Vừa qua năm mới đi làm, Ôn Tri Dư đã nhận được lì xì từ Diêu Hủy.
“Sao lại cho tớ lì xì?” – cô ngạc nhiên hỏi.
“Trì Dư à, năm nay phòng chúng ta được chọn là phòng xuất sắc đấy. Tuyệt vời phải không?”
“Thật hả? Năm nay mình cố gắng tiếp nhé.”
Ôn Tri Dư đặt phong bao lì xì lên bàn, chợt nhớ ra điều gì đó và nói: “Tí nữa tớ phải ra ngoài một chút, không cần đợi tớ.”
“Được thôi.” Diêu Hủy tựa vào cạnh bàn và nói: “Nhưng này Trì Dư, cái dự án đào tạo của cậu sao rồi?”
Ôn Tri Dư cúi đầu sắp xếp lại lịch để bàn và cốc: “Vẫn làm chứ. Chỉ là một dự án không thể nhanh như vậy được, làm việc không một hai năm thì không thể hoàn thành. Cho nên…”
Diêu Hủy ừm một tiếng: “Cho nên sao?”
“Cho nên, qua chuyện lần trước tớ cũng hiểu ra, trong công việc, việc tìm được đối tác đáng tin cậy rất quan trọng. Một người nhân cách không tốt thì không thể hợp tác được. Tớ muốn ổn định, ít nhất không thể như người khác lừa tiền kiểu đó.”
“Đúng vậy, suy nghĩ này rất đúng đắn.” Cô ấy lại nói tiếp: “Mà Cố tổng cũng làm ăn khá lắm, nhìn kìa, lên cả tạp chí thương mại này.”
Cô chỉ vào tờ báo đặt trên bàn, tay Ôn Tri Dư đang cầm ly cà phê chợt khựng lại.
“Cậu với Cố tổng…”
“Không có gì cả.”
“Cố Đàm Tuyển còn đến thăm cậu dịp Tết mà.”
Ôn Tri Dư ừ một tiếng: “Thăm thì thăm thôi, bạn bè cả mà, Tết đến chúc phúc cũng bình thường thôi.”
Đang nói chuyện thì Thời Lâm gửi cho cô một tin nhắn, là một poster rực rỡ với hình ảnh mùa xuân hoa nở.
Ôn Tri Dư nhắn lại: [Cái này là gì vậy?] Thời Lâm: [Poster cho dự án của chúng tớ.] Ôn Tri Dư: [Vậy chủ đề lần này là gì?]
Thời Lâm: [Cậu còn nhớ người đeo tai nghe chia sẻ mùa xuân đó không?]
Ôn Tri Dư: [Không nhớ.]
Thời Lâm cười khúc khích bên kia và gửi một tin nhắn thoại: “Trì Dư này, chiều gặp mặt đi, ăn một bữa cơm.”
Trước khi ra ngoài, Ôn Tri Dư cầm mấy vỏ sò ở chậu hoa bên cửa sổ lên nghịch. Có người trong văn phòng hỏi: “Chị Ôn, cái này là gì vậy, đẹp thật.”
“À, nhặt ở bãi biển đấy.”
“Nhặt à? Nhặt ở đâu vậy?” “Ừm… tôi cũng không biết nữa.”
Có một vỏ sò màu xanh nhạt, viền của nó đã bị mài mòn nhưng vẫn khá đẹp. Nghe nói vỏ sò thường chỉ có ở bãi biển, anh ấy đã từng đến nơi đó, có lẽ đã nhìn thấy và nghĩ đến cô?
Ôn Tri Dư không biết nữa.
Mỗi khi nhìn thấy những thứ này, cô lại nhớ về đêm hôm đó của họ.
Hơi men làm không khí trở nên chậm rãi, cô dựa vào lòng anh, họ ghé tai nhau thì thầm những lời táo bạo mà chân thành.
Thực ra như một giấc mơ vậy, không ngờ có ngày có thể trở thành hiện thực. Chỉ là đến một ngày anh thật sự nhặt cho cô vài vỏ sò.
