Năm ấy bận rộn đến mức không thể nghĩ đến chuyện gì khác ngoài việc học, ai còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện tình cảm vụn vặt?
Nhưng một người luôn nhiệt huyết theo đuổi ước mơ của mình thường có một sức hút đặc biệt.
Cố Đàm Tuyển cũng nghĩ như vậy.
Anh tự hỏi khi đọc bài đăng ấy, không biết người viết là ai, những dòng chữ kia do ai viết ra. Có lẽ là một cô gái chăng, vì nét chữ thanh thoát, không giống con trai cho lắm. Nhưng suy nghĩ của cô ấy trong sáng, không có gì phức tạp.
Giống như năm tốt nghiệp ấy, điện thoại anh ngập tràn những lời chúc phúc.
Chúc mừng tốt nghiệp, chúc thi đại học thuận lợi, thỉnh thoảng cũng có mấy đứa con trai đùa vui kiểu “lên đại học gái xinh nhiều lắm”.
Thỉnh thoảng Cố Đàm Tuyển lại nhớ về bài đăng ấy. Anh thấy lạ lắm.
Sao lại có người quan tâm đến ước mơ của mình nhỉ?
Sống trên đời ai chẳng vì bản thân, ai rảnh mà để ý người khác, vậy mà người kia lại hỏi han anh những điều đó, anh không thể tưởng tượng nổi và cũng ngạc nhiên.
Và hôm nay, sau nhiều năm, anh lại nhìn thấy lá thư mình đã từng mở ra ngày ấy.
Nhiều năm trôi qua.
Tâm trạng và trải nghiệm hoàn toàn khác với lúc đó. Anh như nghẹn lời.
“Cậu quen cô ấy à?” thầy giáo hỏi.
“Hồi đó không thân, còn bây giờ…” anh đáp. “Bây giờ chắc thân lắm.”
“Vốn quen biết nhau sao?”
“Không, trước đây hoàn toàn không quen. Chúng em quen nhau sau khi đi làm, mới một năm trước thôi.”
“À, vậy mà cô ấy có tình cảm sâu đậm với cậu nhỉ, ôi tuổi trẻ tình đầu…”
Cố Đàm Tuyển không đáp, chỉ hỏi: “Thầy ơi, em có thể lấy bản gốc này được không ạ?”
Đối phương ngẩn người, rồi nói: “Được chứ, dù sao cũng không dùng nữa. Ừm, chắc người viết cũng đã quên rồi.”
Anh nói: “Cảm ơn thầy.”
Tháng 9, sau khi trường học khai giảng, phố Xuân Lan lại trở nên nhộn nhịp hẳn.
Mỗi sáng sớm là tiếng chuông trường vang lên, tiếng nhạc tập thể dục, tiếng chuông vào học và tan học, âm thanh vọng xa đến tận khu chung cư. Một lần nữa, đoàn quân học sinh lại tràn ngập sân trường, cũ đón mới về, mọi thứ cứ thế thay đổi theo ngày tháng.
Từ lần đi thăm trường học trước, tờ lịch trên bàn Ôn Tri Dư càng lúc càng mỏng.
Sinh nhật cô cũng sắp đến rồi, sinh nhật thứ 26…
Lúc đến trường có học sinh trò chuyện với cô, hỏi cô ngày xưa học lớp mấy, sau đó thi đại học vào trường nào, Ôn Tri Dư kiên nhẫn trả lời tất cả, cô đạt bao nhiêu điểm, học ngành gì. Cậu học sinh lớp 12 nghe xong ngạc nhiên nói: “Em cũng muốn thi vào trường đó, học thiết kế!”
Ôn Tri Dư động viên họ: “Nhất định được.”
Những mầm non trong nhà kính này, họ chính là lực lượng chủ chốt xây dựng tương lai của thành phố.
Ở họ, Ôn Tri Dư thấy được quá khứ, cũng nhìn thấy hy vọng tích cực mênh mông của xã hội.
Thế là, thoáng cái đã thêm một tuổi.
Thời Lâm năm nay có công việc mới ở Bắc Kinh, tháng 9 điều chuyển về Nam Hoa, trước khi đi nhắn tin cho cô: [Không ngờ phải không, cậu bé này sắp về rồi! Tiểu Tri Dư, chuẩn bị tinh thần đi nhé!]
Ôn Tri Dư còn trêu: [Học giọng Bắc Kinh gì đấy, nghe không giống tí nào.]
