Hi Nhi là con trai của nàng. Bất kể là lúc nào, nàng cũng không thể buông bỏ được máu thịt trong tim mình.
Mộ Phù Lan nhìn người đàn ông ngồi bên giường đang cúi đầu nhìn mình, không nhúc nhích.
Tạ Trường Canh nhìn vào mắt nàng. Hai mắt trống rỗng của nàng ban đầu dường như do cơn đau trong ác mộng gây ra, dần dần trở nên rõ ràng, đến cuối cùng như thể cũng nhận ra hắn là ai, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ từ từ thả lỏng cơ thể, lật người, lại lần nữa nhắm mắt lại và dường như lại chìm vào giấc ngủ.
Vừa mới tiến vào, hắn nghe thấy tiếng r.ên rỉ trầm thấp của nàng trên giường, âm thanh tràn đầy đau đớn và bi thương bị đè nén, giống như đang khóc nghẹn ngào. Hắn đi tới, thấy nàng đang gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, trán đầy mồ hôi lạnh, lông mi run rẩy, hai tay ôm chặt lấy mình cuộn tròn trên giường, trông vô cùng đau đớn.
Tuy biết nàng căm ghét mình, nhưng nom dáng vẻ của nàng như thế hắn cũng không đành lòng, vẫn gọi nàng tỉnh lại, cuối cùng cũng lay tỉnh được nàng, nhưng lại không nghĩ rằng khi nàng vừa tỉnh lại, nàng lại đột nhiên gọi ra một cái tên như vậy.
Tạ Trường Canh nhìn chằm chằm vào bóng lưng im lặng của nàng, sắc mặt dần dần lạnh xuống. Hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, đứng thẳng lên đi ra khỏi phòng.
Hắn đi thư phòng, đã nửa đêm rồi, đóng cửa xong hắn lấy một tấm ga trải giường từ trong rương ra và trải lên chiếc sập đối diện giường. Chiếc sập được thiết kế để ngồi, không đủ dài, nhưng miễn cưỡng vẫn ngủ được.
Hắn nằm xuống.
Một đêm yên lặng.
Mấy ngày kế tiếp, Lưu hậu thường xuyên triệu Mộ Phù Lan vào cung làm bạn, phu nhân của các quan viên ở kinh thành biết được tin tức Nữ vương Trường Sa Mộ thị gả cho Tạ Trường Canh đến kinh thành, tất nhiên đều lần lượt đến thăm.
Mộ Phù Lan ban ngày bận việc ứng phó mọi người, buổi tối sống chung một phòng với Tạ Trường Canh, đương nhiên là phân giường ngủ, hắn cũng đi sớm về muộn, đôi bên tạm thời xem như hòa bình không có chuyện gì.
Vài ngày sau, là ngày mồng tám tháng chạp âm lịch.
Những năm gần đây, Lưu hậu dần dần trở nên nhiệt tình với thần phật, không chỉ kết giao được nhiều mối quan hệ tốt mà còn thực hiện nhiều nghi lễ Phật giáo trong cung mình ở. Hằng năm, vào hai ngày tháng tư Phật đản và mùng 8 tháng chạp bà ta sẽ rời cung đến chùa Hộ Quốc do hoàng gia xây dựng để lễ Phật.
Hôm nay là ngày Lưu hậu đi chùa Hộ Quốc lễ phật.
Từ cung điện đến chùa Hộ Quốc bên ngoài thành dọc đường không thể dừng lại nơi nghỉ ngơi, không cho phép có sơ suất gì. Đi ra ngoài, việc hộ vệ rơi trên người Tạ Trường Canh, do hắn đảm nhận nhiệm vụ thống lĩnh. Lưu hậu để tỏ lòng thành kính canh năm đã xuất phát lên đường, Tạ Trường Canh thì đã dậy vào lúc canh ba rồi.
Lưu hậu lễ phật, tất nhiên cũng có không ít mệnh phụ đi theo hầu. Mộ Phù Lan cũng trong nhóm theo giá.
Sau khi Tạ Trường Canh đi rồi, Mộ Phù Lan cũng đã tỉnh, tới hơn canh tư nàng mới dậy đi rửa mặt thay quần áo, ăn mấy miếng điểm tâm, dẫn theo hai thị nữ lên xe ngựa ra ngoài.
