Thuỷ Triều Xuống - Trình Dữ Kinh

Chương 42

Chuyện là như thế này, bọn họ kéo nhau đi gây náo loạn công ty đối phương. Chẳng những không được gì, mà còn bị báo cảnh sát với lý do xông vào trái phép. Cả một buổi chiều ầm ĩ, cuối cùng tất cả phải lủi thủi quay về như lũ chó đánh rơi đuôi.

 

Thời Lâm thực sự đã từng yêu cô ấy sâu đậm. Khi đó, cậu chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Thậm chí còn sẵn sàng vì cô ta mà liều mạng làm việc mấy năm trời.

 

Vậy mà cô ta chỉ cười nhạt: “Bồi thường hai tháng lương là xong.”

 

Ôn Tri Dư phản đối: “Không thể được, như vậy đâu có hợp lý. Còn chưa kể những gì cô đã làm trên mạng nữa.”

 

“Sao lại không hợp lý? À, cậu bạn trai cũ của tôi đòi nhiều tiền như thế cũng được thôi. Tôi thích làm sao thì làm vậy, có gì không được?”

 

Ôn Tri Dư tức đến suýt động tay. Cô chưa từng giận dữ đến thế, vậy mà hôm nay lại bị đối phương chọc tức đến cực điểm. Đúng, cô ta xinh đẹp thật, nhưng ngoài cái đẹp ra thì nhân cách chẳng ra gì. Vì thế họ mới phải nhờ người đến hòa giải, nhưng đối phương vẫn một mực khăng khăng: hoặc là hoà giải hoặc là cứ náo loạn cho đến cùng.

 

Nhưng dù có đưa ra hoà giải, chắc đối phương cũng sẽ cố tình kéo dài vài tháng. Ôn Tri Dư không thể nuốt trôi cơn giận này.

 

Trong văn phòng, Thời Lâm an ủi: “Không sao đâu, thật sự không được thì thôi. Tớ không để tâm đến những chuyện đó đâu, tiền bạc cũng không quan trọng. Thực ra nói cho cùng, tớ chỉ muốn một lời giải thích về tình cảm thôi.”

 

Ôn Tri Dư nhìn cậu ấy mà đau lòng.

 

Cô nói: “Không sao đâu, chuyện này chúng ta nhất định phải đòi lại công bằng, không thể để yên như vậy được.”

 

Nhìn bạn thân của mình ủ rũ vì tình, cô vừa xót xa vừa nghĩ đến bản thân. Thời Lâm còn như vậy, thì cô thì sao? Liệu một ngày nào đó, cô có bị người ta vứt bỏ, bị ghét bỏ trong tình yêu không? Cô cảm thấy bất an và hoang mang.

 

Diêu Hủy bước vào, rót trà nóng cho họ và nói: “Tớ đã hỏi bạn bè rồi, đi kiện thì quá chậm, chi bằng ta làm biểu ngữ phản đối, cùng lắm thì cũng chỉ khiến người ta xem như một màn kịch thôi.”

 

Ngay cả cô cũng không nhịn được, định nói nếu thật sự không xong thì đem lên mạng tố cáo cho cô ta không làm ăn được nữa – thà rằng tất cả cùng không làm.

 

“Nếu không được nữa thì chúng ta…”

 

Lời còn chưa dứt, Diêu Hủy đột nhiên khựng lại, nhìn ra ngoài: “..Cố tổng.”

 

Ôn Tri Dư lưng căng cứng, quay lại nhìn, thấy Cố Đàm Tuyển đang đứng lặng lẽ ở cửa, tay cầm áo khoác. Cô vội đứng dậy, bất ngờ đến nỗi một thoáng quên mất phải xưng hô thế nào: “Cố Tổng”

 

Văn phòng lúc này đã đến giờ tan làm, hầu như không còn ai.

 

Quạt vẫn đang quay đều, Cố Đàm Tuyển bước vào, tiện tay vắt áo khoác lên lưng ghế, nói: “Không có gì, không có việc gì làm nên ghé qua xem các cô thế nào. Nghe nói có chút chuyện cần giải quyết, phải không?”

 

Ôn Tri Dư trong lòng lo lắng, nhìn sang Diêu Hủy, nhưng cô ấy có vẻ ngượng ngùng, mắt nhìn khắp nơi, chỉ không dám nhìn cô.