Thời Lâm: [Cậu thử nói xem nào.]
Ôn Tri Dư: [Mình không được, không phải người bản địa học giọng nghe kỳ lắm.]
Thời Lâm gửi một tin nhắn thoại cười ha hả. Tháng 9 ấy, họ gặp nhau một lần.
Thời Lâm đặt túi xuống, ngồi đối diện cô trong quán cà phê liền nói: “Nửa năm qua sống thế nào? Sếp Ôn chắc vẫn tốt chứ.”
“Vẫn ổn.”
“Phải không, dù sao chúng ta cũng là bạn sinh tử có nhau. Có gì cứ chia sẻ với tớ, cuộc sống mà, vui vẻ là quan trọng nhất.”
“Đúng vậy, nhưng thật sự tớ không có gì phải buồn cả.” Ôn Tri Dư ôm ly cà phê, nghiêng người về phía trước: “Nếu có thì chắc chỉ là chuyện công việc thôi.”
“Thế à?”
“Ừm. Cậu uống gì?”
“Gì cũng được, Americano là ổn rồi.” “Được.”
Sau khi gọi đồ uống, họ bắt đầu thả lỏng tâm trạng và tán gẫu.
Ôn Tri Dư nhớ đến kế hoạch lần trước cô từng nghĩ đến. Cô cảm thấy nó thật sự khả thi, nhưng không muốn thực hiện trong công ty hiện tại vì quá mạo hiểm. Cô muốn tự bỏ vốn để làm riêng.
Cô định phát triển IP đó, ngoài việc kết hợp với trung tâm giáo dục, còn muốn phát triển thêm một chút ước mơ của mình.
Ý tưởng cụ thể của Ôn Tri Dư là thế này:
“Những năm gần đây, ngành giáo dục chắc chắn vẫn rất triển vọng. Tớ muốn mở rộng thêm sự nghiệp của mình, làm thêm vài mảng khác. Có lẽ giai đoạn đầu sẽ hơi khó khăn, từ việc tìm giáo viên, kiểm soát chất lượng lớp học đến tuyển sinh, có khi phải mất một hai năm để chuyển đổi. Nhưng một khi đã đi vào hoạt động ổn định, ngành giáo dục có thể thu hồi vốn nhanh chóng trong vòng một năm. Tớ muốn phát triển một thương hiệu giáo dục của riêng mình, một thương hiệu về hoạt hình, giáo dục trí tuệ trẻ em và game trong môi trường internet lành mạnh. Tạo ra một sản phẩm vừa khiến trẻ em hứng thú nhưng không quá đắm chìm, có thể hình thành tư duy trưởng thành tốt đẹp, đồng thời được phụ huynh ủng hộ.”
“Tất nhiên, tớ không chủ yếu làm game. Tớ muốn thử sức với ngành này đồng thời mở rộng một dự án nhánh như vậy. Nguồn lợi nhuận chính vẫn là từ giáo dục nghĩa là nguồn vốn thu được ban đầu có thể hỗ trợ cho dự án này, dòng tiền vào ra có thể duy trì cân bằng thu chi cơ bản. Như vậy, dù có thua lỗ thất bại cũng không đáng ngại, cậu nói đúng không?”
Trong lúc cô nói, Thời Lâm ngồi đối diện nghe đến ngây người.
Thấy cậu không phản ứng, Ôn Tri Dư ngừng lại: “Có phải… ý tưởng không được thực tế lắm?”
“Không, tớ thấy khả thi, chỉ là thấy cậu giỏi quá.” Thời Lâm nhìn cô với ánh mắt khác lạ: “Như thể mới nửa năm không gặp, hình ảnh cô bạn Dư trong tớ đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi. Ôn Tri Dư, cậu thực sự đã thành bà chủ lớn rồi.”
Cô hơi ngượng: “Không đâu, tớ chỉ là một người khởi nghiệp nhỏ bé với những ước mơ thôi.”
“Cậu phải tự tin hơn nữa, suy nghĩ của cậu đã vượt xa rất nhiều người rồi. Tớ thấy được đấy, ít nhất với tình hình thu chi cân bằng, cậu hoàn toàn có thể thử nghiệm ước mơ mới. Chỉ là, đừng làm bản thân quá mệt mỏi.”
Thời Lâm hỏi: “Cậu đã thảo luận với những người có kinh nghiệm trong ngành khác chưa?”
