“Không sao đâu, thật đấy. Em đã nói rồi mà, được gặp anh là duyên số rồi.” Cô nói.
“Vậy còn anh?Anh cũng thấy may mắn vì đã gặp được em chứ?”
Anh đáp: “Được quen em là phúc phần lớn nhất của anh rồi. Sau này trong ký ức anh chỉ còn mỗi em thôi.”
Họ đối diện nhau, ôm chặt lấy nhau.
Lặng im cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đối phương.
Đêm nay trời đổ mưa, ngày đầu tiên họ gặp nhau cũng là một ngày mưa, và giờ khi ở bên nhau trời cũng đang mưa.
Ôn Tri Dư dụi vào lòng anh, nghe tiếng cười vui bên ngoài, khẽ nói: “Em chưa từng thấy tuyết ở miền Bắc.”
Cố Đàm Tuyển bảo: “Vậy khi nào rảnh mình cùng đi Cáp Nhĩ Tân nhé, đợi mùa đông tới, cùng nhau ngắm cảnh băng giá.”
“Được thôi.” Cô mỉm cười đáp.
Buổi tiệc công ty kết thúc vào lúc 11 giờ đêm, mọi người lần lượt quẹt thẻ, tan ca về nhà, tạm biệt nhau trước khi đi.
Năm đó, họ đã cùng trải qua sự nghiệp, tình bạn. Họ nâng ly trong văn phòng, nhìn những người xung quanh.
Trong lòng Ôn Tri Dư vừa thỏa mãn, vừa trống rỗng lạ thường.
Ngày 21 tháng 12 năm ấy là ngày Đông chí, Ôn Tri Dư đã hẹn với Thời Lâm đi Đồng Nhất Hà. Lần trước Thời Lâm vội đến nửa chừng phải quay về Nam Hoa xử lý mấy vụ rắc rối, còn than phiền với Ôn Tri Dư là chuyến công tác chưa chơi đã về, bảo bên đó vui lắm, nhất quyết phải dẫn Ôn Tri Dư đi một lần.
Biết con gái muốn đi chơi xa, người nhà vẫn lo lắng.
Lục Cần lau bàn, nói: “Mẹ đã từng nói rồi, ngày xưa học tiểu học con cứ hay theo Thời Lâm chơi, nó học hành không tốt mà còn hay rủ con đi lang thang. Giờ tháng 12 ở Đồng Nhất Hà lạnh lắm, nghe nói âm mấy chục độ, lỡ đang lái xe có chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là ở nơi xa lạ…”
“Mẹ nói kiểu gì mà dọa người thế.” Ôn Tri Dư phản đối.
Ba mẹ cô vẫn thế, không hay đi du lịch, cứ cảm thấy ra ngoài là gặp nguy hiểm khắp nơi.
“Thôi được, mẹ biết con lớn rồi mẹ quản không được, cũng phải thôi, cứ bận công việc hoài, tranh thủ nghỉ ngơi một chút cũng tốt.” Lục Cần nhượng bộ.
“Con biết rồi ạ.”
Lục Cần lại hỏi: “À đúng rồi, cái cậu lần trước, còn liên lạc không?” Nghĩ đến Cố Đàm Tuyển, lòng Ôn Tri Dư se lại.
“Dạ, khi nào rảnh con dẫn anh ấy về gặp mẹ nhé.”
“Bạn trai à?”
“Vâng… là bạn trai ạ.”
Dù là miền Nam nhưng trời cũng lạnh ghê. Ôn Tri Dư mặc áo phao dày, quàng khăn vẫn không chống nổi gió lạnh bên ngoài.
Nhớ ngày xưa đi học khổ lắm, hồi cấp hai ngồi sau xe đạp của mẹ, lên cấp ba ở trọ, mỗi ngày năm sáu giờ phải dậy, đi bộ đến trường mặt lạnh đỏ ửng, nước mũi đóng băng cả.
Nghĩ đến chuyện đi học, vừa hay đi ngang qua trường cấp 3 số 32, Ôn Tri Dư nhìn thấy cổng trường quen thuộc với bức tường đã cũ. May là năm nay trường đã sửa lại cổng mới, trông khang trang hơn hẳn. Như ngày xưa vẫn truyền tai nhau, mỗi khóa phải đợi khóa trước tốt nghiệp xong trường mới bắt đầu sửa sang, khóa trước không bao giờ được hưởng cái mới.