 

Cô biết, chắc chắn là Diêu Hủy đã đi mách.

 

Cô vốn quen làm việc chuyên nghiệp, biết thời gian gần đây về mặt cá nhân cũng chẳng liên lạc gì nhiều với Cố Đàm Tuyển. Lo rằng cô lại tò mò, muốn giải quyết chuyện này, nên cách nhanh nhất chắc chắn là tìm đến Cố Đàm Tuyển. Đi theo quy trình, có quan hệ thì mọi việc sẽ nhanh hơn.

 

Chỉ là, cô không muốn thế. Cô khẽ ừ một tiếng.

Cố Đàm Tuyển bước đến, hỏi: “Ai gây ra tranh chấp tình cảm ở nơi công sở vậy?”

 

Ánh mắt nhìn về phía Thời Lâm, cậu ấy có vẻ khó xử, nhưng cũng đành đáp: “Là tôi.”

 

Cố Đàm Tuyển gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Ừm, đã rõ.”

 

Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hoặc là chịu thua, ba năm tình cảm coi như nuôi chó, mấy tháng bồi thường mấy vạn đồng cũng được, đủ để cậu ấy tìm được công việc mới.

 

Nhưng thật sự nghĩ đến thái độ bên kia và những việc họ làm thì thấy bực bội, không thể nuốt trôi được cơn giận này.

 

Ngay cả một cô gái hiền lành như Ôn Tri Dư mà còn bị chuyện này chọc giận đến mức sẵn sàng bỏ qua công việc để náo loạn cho bằng được, miễn sao không để đối phương được toại nguyện thì mới hả dạ. Nhưng cuối cùng khi bất ngờ nhìn thấy Cố Đàm Tuyển, như bị một gáo nước lạnh dội xuống đầu, cô cảm thấy cả người như đang bước đi trên mây, hiếm khi có chút tỉnh táo.

 

Cô chợt nhớ ra, cuộc sống đâu chỉ có tình cảm nam nữ.

 

Còn có công việc và sự nghiệp, cùng với ấn tượng của cô trong mắt người lãnh đạo nữa.

 

Trong phòng cà phê riêng, cô bưng tách trà nóng đến cho anh, nói: “Cố tổng.”

 

Anh liếc nhìn, chỉ nói: “Không cần.” Cô đặt tách trà sang một bên.

Đột nhiên gặp anh, chuyện này thực sự không biết phải giải thích thế nào. Cô không biết Cố Đàm Tuyển sẽ có thái độ gì, sẽ đối xử với ý tưởng của cô ra sao, cô nghĩ, liệu anh có cho rằng cô là người hành động theo cảm xúc, làm việc qua loa, hoặc là…

 

Thôi được, đúng là có hơi như vậy thật.

 

Ôn Tri Dư thừa nhận, nhưng con người làm sao có thể lúc nào cũng giữ được bình tĩnh chứ.

 

Anh lên tiếng: “Chuyện của bạn em, định giải quyết thế nào?” Cô ậm ừ một tiếng.

Anh đang nhìn thẳng vào cô. Lúc này lại giống như đang làm việc, hỏi cô câu hỏi, chờ cô trả lời, câu trả lời quan trọng nhất, như đang làm bài thi vậy.

 

Ôn Tri Dư nói: “Em không biết, vốn định kiện ra tòa, trước hết xem khoản bồi thường thế nào đã. Em nghĩ nên thương lượng trước, nếu tiền bồi thường thỏa thuận được thì đương nhiên không cần náo loạn nhiều như vậy. Chuyện này thái độ bọn em có hơi quá khích, nhưng đối phương thực sự cũng có chỗ không phải…”

 

Anh ừ một tiếng: “Đúng là không phải.”

 

Nghe có vẻ như đang ủng hộ bọn họ. Ôn Tri Dư cúi đầu, bỗng nhiên im lặng.

Anh lại hỏi: “Dạo này công việc của các em thế nào?” “Cũng tốt.”

“Tốt là tốt thật, có thể hoàn toàn bỏ qua thương hiệu của văn phòng mà vẫn có lợi nhuận được hay sao?”

 

Ôn Tri Dư tim đập nhanh, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt của anh.