Ôn Tri Dư khẽ mím môi.
Cố Đàm Tuyển, anh ấy cũng có những lúc trẻ con như thế.
Không suy nghĩ nhiều nữa, cô đặt đồ xuống rồi ra ngoài. Đến nơi hẹn gặp Thời Lâm, hai người ngồi tựa vào ghế cạnh nhau.
Đang uống cà phê thì Thời Lâm đột nhiên nói: “Trì Dư này, xách hành lý lên, chúng ta đi du lịch đi.”
Ôn Tri Dư suýt sặc: “Đột ngột vậy sao?”
“Ừm, đi Tây Bắc nước mình, hoặc là Xuyên Tạng, lên cao nguyên, đến vùng đất hoang vu. Nơi đó có những phong cảnh rộng lớn và đặc biệt, nhưng cũng có những vùng đất thiếu thốn vật chất, có rất nhiều trẻ em không theo kịp môi trường giáo dục. Tớ muốn đến xem, khảo sát.”
“Rồi sau đó?” Ôn Tri Dư tỏ ra hứng thú.
“Có nghĩ đến việc lập một quỹ từ thiện không?” “Quỹ từ thiện?”
“Ừm… cũng không hẳn.” Thời Lâm suy nghĩ: “Chờ sau này sự nghiệp của chúng ta phát triển lớn mạnh, có thể liên kết với những doanh nghiệp lớn trong nước. Theo cách khác, như dự án game của cậu cũng có thể thêm một kế hoạch gieo mầm tương tự, chúng ta đặt tên là ‘Kế hoạch Ốc đảo’, người chơi có thể dùng điểm tình yêu để tích lũy quyên góp vật phẩm. Khi tất cả vật phẩm tích lũy đến một mức nhất định sẽ được tập trung về quỹ của chúng ta, rồi chúng ta chuyển hóa thành vật phẩm vận chuyển đến vùng xa xôi. Lâu dài, cuộc sống của những đứa trẻ ở những nơi đó cũng có thể được cải thiện một chút.”
Cô gật đầu: “Được đấy, tớ thấy rất hay. Vậy lần này chúng ta đi khảo sát thực địa à?”
“Không. Phần lớn vẫn là du lịch trải nghiệm cuộc sống.” “Tiện thể khảo sát, tớ hiểu rồi.”
Quyết định này của Ôn Tri Dư quá đột ngột, khi nói với mọi người ai cũng ngạc nhiên.
Mọi người đùa: “Đóa hoa Ôn lại muốn đi phiêu lưu rồi.”
Có một bộ anime tên “Đóa hoa Phiêu lưu”, mỗi lần Ôn Tri Dư có ý tưởng mới mọi người đều trêu cô như vậy. Ôn Tri Dư bảo họ đừng gọi cô như thế nữa.
Diêu Hủy hỏi: “Định đi chơi thế nào?”
Cô vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Nửa chơi nửa làm. Nhóm đối tượng chúng tớ hướng đến là thanh thiếu niên, phải đích thân đến xem mới được.”
Diêu Hủy gật đầu: “Tớ hiểu rồi, cứ mạnh dạn mà đi. Khuyên cậu lúc đi thì tự lái xe, lúc về có thể thử tàu chậm phương Bắc.”
“Tại sao?”
“Vì đôi khi ngồi tàu cũng là một cách thưởng thức phong cảnh mà. Biết đâu trên đó lại gặp được mùa xuân thứ hai của đời mình đấy.”
Ôn Tri Dư bị cô ấy trêu cười: “Thôi đi.”
Vùng đất Xuyên Tạng xa xôi của đất nước, nơi đó cách xa sự phồn hoa của các thành phố trung tâm.
Nơi đó rộng lớn vô bờ, có những ngọn núi cao hiểm trở. Nếu đi tuyến Nam vào Tạng, bạn sẽ đi qua Nhã An, Lý Đường, vào Khang Định Tây Tạng. Qua vài giờ nữa, có thể sẽ từ Lâm Chi đến Lhasa, nơi có Cung điện Potala như cõi tịnh độ dưới bầu trời xanh mây trắng.