Tháng 9 này trường cấp 3 số 32 lại đón một lớp học sinh mới.
Cô nhìn bảng thông báo trước cổng, thấy kết quả thi tháng mới được cập nhật. Thủ khoa khối văn là một học sinh họ Lý, khối tự nhiên là học sinh họ Tống, đều đạt điểm tuyệt đối.
Điểm khối tự nhiên vốn khó cao hơn khối văn, được điểm cao như vậy quả là hiếm có.
Cô lại nghĩ đến Cố Đàm Tuyển của khóa 07, huyền thoại rực rỡ nhất của khóa họ.
Chính là Cố Đàm Tuyển.
Sao cô dám tự tin gọi anh là bạn trai chứ.
Không, ngay từ đầu đã không phải. Bản thân cô hiểu rõ hơn ai hết.
Đi được vài bước thì gặp thầy hiệu trưởng đi từ trường ra, vị thầy nghiêm khắc ngày xưa chỉ cần nghe tên là học sinh đã biến sắc. Thầy liếc một cái đã nhận ra: “Ôn Tri Dư?”
Ôn Tri Dư cũng cười chào: “Thưa thầy Trương.”
“Em về thăm trường à? Mẹ em đâu, dạo này vẫn dạy lớp chọn ở trường thực nghiệm, ổn chứ?”
Phải rồi, thật ra mẹ cô là giáo viên, trong ngành này cũng quen biết không ít đồng nghiệp. Hàng xóm ai cũng thấy nghề của mẹ cô rất đáng tự hào.
“Vẫn ổn ạ, mẹ em cũng già rồi mà vẫn bận soạn bài, chấm bài, nghỉ không được.”
“Ôi, nghề của chúng ta là vậy đấy. À đúng rồi, sắp tới trường 32 có kỷ niệm ngày thành lập, đang liên hệ với các cựu học sinh xuất sắc về thăm trường, em đang làm gì thế? Ngày xưa học giỏi thế, chắc giờ công việc cũng tốt nhỉ.”
“Thầy quá khen, em chỉ cùng người ta lập công ty làm mảng game thôi ạ.”
“Ngành gì cơ?” “Game ạ.”
Thầy ngạc nhiên: “Không ngờ em lại thích chơi game đấy.” Ôn Tri Dư mỉm cười: “Vâng ạ.”
“Khóa của các em, thầy có ấn tượng. Có một cậu Cố Đàm Tuyển rất giỏi.”
Nghe đến cái tên ấy, Ôn Tri Dư cụp mắt: “Vâng, đúng ạ.”
Nói chuyện xong xuôi, thầy dặn: “Cố gắng trong công việc nhé, thầy thấy em có triển vọng lắm. À mà dạo này trời lạnh, đi đường cẩn thận.”
“Thầy cũng vậy ạ.”
Phải đi thôi, ngoảnh đầu lại, sân trường dần khuất khỏi tầm mắt, như ký ức ngày xưa chìm dần xuống đáy, tan vào giữa cuộc sống ồn ào.
Mùa đông ấy Ôn Tri Dư đi Đồng Nhất Hà, đến khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia Trát Long, quê hương của những chú hạc trắng, là cảnh đẹp cô nhất muốn xem.
Tiếc là vào đông băng giá tuyết phủ, cô không kịp ngắm cảnh xuân đẹp nhất. Họ chụp ảnh tuyết rơi, ăn gà hầm nấm thông, ngon tuyệt. Trong ngày giá rét, ngồi trong nhà dân nhìn ra thế giới trắng xóa bên ngoài.
Cô chợt nhớ, đã từng hẹn với Cố Đàm Tuyển cùng ra Bắc xem tuyết, đi Cáp Nhĩ Tân ngắm băng, giờ anh không đến, nếu anh đến, sẽ thế nào nhỉ.
Thời Lâm nói: “Tối nay có bão tuyết, không biết có ảnh hưởng gì không.”