 

“Cảm thấy sự nghiệp thuận lợi, lợi nhuận cũng khá tốt, đã đi vào quỹ đạo. Phải không?”

 

“… Cũng được.”

 

“Trương Gia Mậu đánh giá các em luôn cao, thành tích của các em đều vượt qua dự án nhập môn của hai tháng trước, điều này em biết chứ.”

 

“Vâng.”

 

“Cho nên khi gặp chuyện, lập tức nóng vội, một lòng muốn giải quyết, sẵn sàng bỏ mặc công việc để đi theo người ta gây sự, ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, ảnh hưởng đến sự nghiệp của chính mình. Hoặc là nghĩ xa hơn một chút, trong ngành này, náo loạn với người ta đến mức khó coi, để đồng nghiệp biết được rồi lợi dụng sơ hở làm khó em, em thấy có đáng không?”

 

Tim cô thót lại.

 

Hiểu rõ dụng ý sau những lời nhẹ nhàng như lướt qua của anh. Cô nói: “Không.”

Anh hạ mắt xuống: “Vì bạn bè mà đứng ra, giúp cậu ấy trút giận, cũng đúng, được thôi, đủ nghĩa khí. Có thể vào thời khắc quan trọng đứng ra vì bạn bè, thậm chí bất chấp tất cả, cũng được, không sao cả, thực ra đó là chuyện rất tuyệt vời.”

 

“Cố tổng…”

 

Anh bỗng ngẩng đầu lên: “Nhưng anh hy vọng em hiểu rằng, có những việc không phải cứ bốc đồng làm theo cảm xúc là có thể thành công được.”

 

“Có những việc cần phải bình tĩnh suy nghĩ và lên kế hoạch thực hiện, dù là trong sự nghiệp hay cuộc sống, hoặc trong công việc, tất cả đều cần thời gian. Hành động bốc đồng đôi khi chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.”

 

Đúng như cuộc điện thoại Diêu Huỷ gọi cho anh, gấp gáp hoảng hốt kể hết mọi chuyện. Anh cũng hiểu đối phương nói những gì là vì công việc, tất cả chỉ là để thử thách thái độ của anh. Thấy anh hỏi han về tình hình của Ôn Tri Dư, Diêu huỷ xúc động nên đã kể hết với anh.

 

Một văn phòng mỹ phẩm nhỏ thôi, hợp tác với nghệ sĩ nhiều lắm cũng chỉ được vài trăm triệu lợi nhuận, khoản bồi thường hơn trăm triệu cũng không quá lớn. Dù đối phương không muốn trả thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

 

Anh hoàn toàn có thể dùng quyền lực của mình để giúp đỡ tùy ý, tìm đủ mọi cách, chạy quan hệ, tất cả đều làm được.

 

Hoặc anh có thể đích thân ra mặt nói chuyện. Với khả năng đàm phán và thương thuyết của anh, chắc cũng không phải việc khó.

 

Anh dĩ nhiên hiểu Diêu Huỷ nghĩ đến những điều này nên mới muốn giúp bạn như vậy.

 

Nhưng thực tế đâu có đơn giản như thế, huống chi với anh, chuyện này quá nhỏ nhặt, nhỏ đến mức bình thường anh còn chẳng buồn để tâm.

 

“Nhưng em phải suy nghĩ về hậu quả của việc làm như vậy.”

 

“Quyền lợi vốn có của các em, sau khi hành động bốc đồng sẽ có những biến đổi như thế nào.”

 

“Các em bị gọi cảnh sát đến, phải tham gia điều tra, có thể ban đầu chuyện rất nhỏ, có thể đợi người hoà giải. Kết quả nháo to đến cuối cùng thành ra như vậy, ảnh hưởng đến danh tiếng khi em đến công ty tiếp theo, hoặc công ty mới điều tra lý lịch, đối phương thêm mắm thêm muối về chuyện này, ảnh hưởng cả sự nghiệp của em, như vậy có đáng không?”

 

Ôn Tri Dư từ từ bình tĩnh lại, đây là thực sự bình tĩnh.

 

Cô biết Cố Đàm Tuyển chỉ đang giả định tình huống, nhưng cô cũng thật sự bắt đầu suy nghĩ lại xem mình có xử lý không thỏa đáng trong sự việc này không.