Tạ trạch cách hoàng cung rất gần, đi qua hai con phố là đến.
Lúc Mộ Phù Lan đến, sắc trời vẫn tối om, nhưng bên ngoài cổng phía tây của cung điện nơi Lưu hậu sắp đi lại đèn đuốc rực rỡ sáng như ban ngày. Đội Ngự lâm quân mặc giáp trụ đã xếp thành hai hàng ở hai bên cửa cung. Từng chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau, cùng với tiếng bánh xe lăn trên mặt đất ầm ầm không ngừng chở theo một nhóm phụ nữ quyền quý nhất Thượng Kinh tụ họp tại đây, các nô gia theo sự chỉ huy của thái giám chấp sự đỗ xe ngựa ở những địa điểm được chỉ định theo vị trí của họ, xếp hàng nghênh đón Lưu hậu ra cung.
Tiết độ sứ là ngoại quan, chức nhị phẩm, dựa theo thứ tự, xe ngựa của Mộ Phù Lan phải ở phía sau cùng, nhưng thái giám chấp sự vừa nhìn thấy xe ngựa của Tạ phủ tới thì lập tức nở nụ cười tươi ra đón, dẫn xe đến phía trước, gần cổng cung rồi đỗ lại.
Thời tiết giá lạnh, bọn họ phải ra ngoài sớm để đợi Lưu hậu ra cung, đối với nhóm mệnh phụ ngày thường sống trong nhung lụa mà nói đây rõ ràng là một việc khó khăn, nhưng có được cơ hội đi theo Lưu hậu đi chùa Hộ Quốc lễ phật thì quả là chuyện đáng tự hào. Các phu nhân các gia các phủ không những không thấy khổ mà còn coi đó là vinh dự.
Mọi người đều biết Tạ Trường Canh được Lưu hậu sủng ái, ngay cả phu nhân của hắn là Mộ thị Vương Nữ Trường Sa quốc nghe nói vốn dĩ không được Lưu hậu yêu thích mới vào kinh mấy ngày cũng đã được Lưu hậu triệu vào cung gặp mặt nhiều lần. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, sự ưu ái to lớn bực này có thể thấy rõ được, sáng nay ra ngoài lễ phật lại sắp xếp vị trí Mộ thị theo giá như thế càng là bằng chứng rõ rệt.
Mộ Phù Lan ngồi ở trong xe ngựa, cũng biết mình đang trở thành đối tượng chú ý của mọi người. Nàng nhận lấy chiếc chăn ấm mà thị nữ đi cùng xe đưa cho, lúc nhắm mắt dựa vào ghế ngồi, nghe quản sự Tạ phủ ở bên ngoài xe nói:
– Ông Chủ, Tề vương phi sai người đưa cho ngài một chiếc chăn lông cừu ạ.
Mộ Phù Lan mở mắt ra.
Thị nữ mở cửa xe ra.
Một quản sự cầm trên tay một chiếc áo lông chồn, đứng trước xe ngựa, khom người cười nói:
– Vương phi nhà tôi nói thượng kinh rất lạnh, Ông Chủ quen thời tiết phía Nam, vương phi nhớ Ông Chủ sợ lãnh, trong xe ngựa của vương phi lại tình cờ có thừa một chiếc chăn nên kêu tiểu nhân mang tới cho Ông Chủ.
Tề vương Triệu Long là một trong những tông thất có quan hệ thân cận với hoàng đế trong rất nhiều phiên vương, lúc trẻ sống ở thượng kinh một thời gian dài, về sau Lưu hậu cầm quyền, quan hệ với tông thất trở nên căng thẳng, ông ta cũng trở về đất phong, nhưng vẫn chủ trương lấy hòa bình làm chính, luôn chu toàn giữa các phiên vương và Lưu hậu, cũng coi như có vọng trọng. Mấy năm nay, Lưu hậu đã tỏ lòng nhân từ với Tề vương, ân chuẩn cho Tề vương mỗi năm vào kinh tham gia lễ tế tổ tiên tại đền thờ tổ tiên.
Tề vương phi hẳn là đến thượng kinh trước đó một thời gian rồi.
