Tị Kiếp Vạn Năm, Thiên Đạo Cầu Ta Phi Thăng(Dịch)

Chương 4 - Luyện Trường Sinh Đạo Quả, Vô Hạn Tuổi Thọ

Năm mới lại đến.

Trước đình viện Trương Nhẫn lẳng lặng nhìn tuyết rơi. Đột nhiên từ chân trời một đạo độn quang xé rách mưa tuyết dày đặc mà đi đến.

Chỉ thấy Ngũ sư tỷ trên người mang theo một chiếc hồ lô lớn, từ trên trời như một khỏa tinh thạch mà giáng xuống khiến cho không ít bông tuyết bay tán loạn.

Trương Nhẫn lúc này mới chú ý đến trên tay nàng vậy mà bế theo một tiểu oa nhi mập mạp đáng yêu. Không khỏi dọa hắn lùi lại mấy bước thất thanh nói.

"Sư tỷ, ngươi... ngươi có con khi nào?"

Theo Trương Nhẫn thấy tên nào dám cùng Ngũ sư tỷ kết làm đạo lữ chính là một loại sai lầm. Hơn nữa còn khiến nàng sinh con, đây không phải là kết án tử hình luôn rồi sao!

Mục Chi Lý có chút không vui, khẽ lắc đầu khiến cho mái tóc bạc không gió tự bay nói.

"Không phải của ta!"

Tuy thanh âm của nàng vẫn rất non nớt, nhưng hắn nghe ra được sự nghiêm túc của nàng.

"Vậy đứa bé này là của ai?"

Mục Chi Lý lắc đầu nói.

"Ta không rõ, khi ta tìm thấy nó thì nó đang khóc sướt mướt ở dưới chân núi. Lại nhìn hoàn cảnh này ta không thể không mang nó đi!"

Trương Nhẫn cẩn thận quan sát một hồi lúc này mới biết đứa bé này là một tiểu nữ oa. Hơn nữa kinh mạch hay sức khỏe đều không có vấn đề gì.

Bất quá tiểu oa nhi này lại xuất hiện dưới chân núi Thập Bát phong, mà không phải những phong khác. Chỉ sợ là có quan hệ gì đó với ngọn sơn phong này.

Không lẽ đây là đây con của ai trong Thập Bát phong.

Nghĩ đến đây Trương Nhẫn không khỏi rơi vào trầm ngâm.

Đầu tiên liền bài trừ đi vị Đại sư huynh quanh năm bế quan kia. Nhị sư huynh trong đầu chỉ có luyện đan, bình thường nếu không luyện đan cũng là học dược làm gì có thời gian đi tìm đạo lữ.

Về phần vị Tam sư huynh kia lại càng không phải là hắn. Đối với một tên nhiệm vụ cuồng nhân như hắn, hứng thú duy nhất chỉ có pháp bảo. Với nữ nhân càng không có hứng thú.

Tứ sư huynh hơn nữa năm trước đã cùng đạo lữ mỗi người một ngã. Đoán chừng cũng không phải con hắn.

Đột nhiên Trương Nhẫn biến sắc thầm nghĩ.

"Không lẽ đứa bé này là con của của sư phụ sao?"

Nghĩ đến đây hắn liền rùng mình, bất quá nhanh chóng liền vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Phù Dao Tử là ai chứ, há có thể tùy tiện đi gieo giống.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng đứa trẻ này là gian tế do Thiên Ma tông phái đến.

"Lục sư đệ, ngươi không sao chứ?"

Mục Chi Lý gặp Trương Nhẫn khuôn mặt không ngừng biến hóa, rồi đột nhiên biến sắc thì không khỏi lấy làm kì lạ.

"Ta muốn nuôi đứa bé này, Thập Bát phong ta đệ tử ít ỏi, thêm một đứa trẻ cũng không coi là nhiều."

Trương Nhẫn nghe vậy thì có chút chần chờ nói.

"Sư tỷ, đứa trẻ này lai lịch không rõ, có thể là gian tế của ma đạo. Chúng ta tự quyết định như vậy liệu có ổn hay không?"

Mục Chi Lý lắc đầu.

"Việc này ta tự ắt sẽ nói với sư phụ, về phần nàng có thể là gian tế của ma đạo thì tuyệt không có khả năng. Ta đã kiểm tra qua đan điền, kinh mạch, thậm chí là thức hải của nàng cũng không thấy có khí tức ma chủng.

Trương Nhẫn nghe vậy thì sắc mặt có chút cổ quái nhìn nàng.

"Sư tỷ ngươi vẫn chỉ là một tiểu hài tử a, liệu có thể chiếu cố tốt đứa trẻ này sao?"

Mục Chi Lý nghe vậy thì bĩu môi có chút không vui nói.

"Ngươi nói ai là tiểu hài tử, ngươi cũng chính là do ta một tay nuôi lớn đấy."

"Ta cùng đứa nhỏ này không đồng dạng a."