 

Cố Đàm Tuyển nói: “Anh rất đồng cảm với hoàn cảnh của bạn em, thật lòng đều không phải lỗi của các em, sai là ở cách xử lý.”

 

“Sự nghiệp của em mới bắt đầu, giai đoạn đầu phải từng bước cẩn thận như đi trên băng mỏng, làm việc, sẽ có vô số người đồng nghiệp dòm ngó tìm lỗi của em. Trương Gia Mậu bên kia vừa mới đưa ra đánh giá tốt về thành tích của các em, các em làm rất tốt, anh không muốn lúc này vì một số yếu tố bên ngoài, một sai lầm nhỏ mà ảnh hưởng đến em.”

 

“Anh hy vọng em thay đổi tốt hơn, thật sự trở thành một người bình tĩnh lý trí trong mọi việc, không vội không nóng. Chứ không phải lúc nào cũng vì một chút xúc động mà ảnh hưởng đến bản thân, việc gì cũng có cách giải quyết, không nhất thiết phải quá khích.”

 

Cô không nói gì nhưng gật đầu.

 

Chỉ nói: “Em hiểu rồi, cảm ơn Cố tổng đã chỉ bảo.”

 

Cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên, anh nhìn cô, biết cô gái này tối về chắc chắn sẽ lại mất ngủ, có lẽ sẽ trăn trở, trong lòng day dứt.

 

Cô hay nghĩ lại về bản thân mình.

 

Anh cũng không trách cô điều gì, anh không có lập trường đó, anh chỉ là lo lắng, chỉ là hy vọng sau này mỗi khi cô gặp chuyện gì đó có thể thực sự làm được tâm như nước lặng, có thể tự mình bình tĩnh xử lý, nội tâm mạnh mẽ, không bị bất kỳ yếu tố bên ngoài nào ảnh hưởng.

 

Giọng anh cuối cùng cũng dịu đi: “Em không có sai, mỗi người một tính cách khác nhau, em quan tâm bạn bè, em chân thành, nhiều người còn không làm được như em.”

 

“Còn một điều nữa.”

 

“Nếu đúng như các em nói.Cô sếp cũ kiêm người yêu cũ đó, quả thực không phải người tốt.”

 

Nghe anh giúp nói như vậy, tâm trạng khó chịu của Ôn Tri Dư mới đỡ hơn một chút, không còn căng thẳng như lúc nãy.

 

Cô biết, anh cũng có ý giảm bớt không khí căng thẳng. Cô hỏi: “Anh đến đây bây giờ, không bận sao?”

Anh nghĩ, bận không?

 

Thực ra một giờ trước còn đang gặp khách hàng quan trọng, đang nói chuyện, nhận được cuộc điện thoại đó liền đến đây ngay.

 

Anh nói: “Không bận. Em cứ làm việc của em đi.”

 

Lần này Cố Đàm Tuyển giúp đỡ Ôn Tri Dư không phải bằng cách tự mình đi làm gì cho cô. Anh chỉ tâm sự với Ôn Tri Dư, nói những lời này, nhưng Ôn Tri Dư đã từ những lời nói của anh mà tỉnh táo lại, tìm ra phương hướng.

 

Anh nói rất đúng.

 

Cuộc đời con người phải trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, nếu mỗi lần gặp chuyện đều nóng vội thiếu lý trí, thì chỉ khiến mọi việc càng thêm rối ren.

 

Cô không nên đến văn phòng người ta, không nên.

 

Nhưng cô cũng không hối hận, đứng ra vì bạn, điều đó rất đáng tự hào.

 

Xong việc, cô đã bình tĩnh lại, cùng Thời Lâm sắp xếp lại tài liệu. Đối phương phát ảnh riêng tư của họ, điều này đã xâm phạm quyền riêng tư

 

cá nhân, cả trong công việc nữa, hơn trăm triệu thật sự không tính là gì, ban đầu họ cũng chỉ muốn một sự công bằng, Ôn Tri Dư cho rằng đáng phải thế, chính là phải thế.

 

Họ chuẩn bị đi theo con đường pháp luật, cô tin tưởng, dù đối phương có cứng đầu thế nào về mặt tình cảm, pháp luật sẽ cho cô một phán xét công bằng.

 

Sau đó, họ đã bình tĩnh lại, cùng nhau đi ăn cơm nói chuyện phiếm.