Nghe vậy, người đầu tiên Ôn Tri Dư nghĩ đến là Cố Đàm Tuyển. Đã có ý tưởng, tất nhiên cũng muốn được người khác tán thành.
Đôi khi cảm thấy bản thân đã thay đổi nhiều như vậy, thật sự rất muốn xem những người trong quá khứ nghĩ gì về sự nghiệp của mình.
“Chưa, tớ chưa nói với ai cả, nhưng không sao.” “Sao vậy?”
“Vì tư tưởng là của cá nhân. Người khác nghĩ sao không quan trọng, dù sao tớ sẽ làm là được.”
Thời Lâm giơ ngón cái với cô. Còn về chuyện tình cảm.
Thực ra Ôn Tri Dư cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Thích nghi trong mọi hoàn cảnh, thuận theo tự nhiên.
Có lẽ do mối tình trước đó, hiện giờ cô thật sự không có khao khát quá lớn nào. Trôi nổi theo dòng đời, cũng như bao người bình thường khác, gia đình bảo thích hợp thì cũng thích hợp; người xung quanh nói kết hôn được thì cứ kết.
Dù sao đời người cũng chỉ vài chục năm, sống với ai cũng như nhau thôi.
Có thể hơi nhạt nhẽo, nhưng biết bao người trên đời không phải cũng vậy sao.
Sống trong sự mơ hồ không rõ ràng, ngay cả mục tiêu cuộc đời cũng không rõ. Cô còn may mắn, cô nghĩ: Ít ra cô còn có sự nghiệp, còn có việc muốn làm, cô không cô đơn.
Tình cảm, người ta nói được thì cũng được thôi.
Mùng 18 tháng 9, Thi Tinh Huy biết là sinh nhật cô nên đặc biệt mua quà tặng. Một chiếc vòng cổ đắt tiền, còn đặt một bó hoa nhờ người tự tay giao đến văn phòng cô.
Tan làm Ôn Tri Dư bất ngờ nhận được, không có ký tên. Lúc ấy cả văn phòng xôn xao ghen tị.
Mọi người nói: “Chị Ôn, bạn trai tốt quá nhỉ. Bao giờ cưới vậy?”
Ôn Tri Dư ôm bó hoa to đùng, hơi khó khăn đáp: “Chưa biết, xem sao.” “Thôi, dù sao cũng chúc mừng, chúc mừng sinh nhật chị.”
“Cảm ơn, tuần sau tôi mời mọi người ăn cơm.”
Giữa tiếng hô vang “Chị Ôn vạn tuế”, Ôn Tri Dư ôm bó hoa ra khỏi văn phòng.
Hai người hẹn ăn tối, khi ra ngoài Thi Tinh Huy vẫn chưa đến, anh hôm nay bận, Ôn Tri Dư liền nhắn đến công ty anh đợi, anh trả lời: [Được.]
Ôn Tri Dư lái xe đi, không xa lắm, 30 phút là đến.
Đến lễ tân công ty, cô giơ tay ra hiệu không cần thông báo. Đến trước văn phòng định gõ cửa thì nghe thấy giọng con gái từ bên trong vọng ra.
“Nghe nói Ôn Tri Dư là đối tượng mai mối của anh hả? Không tệ đâu, xinh lắm.”
Thi Tinh Huy đáp: “Chuyện này cô không cần quan tâm.”
Đối phương nói: “Thi Tinh Huy, anh biết ở độ tuổi này của chúng ta bắt đầu một cuộc tình là rất nghiêm túc, cũng đừng quên mấy năm trước ai
là người nói Deja là ánh trăng trong lòng anh không thể quên được. Anh từng có một tình yêu chân thành, nghĩ người ta không biết sao? Anh với cô ấy, có được những năm tháng khắc cốt ghi tâm như trước đây không?”
“Tôi với Deja đã chia tay hai năm rồi, lúc trước cũng là cô ấy đề nghị chia tay, tôi không nợ cô ấy gì cả, huống hồ ai cũng sẽ thay đổi.”
“Được, cho là không nợ đi, nhưng mấy năm đại học bên nhau, anh quên được sao?”
“Đây là văn phòng, tôi chỉ nói chuyện công việc. Đã nói quên là quên rồi, tôi không muốn nói nhiều.”