Người đi phượt cùng bảo: “Phải khởi hành thôi. Chúng ta còn phải đuổi trạm tiếp theo.”
Họ đang ăn nướng, Thời Lâm đẩy xiên nấm cho Ôn Tri Dư, bị cô xua tay từ chối.
Thời Lâm trêu: “Ôn Tri Dư cậu tu tiên à, gì cũng không ăn.”
Cô mỉm cười nhạt: “Thật sự không thấy ngon, các cậu cứ nói chuyện đi.”
Cô đứng dậy ra bên cửa sổ.
Cô nhìn điện thoại, ghi chú đã xóa từ lâu, giờ đổi lại thành Jul. Cô thấy vẫn là tên ghi chú này thân thiết hơn, giống anh hơn. Cô gửi cho anh một tấm ảnh, là cảnh tuyết những ngày này cô chụp, khung cảnh tĩnh lặng của núi non miền Bắc thật đẹp.
Cô nhắn: [Cố Đàm Tuyển, cảnh đẹp em đang thấy lúc này, anh có thấy không?]
Tín hiệu yếu, nhưng tin nhắn vẫn gửi đi được.
Cô nhìn, đợi mãi mà đối phương vẫn không hồi âm. Mùa đông năm ấy.
Cố Đàm Tuyển đứng lặng trong nhà, nhìn những mảnh vỡ điện thoại vương vãi dưới đất. Anh vừa cãi nhau với người nhà.
Ba anh đứng trước mặt nhìn chằm chằm: “Bước ra khỏi cửa này một bước là mày không còn là con nhà họ Cố nữa. Tao đã nói rồi, mày đừng có làm cái mặt đó trước mặt tao, mày nghẹn trong lòng, tao không nghẹn à? Hoặc là cắt đứt quan hệ luôn, ai cũng không nợ ai.”
Em gái anh đứng bên cạnh khóc, đứa bé cùng ba khác mẹ mà anh không thân thiết. Con búp bê của nó trong lúc hỗn loạn cũng bị hất xuống đất, anh thấy vậy, cúi người nhặt lên giúp.
Anh cong môi, cười nhạt: “Đừng khóc, không sao đâu.”
Em gái anh vẫn còn ngơ ngác, sợ hãi và xa lạ nhìn người anh trai này.
Quan hệ với gia đình không tốt, anh cũng không thích người nhà, nhưng mỗi khi đối diện với trẻ con lại luôn có một mặt mềm yếu riêng.
“Mười năm trước, các người bức tử Cố Trừng Tú. Mười năm sau, các người lại đến bức tôi. Mấy năm nay, làm ba mẹ các người cho tôi được gì? Đúng, cho tôi sự sống, nhưng rồi không chịu trách nhiệm. Tiền bạc, điều kiện, tôi đều có, nhưng tất cả là do tôi tự làm ra. Tôi ra ngoài luôn nói với người ta, tôi không có ba mẹ.”
Anh chậm rãi đặt lại chiếc ly đổ trên bàn, giọng điệu từ tốn nhưng đầy cảm xúc.
“Ba mẹ tôi là người biết rõ anh trai tôi bị trầm cảm vẫn bức tử anh ấy, còn dùng môi trường học hành ngột ngạt để b*p ch*t tuổi thơ và sở thích của con cái. Ba mẹ như các người, tôi không cần cũng được.”
Ba anh trợn mắt nhìn anh.
Cố Đàm Tuyển vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Không cần đứa con trai này thì thôi. Dù sao thế giới này cũng chưa từng yêu thương tôi, không có, chưa
bao giờ có.”
Con người anh chưa bao giờ tin vào tình yêu. Cũng không tin có ai có thể cho anh tình cảm chân thật.
5 năm trước, anh đón sinh nhật ở San Francisco, anh mong mỏi biết bao Ba mẹ có thể gửi một lời chúc phúc. Mẹ anh đang ở bên chồng mới trong gia đình mới, anh nói: “Mẹ, hôm nay sinh nhật con.”
Đợi cả đêm, không đợi được nửa câu trả lời từ người phụ nữ ấy.
Ba anh cũng ở Mỹ, đến tìm anh, nhưng lại thấy anh trong buổi tiệc tụ tập rồi lại đòi lật bàn.