 

Ôn Tri Dư ngồi trong nhà hàng khu thương mại nhìn bầu trời, cứ nhớ lại những lời anh nói hôm đó, đó có lẽ là lần đầu tiên Cố Đàm Tuyển nói với cô về đề tài như bạo lực nơi công sở, cô rất thích cách suy nghĩ của anh, dù nói thẳng không né tránh có khi nghe không dễ chịu, nhưng vì quan tâm đến cảm xúc của cô, thỉnh thoảng anh còn khẽ tán thành cô một chút.

 

Khiến người ta cứ không nỡ nhớ lại, đây có phải nghệ thuật ngôn ngữ không?

 

Rõ ràng là hơi trách móc, nhưng nói ra lại khiến người ta không thể ghét bỏ.

 

Anh còn hỏi cô nếu là cô gặp phải chuyện như vậy sẽ làm thế nào, thật ra cô muốn hỏi, còn anh thì sao. Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào, anh cũng sẽ giống như người phụ nữ kia đối với Thời Lâm mà đối xử với cô sao giống vậy sao.

 

Câu hỏi này thật ra không tìm được câu trả lời, chính cô ngồi ở đây còn không biết ngày mai mình sẽ ở đâu, ai lại biết được những câu hỏi như thế.

 

Thời Lâm nói với cô: “Nếu không phải sếp của cậu đến khuyên, tớ cũng không thoát ra được. Thật ra nghĩ lại cũng đúng, tình cảm có là gì đâu,

 

giống như công việc không tìm được cái tốt hơn vậy, tình cảm không gặp được người phù hợp, quẹo sang hướng khác, không phải sẽ gặp sao.”

 

Ôn Tri Dư cười cười, nói: “Đừng nghĩ nữa.” Chuyện quá khứ, đừng bao giờ ngoái đầu nhớ lại.

Nhưng Thời Lâm nói: “Anh ấy tên Cố Đàm Tuyển phải không. Ôn Tri Dư à, cậu gặp được một người rất tốt đấy.”

 

Ôn Tri Dư nói: “Đúng vậy.”

 

Nếu anh không tốt, làm sao cô lại thích anh đến thế.

 

Cuối tháng 10, cô nhận được tin nhắn của Cố Đàm Tuyển.

 

Thời gian đó cô vừa bận công việc vừa bận chuyện của Thời Lâm, chân trước chân sau chẳng có lúc nào nghỉ ngơi, lại thêm việc bị anh nói trước đó, cô thật sự nhớ dai, cố gắng hết sức muốn đạt thành tích tốt hơn cho anh thấy, một thời gian cái gì cũng không rảnh để lo.

 

Quay đầu lại, làm thêm giờ ban đêm bỗng nhiên có tin nhắn đến. Anh nói: [Này cô gái, nên cho mình nghỉ ngơi một chút đi.]

Chỉ một câu này thôi, tất cả những uất ức của cô suýt nữa trào ra, suýt nữa vỡ òa.

 

Cô nghĩ, hóa ra anh vẫn luôn để ý đến cô.

 

Anh nhớ cô, biết cô bận, cũng biết sau sự việc đó những ngày này phản ứng của cô sẽ như thế nào. Anh bận rộn như vậy, thời gian đó hình như còn bay ra nước ngoài một chuyến, cô không biết lịch trình của anh, cô chỉ thấy trên bạn bè của anh.

 

Thuỵ Điển, anh còn đăng ảnh, trong đó có hơn chục người đều là thành viên trong đội của họ, cả nam lẫn nữ, đứng ở đất nước xa xôi, ánh nắng đặc biệt chói chang, cũng đặc biệt xa xăm.

 

Nhưng đã về rồi, việc đầu tiên anh vẫn là tìm cô. Cô nói: [Vâng.]

Anh nói: [Đi ăn một bữa nhé?] Cô hỏi lại: [Với ai?]

Anh nói: [Không biết, chỉ là đột nhiên nghĩ vậy thôi.]

 

Trong văn phòng Ôn Tri Dư quay đầu nhìn đám người còn đang tăng ca, hôm nay bận, cô có ý muốn đãi mọi người, đã hẹn tối nay sẽ đặt đồ nướng.

 

Cô nói: [Tối nay ăn ở công ty, mọi người đều đang đợi bữa đêm tăng ca đây. Anh muốn đến không?]