Tuy nói Trương Nhẫn hắn là do một tay Mục Chi Lý chiếu cố mà lớn lên. Nhưng trước đó khi còn ở Địa Phủ hắn đã có giải dược Canh Mạnh Bà. Vậy nên dù đã đầu thai chuyển kiếp nhưng hắn vẫn giữ được toàn bộ kí ức của kiếp trước. Vậy nên vẫn có thể tự chiếu cố bản thân mà không cần đến nàng.

Mục Chi Lý bất đắc dĩ nói.

"Không có biện pháp a, nếu đứa trẻ này đã ở dưới chân núi Thập Bát phong chúng ta, cũng không thể không quan tâm mà để nó chết dưới cái lạnh này. Hiện tại chỉ có thể trước nuôi dưỡng nó sau lại chờ sư phụ về cũng không muộn."

Trương Nhẫn nghe vậy thì thở dài, hắn biết vị Ngũ sư tỷ này một khi quyết định chuyện gì thì không cách nào lay chuyển được. Vậy nên liền nói.

"Sư tỷ như đã nói trước đó. Bản thân ta không biết chăm sóc tiểu hài tử!"

"Không cần lo, ta sẽ nuôi nàng."

Mục Chi Lý lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của nữ hài trên tay. Liền mở túi vải ra đang bao bọc lấy cơ thể của nàng. Chỉ thấy ở bên trong là một chiếc mộc bài màu đen tuyền. Ở trên khắc lấy hai chữ. "Mịch La".

Về sau, Thập Bát phong lại có thêm một tiểu nữ hài.

Ngũ sư tỷ nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu của nàng, mà Trương Nhẫn thì bận bịu tu luyện, chỉ lâu lâu mới nhìn xem tiểu nữ hài này còn sống hay không.

Thời gian như mây trôi cứ chậm rãi trôi qua. Xuân đi thu tới một năm lại qua.

Một năm này cứ bình thản như vậy mà trôi qua. Trương Nhẫn cũng thuận lợi đột phá Luyện khí tầng chín, khoảng cách đến Trúc Cơ chỉ còn một đoạn ngắn. Nhưng thứ hắn quan tâm nhất hiện tại chính là Trường Sinh đạo quả.

Năm nay hắn đã tròn mười tám tuổi, cũng đã đến lúc luyện hóa Trường Sinh đạo quả, một bước chạm đến cảnh giới Trường Sinh, có được tuổi thọ vô tận.

Trương Nhẫn tâm niệm khẽ động, từ trong thức hải lấy ra đạo quả.

Đạo quả xuất hiện, mang theo thất thải hào quang chiếu sáng cả gian phòng. Một cổ khí tức thần thánh khiến cho lòng người kính sợ cũng từ đó mà tán phát ra. Mùi thơm nhàn nhạt tại chóp mũi quanh quẩn khiến cho lòng người thứ thái.

"Không hổ là Trường Sinh đạo quả, khi xuất hiện lại còn có thất thải hào quang làm hiệu ứng đặc biệt."

Lúc này một cổ tin tức từ bên trong đạo quả truyền đến. Chỉ có đơn giản một dòng.

Luyện hóa đạo quả, thọ cùng trời đất!

Loại đồ vật trân quý này, Trương Nhẫn dám chắc cả tu tiên giới cũng không có lấy một quả. Vậy mà bây giờ  lại xuất hiện trên tay hắn.

Hắn cẩn thận quan sát một lát, sau đó liền không do dự mà nuốt đạo quả xuống. Bắt đầu luyện hóa.

Mấy ngày sau.

Trương Nhẫn triệt để đem đạo quả luyện hóa, sau khi luyện hóa hắn có một loại cảm giác cả người tựa như một gốc đại thụ liên tục không ngừng có vô cùng vô tận sinh cơ chạy loạn. Tinh thần cũng theo đó mà trở nên vô cùng thanh tĩnh.

Hắn lúc này tựa như một vị trích tiên không nhiễm bụi trần, toàn thân mang theo một cổ cảm giác phiêu miễu hư ảo khiến cho người kính sợ.

"Còn có công dụng tăng cường mị lực sao, quả nhiên không uổng công ta chờ đợi lâu như vậy!"

Nhìn bản thân trong gương Trương Nhẫn không khỏi mỉm cười đắc ý.

"Bất quá ta trông ngon thế này nếu ra khỏi cửa lại gặp ma nữ thì đúng là bất hạnh. Vẫn là phải mau mau tăng thực lực lên."

Hắn hiện tại tuy đã có được thọ nguyên vô tận, nhưng thực lực vẫn chỉ là Luyện khí tầng chín. Vậy nên mục tiêu tiếp theo chính là đột phá Trúc Cơ.

Luyện khí cảnh chỉ là dẫn khí hóa thành pháp lực, có được một phần thực lực của người tu tiên. Nhưng cơ thể vẫn là phàm thể mãi mãi cũng chỉ là hạng người phàm phu tục tử.

Mà Trúc Cơ chính là ngưng khí thành nguyên, đúc lại cơ thể. Nên mới gọi là Trúc Cơ.