Bất kể kiếp trước đã xảy ra biến cố gì, trong sáu tháng Mộ Phù Lan sống ở Thượng Kinh khi còn nhỏ, quan hệ của cô cô và Tề vương phi sống ở kinh thành lâu năm cũng rất tốt, Tề vương phi thường vào cung làm bạn với cô cô. Mộ Phù Lan khi đó cũng thường xuyên được gặp Tề vương phi. Nhưng về sau cô cô chết, nàng trở về Trường Sa Quốc, từ đó về sau không có qua lại nữa.
Mộ Phù Lan suy nghĩ một chút, kêu thị nữ nhận lấy, lại nhờ quản sự kia chuyển lời cảm ơn của mình tới Tề vương phi. Đóng cửa xe lại, bảo thị nữ cầm, nàng thì tiếp tục dựa vào ghế ngồi.
Một lát sau, cửa cung chậm rãi mở ra, tiếng thái giám ở bên trong cao giọng hô:
– Thánh giá Thái hậu ra cung ——
Thái giám còn chưa nói hết lời, hai hàng Ngự lâm quân xếp hàng ngoài cửa cung đã quỳ xuống, các mệnh phụ cũng vội vàng xuống xe, quỳ xuống đất nghênh đón.
Mặc dù có rất nhiều người nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh.
Mộ Phù Lan theo mọi người xuống xe ngựa, quỳ gối bên xe ngựa, nhìn thấy Lưu hậu được nghi trượng vây quanh ngồi trên đỉnh liễn đi ra, đến trước cửa cung thì được thái giám đỡ lên một chiếc xe rồng sáu ngựa.
Tạ Trường Canh cũng xuất hiện. Hắn mang theo một đội hộ vệ cưỡi ngựa đi trước, dẫn xe rồng xuất phát lên đường.
Dưới bầu trời tối đen vào canh năm của mùa đông, đoàn người diễu hành thành một hàng dài qua những con phố vắng vẻ của Thượng kinh, ra khỏi cổng thành và hướng đến chùa Hộ Quốc ở bên ngoài thành.
Mộ Phù Lan ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt lại, giống như đang nhập định.
Chùa Hộ Quốc có cao tăng, nghe nói tụng kinh Phạn khánh, vong linh có thể tiêu nghiệt giải oan. Đời trước, sau khi Tạ Trường Canh lên làm hoàng đế đã cho xây dựng Minh Đường phía sau Tháp Lâm chùa Hộ Quốc cho Nguyên hậu đã thay mình chết trong tay kẻ địch, để tăng nhân trong chùa ngày đêm tụng kinh siêu độ vong linh cho nàng. Thế nhưng một sợi hồn phách của nàng mấy độ bồi hồi, trôi giạt từ từ, chung quy nàng vẫn không thể buông bỏ được những ràng buộc cuối cùng trên thế gian này.
Trong mười năm, nàng chưa từng đi, nhìn hắn truy phong mình làm Nguyên hậu, ban cho nàng một loạt thụy hiệu tốt đẹp, xây cho nàng một điện tích linh ở trong cung, xây cho nàng một Minh Đường trong Tháp Lâm, siêu độ vong linh cho nàng, thậm chí về sau còn giết Thích Linh Phượng.
Nhưng tất cả những gì hắn làm chỉ là sự tự lừa mình dối người, lố bịch và dối trá mà thôi.
Càng đến gần chùa Hộ Quốc trời cũng dần dần sáng.
Mộ Phù Lan mở mắt, lặng lẽ vén một góc rèm ấm áp, nhìn về phía trước.
Tạ Trường Canh dẫn đầu đội hộ vệ, luôn đi theo sát xe ngựa của Lưu hậu, rất trung thành tận tụy.
Dương thái giám và mấy đồ đệ của ông ta cưỡi ngựa theo sau.
Mộ Phù Lan biết Tạ Trường Canh sẽ không ở thượng kinh lâu. Hơn nữa hiện tại, biên giới Hà Tây do hắn quản lý cũng không yên ổn, người phương Bắc vẫn luôn dòm ngó, đoán chừng cuối năm hoặc đầu năm sau hắn sẽ trở về Hà Tây.
Mộ Phù Lan lo lắng chính là hắn đi rồi mình sẽ ở đâu.