 

Anh nói: [Được thôi.]

 

Ôn Tri Dư cùng người khác xuống tiệm đồ nướng đặt đồ, họ gặp nhau ngay bên ngoài cửa hàng. Ban đầu còn lo anh sẽ để ý việc tối nay chỉ ăn mấy món này, chiếc xe sang của người đàn ông đỗ bên đường thu hút đủ ánh nhìn chú ý, anh đến đây, nhưng nhìn nơi này với ánh mắt rất bình

 

thường, thấy họ đang đợi đồ ăn, kéo chiếc ghế nhựa đỏ ra ngồi xuống, nói: “Không đợi lâu chứ?”

 

Cô nói: “Không.”

 

Rồi đưa menu cho anh gọi món, anh nói: “Em gọi là được rồi.”

 

Vốn dĩ chỉ là tìm cô thôi, cũng không quá có tâm trạng ăn gì, nhìn nhìn lại quán nướng trên tường đen kịt vì khói, Cố Đàm Tuyển dường như càng không có ý định gì.

 

Họ xách theo một đống đồ đạc đi lên văn phòng. Bên trong, các nhân viên vẫn đang mải mê gõ phím máy tính, không ai nói chuyện. Khi thấy họ bước vào, mọi người mới nhốn nháo đứng dậy, gọi “chị Ôn” và khi nhìn thấy Cố Đàm Tuyển đứng phía sau, họ lịch sự chào “Cố tổng”.

 

Ôn Tri Dư lên tiếng: “Cố tổng mời khách đấy, mọi người cứ tự nhiên nhé.”

 

Mọi người đồng thanh cảm ơn Cố tổng, và bầu không khí thân thiện bắt đầu lan tỏa.

 

“Không phải tôi đâu,” Cố Đàm Tuyển nói, ánh mắt hướng về phía cô. Cô mỉm cười: “Mượn hoa dâng Phật thôi.”

Trong khi mọi người tụ tập nghỉ ngơi ăn uống, họ không tham gia mà đi sang một bên trò chuyện.

 

Lần trước Cố Đàm Tuyển đến vội vã, lần này mới có thời gian ngắm nghía kỹ không gian làm việc của họ. Nơi này đã thay đổi nhiều, văn phòng rộng hơn trước, quy mô cũng chuyên nghiệp hơn.

 

“Văn phòng của anh dù có tổ chức tiệc tùng cũng không có được bầu không khí vui vẻ như ở đây,” anh nhận xét.

 

“Anh là công ty lớn mà, khác với chúng em chứ. Với lại, nhân viên cấp dưới không thân thiết với anh có khi còn sợ anh là sếp nữa,” cô đáp.

 

Anh quay đầu nhìn cô cười: “Anh đáng sợ vậy sao?” Ôn Tri Dư dừng bước, ánh mắt như đang suy ngẫm. “Ừm, nói thật thì lần trước anh khá đáng sợ đấy.”

Nhắc đến lần trước, cuộc trò chuyện của họ dường như mới quay về đúng quỹ đạo.

 

Trong phòng cà phê, cửa không đóng, nhưng bức tường ngăn cách không gian làm việc náo nhiệt với nơi yên tĩnh của họ. Dưới ánh đèn sáng chỉ có hai người.

 

“Vụ lần trước giải quyết thế nào rồi?” anh hỏi.

 

“Cũng ổn, đối phương biết sẽ phải ra tòa nên cuối cùng đồng ý theo yêu cầu. Tháng sau họ sẽ hoàn tất thủ tục nghỉ việc, lương cũng sẽ được chuyển khoản.”

 

“Ừm, vậy là tốt rồi.” Anh nói tiếp: “Những lời anh nói với em lần trước, không phải cố ý muốn làm em sợ.”

 

“Em biết.”

 

Anh còn chưa kịp giải thích hết thì cô đã đáp lại, khiến những lời tiếp theo của anh bỗng nghẹn lại.

 

Anh nhìn về phía cô, cô cụp mắt xuống, giữa hai người chợt im lặng một lúc.

 

Đến nước này, cả hai đều không biết nói gì.

 

Cố Đàm Tuyển gật đầu, rồi cho tay vào túi, có vẻ hơi không quen, quay đầu đi.