Tuy nhiên khu vực người Tạng sinh sống rất rộng lớn, nếu không quen thuộc thì đến đó có thể thật sự không phân biệt được Nam Bắc trong chốc lát.
Ôn Tri Dư và Thời Lâm xuất phát từ thành phố Lúa Mì, qua đường Lý Đường, trên đường dừng lại chụp ảnh lưu niệm ở thảo nguyên Mao Ô. Muốn đi tiếp tìm người quen hỏi thăm kinh nghiệm, họ nói người dân Xuyên Tạng thuần phác hiền lành, nhiệt tình hiếu khách, nhưng cũng có thể bị lừa đấy. Ôn Tri Dư hỏi ví dụ như thế nào? Người bạn suy nghĩ rồi nói ừm… bị một đám trẻ con người Tạng ném đá vào xe đòi tiền có tính không. Ôn Tri Dư chỉ cười.
Cô cảm thấy mình chắc sẽ không gặp phải chuyện như vậy đâu.
Thế là họ đeo ba lô, thuê một chiếc xe địa hình, và cứ thế xuất phát theo tuyến đường.
Trên xe, họ nói chuyện về cuộc đời.
Thời Lâm: “Cậu có tưởng tượng một khả năng không?” Ôn Tri Dư: “?”
“Nếu chúng ta lái xe trên đường này mà nổ lốp thì sao?”
“Có lốp dự phòng, cậu nghĩ tớ còn mắc phải sai lầm đó lần nữa sao?” “Thế vạn nhất lốp dự phòng cũng nổ thì sao?”
“Ừm… thì chúng ta chờ chết thôi, hoặc là lại như trước đây gọi điện cho đội cứu hộ.”
Thời Lâm cười lớn, một tay lái xe một tay lấy bánh trong túi bỏ vào miệng.
“Cậu đừng nhắc, lần đó cậu ngồi bên cạnh tớ còn hỏi liệu chúng ta có chết không, cười chết mất.”
Ôn Tri Dư khẽ à một tiếng.
Gió Tây Bắc thổi mạnh như dao cắt, làm đau rát cả mặt người.
Họ vừa trò chuyện vui vẻ, nhưng khi ngắm cảnh trên xe Ôn Tri Dư lại nhớ về lần đó ở Ha Nhĩ, khi họ bị kẹt ở vùng tuyết không tên, cô chỉ nhắn cho anh một tin nhắn, ngày hôm sau anh đã xuất hiện trước mắt cô như từ trên trời rơi xuống.
Dù đó là trước khi họ chia tay.
Nhưng mỗi khi nhớ lại cảm giác đó, trái tim cô vẫn tê dại, không bao giờ quên được.
Cô nhắm mắt, tựa cánh tay lên cửa sổ. Thời Lâm hỏi: “Đang nghĩ gì thế?” Cô đáp: “Không có gì.”
“Đừng lừa tớ. Nghĩ về đàn ông à?”
“Không phải. Bây giờ cậu tìm cho tớ một người đàn ông đi.”
Thời Lâm vội vàng đáp: “Được, tớ tìm, cậu đừng có tìm lý do từ chối nữa.”
Cô lại lúng túng, nói: “Thôi.”
Họ đến huyện Lý Đường.
Ở đó có trà bơ, bột mì nướng Tsampa, rượu thanh cao, họ liên hệ với trạm trưởng trình bày ý định đến thăm. Họ muốn lấy nơi này làm điểm chuẩn ban đầu, để quảng bá cho họ, mang lại lợi nhuận cho họ.
Nói xong, Ôn Tri Dư lại cảm thấy ngượng ngùng, cô nói: “Thực ra tôi cũng không phải người có nhiều tiền, có thể ban đầu hiệu quả sẽ rất nhỏ, nhưng tôi tin tương lai nhất định sẽ có người nhìn thấy.”