Nếu họ là một vợ chồng bình thường, nàng sẽ biết rõ mình nên ở đâu. Trượng phu yêu thê tử, tất nhiên sẽ mang nàng đi Hà Tây nhậm chức cùng mình. Nếu như coi hiếu thảo là lớn nhất, nàng sẽ phải quay về quê quán huyện Tạ phụng dưỡng mẫu thân hắn
Mà hiện tại, hai hướng đi này hiển nhiên đều không thể.
Mộ Phù Lan tin tưởng mọi hành vi của mình sau khi đến kinh thành sẽ không khiến Lưu hậu quá nghi ngờ. Nàng đang nghĩ đến loại tình huống thứ ba mà vương huynh nàng cũng từng lo lắng. Mình sẽ bị Lưu hậu lấy lý do nào đó giữ lại thượng kinh, làm con tin của Trường Sa Quốc.
Nếu có thể, nàng cần phải nhanh chóng tìm một người bên cạnh Lưu hậu làm tai mắt, để cho nàng có thể kịp thời biết được hướng đi của Lưu hậu mà kịp thời phòng bị trước. Chẳng những hiện tại cần gấp, nếu có thể vượt qua ải này, mình cũng có tai mắt ở trong cung, sau này trở về Trường Sa Quốc cũng sẽ có ích.
Ánh mắt của Mộ Phù Lan dừng lại trên lưng thái giám tên Tào Kim một lúc rồi hạ rèm xuống. Đi vào thượng kinh, từ lúc Tào Kim đến truyền lời, nàng nhận ra thái giám trẻ tuổi này chính là đại thái giám ở bên cạnh Tạ Trường Canh mười năm sau. Mộ Phù Lan suy đoán, rất có khả năng gã là mật thám của Tạ Trường Canh ở bên cạnh Lưu hậu.
Tạ Trường Canh là người cực kỳ cẩn thận, đặc biệt sau khi hắn làm hoàng đế, trong mười năm, Mộ Phù Lan tận mắt nhìn thấy hắn rất không tin tưởng đối với người khác. Hắn biết cách sử dụng người, thủ hạ có nhiều người tài, nhưng lại không có thần tử tâm phúc có thể tin tưởng, bao gồm cả những bộ hạ cũ của hắn.
Điều này càng đặc biệt đúng trong hậu cung.
Hắn không cho phép Thích hậu bước vào tẩm điện một bước, cực kỳ thận trọng trong việc ăn uống. Hắn siêng năng chính vụ, hàng đêm phê duyệt tấu chương cho đến tận đêm khuya muộn, luôn có một thanh kiếm nằm trên bàn làm việc. Dưới gối ngủ của hắn cũng có giấu chủy thủ, mà phi tần ngự hạnh xong thì bị tiễn đi ngay, không cho phép ở lại qua đêm.
Trong gần mười năm, không có ngoại lệ.
Chỉ có Tào Kim là khác biệt.
Tạ Trường Canh không những chỉ ăn những món Tào Kim đã nếm mà còn cho phép Tào Kim ở lại trong tẩm cung, triệu gọi bất cứ lúc nào. Nếu không có mối quan hệ cũ, làm sao một thái giám còn sót lại từ triều đại trước lại có thể nhận được sự tin tưởng của hắn như vậy?
Chiếc xe ngựa nàng đang ngồi đột nhiên xóc mạnh rồi từ từ dừng lại.
Phía trước cũng thoáng có âm thanh đang sắp xếp xe ngựa.
– Bẩm Ông Chủ, đến chùa Hộ Quốc rồi ạ.
Giọng quản sự vang lên bên ngoài xe.
Mộ Phù Lan lại vén rèm độn bông lên nhìn ra bên ngoài.
Phía trước là chân núi, sương sớm còn đọng lại trên núi, một bậc thềm thẳng tắp rộng hơn trượng dẫn thẳng lên giữa núi, nối liền cổng chùa Hộ Quốc với chân núi.
Ánh mặt trời buổi sáng vừa mới mọc, chiếu rọi vào cánh cổng uy nghiêm của ngôi chùa, một nhóm tăng nhân đang nhanh chóng đi ra khỏi cổng để đón Lưu hậu.