 

“Anh nghe Diêu Hủy nói em sốt ruột lắm, nói các em cứ đâm đầu vào tường, cứ ám chỉ anh phải giúp em thế nào đó. Đúng là anh rất muốn giúp, nhưng anh nghĩ đến công việc sau này của em, nếu gặp tình huống tương tự mà anh không có ở đó, em sẽ làm thế nào? Nghĩ đến thế, anh không muốn giúp một cách dễ dãi.”

 

Cố Đàm Tuyển vẫn luôn như vậy.

 

Trên con đường này, dù là trong cuộc sống hay công việc, nếu không có anh kéo cô lại trong những lúc mất lý trí nhất, có lẽ cô cũng không biết mình sẽ đi về đâu.

 

Bất kể mối quan hệ giữa họ thế nào, mỗi lần nghĩ đến anh, cô đều rất biết ơn.

 

Không biết làm sao để diễn tả cảm xúc ấy, dù sao cũng rất phức tạp, khó nói thành lời. Cô nghĩ, có lẽ anh cũng vậy.

 

Thực ra vụ lần trước cô thật sự không cảm thấy anh dọa cô hay gì cả, cô đều hiểu, anh dạy cô, anh đang hướng dẫn cô cách xử lý khi gặp những tình huống như thế. Bạo lực nơi công sở, đó là lần đầu tiên họ thảo luận về đề tài này, và cô đã học được nhiều.

 

Cô nhớ tất cả những gì anh đã làm cho mình. Bao gồm từng lời nói, chỉ là…

Cô im lặng hồi lâu, anh đợi một lúc rồi nhìn cô.

 

Ôn Tri Dư như vừa mới hoàn hồn, hỏi: “Dạo này anh đi Thụy Điển phải không?”

 

“Ừ, bận khảo sát một số dự án.”

 

“Vâng, tốt quá. Biết anh bận, mà còn dành thời gian lo chuyện của em cũng vất vả lắm, thực ra em cũng mong anh lo cho bản thân nhiều hơn, đừng cứ bận tâm đến em nữa. Em…”

 

Ôn Tri Dư nói năng rất bình tĩnh, cô định nói mọi người đều bận, lo cho mình là được, không cần để ý đến nhau quá. Nhưng có lẽ trong lòng cô không nghĩ vậy, cô muốn cố gắng không gây thêm phiền phức cho anh, cố làm cho giọng điệu của mình có vẻ tốt đẹp.

 

Cô nói: “Em đều hiểu cả, lần trước anh nói em đã hiểu rồi, thật đấy, anh không cần lo cho em nữa.”

 

Ôn Tri Dư trước mặt anh, đã từng khóc, cười như một cô gái nhỏ. Nhưng đây là lần đầu tiên cô lý trí, hiểu chuyện như vậy.

Khuôn mặt bình thản không gợn sóng như thể hoàn toàn không để tâm, nhưng Cố Đàm Tuyển lại cảm thấy tim mình như bị ai đó châm một nhát.

 

“Được rồi, mọi người bên ngoài chắc đợi lâu rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

 

Cô định vượt qua anh đi ra ngoài, nhưng khi đi ngang qua, cánh tay bị anh giữ lại.

 

Động tác khựng lại.

 

Giây phút ấy, tiếng cười nói từ bên ngoài vọng vào thật rõ ràng, len lỏi vào tai cô. Nhưng tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào cánh tay mình, vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

 

Anh nói: “Anh đúng là không có nhiều cảm xúc, nhiều thứ các cô gái thích, anh làm không được. Có lẽ quá lý trí, thậm chí anh cũng không quá để ý đến cảm xúc của em, anh chỉ biết có ý tưởng gì thì làm việc đó, anh muốn làm đến nơi đến chốn, và cũng mong em được như vậy. Anh không cố ý muốn xa cách em, lần trước là vì mẹ anh, anh cũng không quen nhắc đến những chuyện này với người khác, nhưng hy vọng em hiểu anh không cố ý.”

 

Cánh tay tê dại, cảm xúc, trái tim, tất cả đều tê dại.

 

Cô nghe anh nói những lời này, không phải quá xúc động, mà là một lời tự thuật trầm tĩnh.

 

 

 

Khóe mắt hơi đỏ.


------oOo------

Bình Luận (0)
Comment