Người kia cười: “Được, anh nói vậy thì vậy, thích hợp và thích là khác nhau, tìm người thích hợp sống qua ngày ai nửa đường mới quen mà chẳng có tình cảm sâu đậm gì, dù sao cũng chỉ là tạm chấp nhận thôi. Deja hôm qua còn tìm tôi khóc đấy.”
Anh không tán thành câu nói này.
“Quá khứ rồi sẽ qua đi, cô ấy khóc cũng không liên quan đến tôi, tôi cũng không nghĩ mai mối nhất định là tạm chấp nhận, đối phương hiện tại rất tốt, mong cô đừng nói như vậy.”
Ôn Tri Dư không nghe thêm nữa, xoay người rời đi.
Cô trở lại ngồi trong xe hồi lâu, không có việc gì làm nên ngồi vặt những cánh hoa chơi. Một lúc sau anh cũng xuống, mở cửa xe nói: “Vừa nghe lễ tân bảo em lên rồi? Sao lại xuống?”
Ôn Tri Dư đáp: “Không, em nhớ ra trong xe có đồ nên xuống lấy.”
Anh gật đầu: “À.”
Nhà hàng đã đặt trước là một quán rượu nổi tiếng, hai người mở một phòng riêng, gọi một bàn đồ ăn. Trong bữa ăn Thi Tinh Huy nói chuyện rất nhiều, liên tục gắp đồ ăn cho cô, nhưng Ôn Tri Dư lại ăn trong thất thần, nhìn chằm chằm chiếc bánh kem phía trước.
Thi Tinh Huy kể cho cô nghe chuyện thời đại học của anh, giống như mọi khi muốn trêu cô cười nhưng cô vẫn không cười.
Đến giữa chừng anh cũng ngừng lại, thăm dò hỏi. “Là anh kể không vui sao?”
Ôn Tri Dư lắc đầu: “Không, khá vui mà.”
“Vậy sao em cứ nhìn cái bánh kem đó, có ý tưởng gì à?”
Đó là chiếc bánh họ mua khi đến, tiệm bánh có nhiều kiểu dáng, Ôn Tri Dư chọn đại.
“Không có gì, chỉ là cái bánh thôi.”
“Thích ăn thì để anh cắt cho em một miếng.”
Ôn Tri Dư đột nhiên hỏi: “Thi Tinh Huy, anh nói mối tình trước là thời đại học, yêu bao lâu thì chia tay vậy?”
“Bốn năm.” Anh trả lời ngay lập tức: “Mối tình đó khá lâu, bạn gái cũ đề nghị chia tay. Anh đã buông bỏ hết rồi, sao thế?”
Cô lắc đầu: “Không có gì.”
Cả bữa ăn kéo dài đến cuối cùng mà bánh kem cũng chẳng động đến mấy, Ôn Tri Dư về nhà sớm, kéo lê thân thể mệt mỏi sau một ngày làm việc, về đến nhà tháo giày cao gót ra.
Mẹ cô thấy cô về còn hơi ngạc nhiên, ngồi trên sofa nói: “Sinh nhật ăn cơm mà về sớm thế, không chơi thêm chút nữa à?”
“Có gì mà chơi.”
“Con với Thi Tinh Huy cãi nhau à?” “Không có ạ.”
“Thế sao về nhanh thế?” “Cũng chẳng có gì để nói.”
Lục Cần định nói gì thêm, nhưng thấy con gái đóng cửa phòng đi vào.
Con gái bà cứ thế này, tự chọn rồi lại tỏ vẻ không hài lòng, bà thật không hiểu có gì mà không hài lòng, hai người yêu nhau, ở bên nhau sao không thân thiết chút.
Như con bé thế này, xong rồi.
Tối đó Ôn Tri Dư mặc váy ngủ, khoác đại cái áo dài rồi đi ra ngoài, không biết đi đâu, chỉ đi dọc khu phố buôn bán mới mở gần đó, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi bỗng thấy quen quen.
Cô nhìn cái tên cửa hàng.
Chợt nhớ ra sinh nhật năm ngoái, mùng 18 tháng 9.
Cũng là gió đêm như thế này, bên đường ngoài quán bar, người đàn ông mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi đen.
Cô bước vào cửa hàng, mua đại một cái bánh kem.
Cháu ngoại nhỏ Hạo gọi video đến, cô vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng reo vui của đứa trẻ: “Dì út ơi, sinh nhật 26 tuổi vui vẻ!”