Trạm trưởng là một người đàn ông trung niên chất phác khoảng 50 tuổi, tỏ ý cảm ơn: “Không sao cả, các cô có thể chú ý đến khu vực của chúng tôi, mang đến sự quan tâm cho chúng tôi, chúng tôi đã rất cảm kích rồi.”
Ôn Tri Dư bắt tay với ông.
Sau đó, cô gửi cho trẻ em nơi đó một số văn phòng phẩm và quần áo mà mình mang theo, còn mua rất nhiều thùng sữa bò, vì đi vội nên thật sự không chuẩn bị được gì khác. Cả ngày bận rộn tham quan sản phẩm thủ công của họ, tìm hiểu văn hóa.
Tối đến, nghỉ ở nhà dân, có đứa trẻ mang bánh cho họ ăn. Ôn Tri Dư dịu dàng nói: “Cảm ơn em nhé.”
Cô bé khoảng mười tuổi làm nũng ngồi xuống cạnh Ôn Tri Dư và hỏi: “Chị ơi, sao các chị lại không quản ngàn dặm xa xôi tới đây làm việc này vậy?”
Ôn Tri Dư mỉm cười: “Không có lý do đặc biệt đâu, chỉ là muốn làm thôi.”
“Ừm… Vậy, cuộc sống của chúng em có thể thay đổi không ạ?”
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ “ừm”: “Chị cũng không biết nữa, nhưng chị cảm thấy chỉ cần nỗ lực thì sẽ có cơ hội. Em biết không, các em phải học thật giỏi, phải cố gắng trở thành trụ cột của đất nước, có vậy mới có thể thay đổi quê hương, xây dựng tương lai được.”
Đôi mắt cô bé bỗng ánh lên tia sáng mơ mộng.
“Vậy động lực ban đầu của chị khi làm việc này là gì ạ?” “Chị à? Chị…”
Ôn Tri Dư cúi đầu bóc đậu tương trong tay, nói: “Để chị kể em nghe tại sao chị lại làm những việc này nhé. Ngày xưa, chị từng gặp một người rất quan trọng trong đời. Anh ấy là bạn học cấp ba của chị, học giỏi, tính cách tốt, anh ấy gần như không có khuyết điểm nào cả. Nhưng một người hoàn hảo như vậy lại có hoàn cảnh gia đình không tốt, bố mẹ hay cãi nhau rồi ly hôn, cuộc sống của anh ấy cũng không vui vẻ gì. Anh ấy có một người anh trai, vì hoàn cảnh gia đình và nghiện game mà bị trầm cảm rồi qua đời khi anh ấy còn nhỏ. Chuyện đó khiến anh ấy cũng trở nên không vui. Chị rất muốn chữa lành cho anh ấy, thay đổi anh ấy, để anh ấy cũng có thể cảm nhận được hơi ấm.”
“Đó là động lực ban đầu của chị. Chị nghĩ có lẽ ai trong thời kỳ dậy thì cũng có những phút giây u tối, nhưng nếu lúc đó họ nhận được một chút thiện ý, biết đâu kết quả cuối cùng sẽ khác đi.”
“Anh ấy tốt lắm ạ?”
“Ừm, anh ấy rất tốt, là người tốt nhất mà chị từng gặp.” “Anh ấy là người chị thích phải không ạ?”
“Ừm. Đúng vậy, hồi cấp ba có thích.” Cô dừng lại, dặn dò: “Nhưng em còn nhỏ, không được nói chuyện thích với không thích đâu nhé.”
Cô bé cười: “Vậy sao chị không ở bên anh ấy?”
Ôn Tri Dư trầm ngâm, nhìn ra bầu trời: “Em nhìn thấy không, bầu trời này.”
“Mảnh đất này rộng lớn lắm, mọi người đều đang bay lượn theo cách riêng của mình, ai cũng rất tốt. Bởi vì, ý nghĩa của cuộc đời không nhất thiết phải ở bên nhau mới tìm được. Anh ấy tỏa sáng trong lĩnh vực của anh ấy, chị tỏa sáng trong lĩnh vực của chị, mọi người cùng sống dưới một bầu trời, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy nhau, thế là đủ rồi.”