Anh đi ra ngoài, đua xe, trên siêu xe, phóng như bay trên những con đường núi ở Mỹ, nghĩ gì? Kiếp này, không sống nổi cũng được, anh cũng muốn chết như anh trai, đi xem thế giới mà anh trai hướng tới là như thế nào.
Anh trai anh thích game, nên anh mới muốn thử, mới muốn xem xã hội không tưởng mà Cố Trừng Tú thích trông ra sao, anh chơi điện tử, anh chơi game, anh sa đọa, ước nguyện cuối cùng của anh trai là được ra nước ngoài hoàn thành dự án game anh ấy yêu thích.
Anh cũng muốn, hoàn thành ước nguyện của anh trai.
Nhưng trong lòng anh có một nút thắt, anh không muốn chạm vào, cũng không dám chạm vào, nút thắt ấy như một vật thể chôn sâu trong tim.
Năm đó anh gặp tai nạn xe, anh bị chứng sợ không gian kín, tất cả đều vì cái chết của anh trai. Trong không gian chật hẹp của thùng xe, anh nhớ về quá khứ, nghĩ đến anh trai, môi tái nhợt cả người run rẩy.
Anh nghĩ, trên đời này, chưa từng có ai thực sự yêu thương anh.
Nhắc đến chuyện cũ, thái độ Cố Đàm Tuyển vô cùng dứt khoát: “Tôi đã từng đi San Francisco một lần, giờ tôi vẫn có thể đi. Đằng nào cũng đoạn tuyệt quan hệ, tôi không về nữa.”
Nói xong anh đi ra ngoài, ba anh phía sau gọi tên anh đầy căm phẫn, nhưng không gọi được anh quay lại.
Quán rượu đầu phố.
Dụ Nhạc Âm nhận được tin liền chạy đến, hiếm khi thấy Cố Đàm Tuyển một mình ngồi bên bàn uống rượu, tay áo xắn lên, thiếu vài phần vẻ công tử phong lưu ngày thường, hiếm thấy anh như vậy.
Họ đến kéo ghế hỏi: “Sao thế?”
Cố Đàm Tuyển nói: “Cãi nhau với ba mẹ.”
Dụ Nhạc Âm định nói ba mẹ cậu chẳng phải ly hôn từ lâu, sao còn cãi nhau cùng nhau được, nhưng nghĩ lại, chắc là cãi với ba anh. Dạo này quan hệ Cố Đàm Tuyển với ba anh vẫn không tốt.
Ba anh hơi trọng nam khinh nữ, ngày xưa đi học vẫn thế, thích đặt ra khuôn mẫu cho anh, bắt anh làm theo yêu cầu. Có lẽ các bậc cha mẹ đều vậy, nhưng vì chuyện Cố Trừng Tú năm xưa, Cố Đàm Tuyển oán hận ba mẹ không ít, mâu thuẫn âm ỉ tất nhiên nhiều.
“Điện thoại cậu đâu?”
“Sáng cãi nhau, lúc đó ném vỡ rồi.”
“Vậy cậu dùng điện thoại ai gọi cho bọn tớ?”
“Của công ty.”
“Thế không sợ bỏ lỡ tin nhắn gì à, cậu bận rộn thế mà.” “Không sao.”
Nghĩ đến một người, anh lại nói: “Cũng chắc không đâu.”
Ôn Tri Dư cũng bận. Giờ hình như đang đi chơi tỉnh ngoài, có lẽ, cũng sẽ không có nhiều tin nhắn quan trọng, nhiều lắm là hỏi han sớm tối, cũng chẳng gấp phải trả lời.
“Vậy, vừa trong nhóm thấy tin cậu thật sự định về San Francisco một thời gian à? Qua đó làm việc cũng được, coi như bỏ qua hết, không nhìn mấy chuyện này nữa, nhưng cậu phải hiểu, giờ cậu đâu còn cô đơn một mình, cậu cứ quyết định kiểu này, còn cô ấy thì sao?”
Thật ra đó chỉ là lời Cố Đàm Tuyển nói khi giận dữ với ba anh, anh cũng thường xuyên bay ra nước ngoài, chẳng có gì to tát. Như năm đó đại học, không vui là đi, có thể trốn tránh nhiều chuyện, nhưng cũng phải từ bỏ nhiều thứ.