Người ở cảnh giới này đã thoát khỏi phàm thể, chân chính đặt một bước chân trên con đường tu tiên. Thọ nguyên vượt qua giới hạn có thể sống đến hai ba trăm năm.

Bất quá Trúc Cơ cảnh cũng không như  Luyện khí cảnh, chỉ cần linh khí đầy đủ là có thể đột phá.

Để đột phá Trúc Cơ cần có Trúc Cơ đan.

Mà để thu thập Trúc Cơ đan Trương Nhẫn chỉ có ba biện pháp.

Một là nhận nhiệm vụ của Thái Thanh tông, đổi lấy Trúc Cơ đan. Bất quá theo Trương Nhẫn nghĩ ngoại trừ nơi hắn ở ra, đâu đâu cũng có nguy hiểm chết người. Vậy nên có đánh chết, hắn cũng không xuống núi.

Hai chính là nhờ vị nhị sư huynh kia luyện chế Trúc Cơ đan. Bất quá nếu vị sư huynh kia luyện ra đan hắn căn bản cũng không dám ăn.

Ba chính là tự mình luyện chế.

Vẫn là phương pháp thứ ba ổn thỏa nhất.

Dù sao Trương Nhẫn cũng nắm giữ thuật luyện đan do ban thưởng. Bên trong bao hàm rất nhiều loại đan dược, có Tụ Linh đan, Tăng Linh đan, Trú Nhan đan, Trúc Cơ đan cũng bao hàm ở bên trong. Vậy nên luyện chế chắc cũng không khó.

Hiện tại ta vẫn nên nhanh chóng tăng tu vi đến Luyện khí đại viên mãn, việc luyện chế Trúc Cơ đan tính sau cũng không muộn.

Một năm nhanh chóng trôi qua.

Trương Nhẫn dùng trọn vẹn một năm cuối cùng mới đột phá Luyện khí đại viên mãn.

Một ngày này, Mục Chi Lý từ xa bay đến trên người còn mang theo một tiểu nữ oa khoảng chừng hai tuổi. Ngay khi nhìn thấy Trương Nhẫn nàng liền nghiêm túc nói.

"Lão Lục, có đồng môn của phong khác tìm người. Người đến có vẻ không thiện, nếu ngươi đánh không lại nhớ kỹ phải hô Ngũ sư tỷ đến hỗ trợ!"

Trương Nhẫn nghe vậy không chút suy nghĩ liền nói.

"Ta đánh không lại, sư tỷ ngươi đi hỗ trợ đi!"

Mục Chi Lý nghe vậy thì ngây người, vị Lục sư đệ này không khỏi có độc đi. Ngay cả người khiêu chiến còn chưa gặp liền nói đánh không lại.

Vị Lục sư đệ này chắc chắn có độc.

Từ khi tiến vào Thái Thanh tông đến nay hắn một mực khổ tu chưa từng xuống núi. Không khỏi khiến nàng có một loại cảm giác, bên ngoài Thái Thanh tông có yêu ma quỷ quái chuyên ăn thịt người khiến cho hắn không dám đi ra ngoài.

Tỉ mỉ nghĩ lại, nàng lúc này mới nhận ra đệ tử của Phù Dao Tử mỗi cái đều rất đặc biệt.

Đại sư huynh thì quanh năm bế quan không ra, nhị sư huynh thì đắm chìm vào đan đạo. Tam sư huynh lại là nhiệm vụ cuồng ma, tứ sư huynh lại chỉ hứng thú với đạo lữ. Lục sư đệ thì nhiều năm như vậy bất luận gió thổi mây bay hắn mỗi ngày đều chỉ có khổ tu.

Về phần nàng những năm này, ài, tốt a nàng không có tư cách nói người khác.

Mục Chi Lý nhìn Trương Nhẫn nói.

"Ngươi thật không muốn đi ứng chiến, tự mình kiểm nghiệm thành quả mấy năm khổ tu sao?"

Trương Nhẫn khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ có đánh chết hắn cũng không ứng chiến. Hiện tại Trúc Cơ cũng chưa tới, có thể đánh được ai kia chứ.

"Phiền phức Ngũ sư tỷ thay ta xử lý. Sư đệ về phòng trước."

Tiểu Mịch La ở trên người Mục Chi Lý nhón đôi chân nhỏ nhắn lên, đôi môi nhỏ nhắn chu ra, thanh âm non nớt có chút đáng yêu nói.

"Lục sư huynh, hẹn gặp lại!"

Trương Nhẫn nhìn nàng khẽ mỉm cười sau đó gật đầu.

Sau khi Phù Dao Tử trở về kiểm tra một phen, đã chắc chắn nàng không phải gian tế do ma đạo phái tới. Lại phát hiện nàng căn cốt không tệ liền thu nàng làm đệ tử thứ bảy.

Không lâu sau đó cũng đã rời đi.

Trương Nhẫn trở về phòng, tiếp tục tu luyện, một nén nhang sau trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện hai hàng nhắc nhở.

Bình Luận (0)
Comment