Ôn Tri Dư vội vàng hạ âm lượng xuống.
“Cảm ơn nhé thằng nhóc, đừng nhấn mạnh 26 tuổi không là ch.ết đấy.”
“Không đâu. Dì út không phải đang ăn tối lãng mạn sao, sao lại giống như ở cửa hàng tiện lợi thế?”
“Ai bảo dì đang ăn tối lãng mạn?” “Bà ngoại ạ, bà ấy bảo dì đi hẹn hò.”
Ôn Tri Dư hết lời để nói, biết ngay là mẹ cô.
Cô ừ một tiếng, cho cháu xem ngọn nến vừa thắp trên bánh: “Đúng rồi, dì đang ăn tối lãng mạn với bạn trai đây này, nhìn này, ngọn nến đây.”
Ngoài phố, Dụ Nhạc Âm đột nhiên kêu lên.
“Đệt, tôi nhớ ra rồi, hôm nay mẹ tôi đặt giờ giới nghiêm, tôi phải về nhà.”
Mấy người bạn đút tay vào túi đi dọc đường cười: “Thiếu gia Dụ tuổi này mà còn bị quản như sinh viên năm nhất cũng không dễ nhỉ.”
Dụ Nhạc Âm nói: “Tôi cũng mới có 26 tuổi. Từ lần trước đi bar tiêu phí gần chục vạn bị phát hiện, ba tôi nghiêm khắc quản chặt sợ tôi chơi bời, trời có mắt, từ khi chia tay bạn gái năm ngoái tôi không sống độc thân được nửa năm, tôi đi chơi đâu.”
Đám con trai cười rộ lên.
Lại nhìn sang Cố Đàm Tuyển bên cạnh: “Nói anh Tuyển cũng giống cậu thôi.”
Cố Đàm Tuyển kẹp điếu thuốc trong tay, giọng nhạt nhẽo: “Đừng chọc tôi.”
“Đúng vậy, đừng suốt ngày đem tôi với Cố Đàm Tuyển so sánh, tôi mẹ nó đào hoa đâu có nhiều như cậu ta”
“Không.” Cố Đàm Tuyển ngước mắt cười nhìn cậu ta: “Tôi không giống cậu ngoài miệng cứ kêu không được thế.”
Mấy người ôm bụng cười lớn.
Không nhớ là thấy Ôn Tri Dư thế nào.
Dù sao khi đi qua một cửa hàng tiện lợi, ánh đèn bên trong sáng rõ, mọi thứ đều nhìn rõ mồn một qua cửa kính.
Dụ Nhạc Âm đột nhiên kêu lên: “Kia không phải Ôn Tri Dư sao?” Mọi người nhìn theo, kể cả Cố Đàm Tuyển.
Đám con trai xôn xao.
“Hôm nay không phải cô ấy đi ăn với anh trai tôi sao?” “Sao cậu biết?”
“Tôi không biết, anh họ tôi bảo có hẹn hò thì ai mà không đoán ra là với cô ấy. Hẹn hò ban đêm mà về sớm vậy?”
“Không phải đâu.” “Hôm nay ngày gì, lễ à?”
Cố Đàm Tuyển hướng mắt ra ngoài cửa: “Hôm nay là sinh nhật cô ấy” Bạn anh theo bản năng hỏi “ làm sao cậu biết”
Lời người đó nói ra liền hối hận
Hai người họ năm đó có chung đoạn tình cảm, Cố Đàm Tuyển có ý cho mọi người biết
Cố Đàm Tuyển cúi đầu, tay bóp tắt điếu thuốc, rồi dẫm lên tàn thuốc trên mặt đất. Anh khẽ nói: “Các người đi trước đi, tôi có chút việc phải qua một chuyến.”
“Đi làm gì?” một giọng hỏi. “Mua một ít thuốc hút.”
Cửa hàng tiện lợi, Ôn Tri Dư đang chuẩn bị khom người thổi tắt ngọn nến, trong video, Tôn Hạo vẫn đang vỗ tay chúc mừng tiểu dì nhân dịp sinh nhật.
Cả cửa hàng yên tĩnh lạ thường.
Giọng nói bất chợt vang lên từ phía sau, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. “Bán thuốc.”
Ôn Tri Dư giật mình, cơ thể như bị điện giật, lưng theo phản xạ mà cứng đờ, đôi mắt vô thức ngẩng lên.
------oOo------