Tình cảm của anh với cô gái ấy, còn có thể tốt đẹp không?
Cố Đàm Tuyển chống tay ngả ra sau, ngửa đầu nhìn trần nhà xuất thần. Ôn Tri Dư.
Anh thầm nhẩm từng chữ tên này.
[Không được, Cố Đàm Tuyển là học sinh giỏi, em càng thích khi anh chẳng có gì cả.]
[Cố Đàm Tuyển, em muốn xem tên của chúng ta đặt cạnh nhau trông như thế nào.]
[Vậy còn anh? Anh cũng thấy may mắn vì gặp được em chứ?] [Cố Đàm Tuyển, em yêu anh, yêu đặc biệt đặc biệt nhiều.]
Những câu nói trong quá khứ bỗng hiện lên trong tâm trí, khiến vai gáy anh tự dưng nhói lên vị chua xót khó tả.
Họ ở bên nhau rất tốt, thật sự rất tốt.
Nhưng có những mối tình ngay từ đầu, thực ra đã đoán trước được kết cục.
Anh nhìn tất cả, rồi lại nghĩ, anh là người như thế nào, anh có thể cho người bên cạnh hạnh phúc không, anh và Ôn Tri Dư, anh có sẵn sàng cùng cô ấy hướng đến hôn nhân, hướng đến tương lai không? Đúng, cô gái ấy là chân thành.
Ngay từ đầu anh đã cảm thấy vậy, cô ấy thật sự là một cô gái tốt, cô ấy rất tốt, nhưng có lẽ hạnh phúc cô ấy muốn không phải là thứ người như anh có thể cho được.
Bản thân anh cũng không phải là người muốn bị tình cảm ràng buộc.
Anh nói, Cố Đàm Tuyển anh là kẻ chủ nghĩa cá nhân, anh có bóng ma gia đình, có lẽ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ôn Tri Dư là thích, nhưng đều không phải là yêu, anh cũng không thể cho Ôn Tri Dư một từ “yêu” nặng nề như vậy.
Anh nghĩ, có lẽ Ôn Tri Dư cũng thế.
Như việc cô không đi tìm anh, cũng giống như mỗi lần đêm khuya gặp mặt thân mật xong, sáng hôm sau hai người lại trở về hòa vào biển người.
Lần trước bạn cô gặp chuyện, anh không tự mình giúp cô mà hy vọng cô tự mình độc lập mạnh mẽ để giải quyết.
Có lẽ mọi thứ đã có dấu hiệu từ sớm, họ chìm đắm trong tình cảm với nhau, nhưng vẫn giữ lý trí với nhau.
Có lẽ anh đã chuẩn bị tinh thần từ lâu —
Dù sau này cuộc sống của cô không có anh, cô vẫn có thể sống tốt. Giữa cơn gió tuyết gào thét.
Ôn Tri Dư đang ngồi trên xe địa hình mơ màng sắp ngủ thì cánh tay đột nhiên giật mình, như trong mơ bỗng rơi xuống, phản xạ có điều kiện khiến người tỉnh giấc. Vô cớ cảm thấy không an toàn.
Khi Lâm nói: “Sao thế, còn hai tiếng nữa là đến nơi.”
Tình hình giao thông phía trước tuyết càng rơi dày, đường đi cũng không tốt, Ôn Tri Dư cũng không ngờ thành phố miền Bắc lại như vậy, mùa đông ngoài tuyết đẹp, còn có gió rét thấu xương gào thét, quật vào người không thở nổi không đi nổi.
Cô cúi đầu, nhìn điện thoại.
Đã một ngày rồi, tin nhắn đó, Cố Đàm Tuyển vẫn không trả lời.
Như thực tại và điều gì đó đang đối nghịch nhau, lòng cô cũng không tránh khỏi bất an.
Thực ra, biết anh có thể thấy là được rồi. Cũng không mong anh phản ứng nhiệt tình gì.
Có thể chia sẻ với anh những cảnh đẹp mình gặp, để anh cũng cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới, thế là đủ rồi.
------oOo------