hiểu ý anh, anh dừng lại giây lát để nghĩ xem trong ngành có công ty nổi tiếng nào tên Dawn.
Rồi anh chợt nhận ra, cô đang nói về công ty của chính mình. Không kìm được, anh khẽ bật cười.
Cô nhìn về phía anh, thắc mắc anh cười gì.
Cố Đàm Tuyển không giải thích, mà tựa lưng về phía sau, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Cố ý nói: “Gì cơ? Down… xuống dưới à?”
Ôn Tri Dư giải thích: “Không phải, là Dawn, buổi sáng. Cũng có thể dịch là bình minh.”
Lần này giọng cô rõ ràng hơn chút.
Cố Đàm Tuyển kéo dài âm cuối: “Vậy nên, tôi đâu phải người hay ăn thịt người. Sao giọng cô nhỏ thế, noi vậy, không nghe được đâu.”
Giọng nói tùy ý như đang khẽ cào vào vành tai cô. Tim Ôn Tri Dư như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
------oOo------