Ở một bên, Thời Lâm nghe những lời này mà thấy đau lòng. Đêm xuống, chênh lệch nhiệt độ lớn, gió bắc thổi ào ào.
Họ kê một chiếc ghế băng ngồi ngoài cửa, nhìn cảnh đồng quê tối đen mênh mông, nhìn những cơn gió đêm khó đoán này.
Thời Lâm bước ra, đưa cho Ôn Tri Dư đang ngồi bên ngoài một tấm chăn. Rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cậu nhớ anh ấy.” “Không có.” “Cậu nói dối.”
“Không có mà.”
Thời Lâm nói: “Khi nói dối, cậu luôn không nhìn thẳng vào mắt đối phương.”
Gió thổi vào người cô như lưỡi dao cắt, chưa từng cảm nhận được sự thẳng thắn đến vậy, giống như phong tục nơi đây vậy.
“Muốn nghe lời thật lòng không?”
Có lẽ vì đang ở nơi xa lạ, cũng có thể vì đêm khuya dễ khiến cảm xúc trào dâng.
Cô mấp máy môi, như thể hiếm khi phá vỡ ranh giới. “Sau khi chia tay, ngày nào tôi cũng nhớ anh ấy.” “Vậy sao lại từ chối anh ấy?”
“Bây giờ anh ấy đang làm gì?”
“Công nghệ, khởi nghiệp, chip điện tử. Anh ấy cũng đang nỗ lực, vì mảnh đất này, vì xã hội này.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Cậu đã từng yêu ai chưa?” Cô nhìn lên bầu trời, mắt long lanh như sao.
Cảm xúc khó kìm nén, những lời nói cuối cùng cũng không thể giữ được nữa.
“Chính là, thích nhiều lắm cơ, kiểu vì người ta mà thay đổi quỹ đạo cuộc đời, thay đổi cả ước mơ. Thấy một người rạng rỡ như vậy gục ngã thì đau lòng lắm, nhưng khi thấy họ bay cao bay xa, trở nên tốt đẹp hơn thì lại thấy vui. Tôi không làm việc này vì anh ấy, cũng không phải vì bản thân, tôi chỉ là một người bình thường nhất, đang chậm rãi nỗ lực vì những ước mơ nhỏ bé này.”
“Tôi không trách anh ấy đâu, thật đấy, anh ấy đã cho tôi cảm nhận được một tình yêu rất chân thành, rất lãng mạn, thế là đủ rồi.”
“Nhưng, cậu nghĩ tôi còn có thể ở bên anh ấy không?”
Thời Lâm ôm lấy cô, an ủi: “Dư à, rồi sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi.”
Gió thu thổi vù vù trên người hai người, điểm dừng chân đầu tiên của quỹ hội cũng bắt đầu từ đây.
Trước khi đi trạm trưởng muốn cô để lại tên trên cột mốc ở cổng làng. Cô nghĩ một lúc rồi lúng túng: “Thôi, chữ của tôi xấu lắm.”
Người khác nói: “Không sao đâu, có tấm lòng là được, để lại một cái tên thôi, ít ra sau này chúng tôi còn nhớ.”
Cô cầm bút viết lên đó bốn chữ: [Giấc mơ của Tuyển] – Convert là [nói tuyển mộng tưởng] ad nghĩ ý tác giả đây là “Nói tuyển” là một phần trong tên của nhân vật nam chính “Cố Đàm Tuyển”, khi kết hợp với “mộng tưởng” (ước mơ), nó trở thành một cách chơi chữ tinh tế – chỉ ước mơ của Cố Đàm Tuyển
Trạm trưởng hỏi: “Nghĩa là gì vậy?”
“Có một người tên Cố Đàm Tuyển. Đây là sự nghiệp tinh thần của anh ấy, là ước mơ của anh ấy.”
“Anh ấy là người yêu của cô sao?” Cô lắc đầu.
“Tôi chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh ấy thôi.”
------oOo------