Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 43

Gió đêm thổi mạnh khắp nơi, một nhóm người cùng một đứa trẻ đang cưỡi ngựa trên con đường dưới ánh trăng.

Nhóm thủ hạ của Tạ Trường Canh Canh không bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ một mình đi đến Liên Thành và trở về với một đứa bé trên tay. Khi đứa bé xuất hiện trước mặt họ, nó chỉ mặc một chiếc áo lót, đi chân trần và quấn một chiếc chăn. Rõ ràng là nó đã được bế ra khỏi giường.

Họ không biết cậu bé là ai hay tại sao Tạ Trường Canh lại muốn đưa cậu đi cùng, nhưng xét đến hành vi bất thường của Tạ Trường Canh trong vài ngày qua, không khó để đoán rằng đứa bé này chắc chắn có quan hệ họ hàng với Ông Chủ. Đã là chuyện giữa hai vợ chồng, nào có ai dám hỏi một câu, họ đành đi theo hắn lên đường, mãi cho đến lúc này.

Khi màn đêm buông xuống, Tạ Trường Canh cúi đầu liếc nhìn đứa bé bị khóa chặt trong chăn ngồi trên yên ngựa phía trước. Sau khi được đưa ra ngoài, lúc đầu cậu nhóc vẫn liên tục vặn vẹo và vùng vẫy, giống như một chú hổ nhỏ giận dữ với nguồn năng lượng vô tận, giằng co tới hiện tại, chắc là cậu nhóc đã kiệt sức, không còn chút sức lực nào nữa.

Cách một tầng chăn mỏng, Tạ Trường Canh cảm thấy một cơ thể nhỏ bé bên trong chăn nhẹ nhàng dựa vào người hắn theo tốc độ chạy và xóc nảy của con ngựa dưới háng hắn. Cảm giác này với hắn mà nói rất lạ lẫm. Tựa như một cục bông gòn dựa vào người, không chỉ vậy, còn mang lại cho hắn cảm giác giống như lúc hắn ôm người phụ nữ kia trong tay.

Vừa nghĩ tới con gái Mộ thị, lại nghĩ đến khuôn mặt giống hệt với nàng của đứa bé này, Tạ Trường Canh lại thấy khó chịu đến khó tả.

Hắn vô thức ngả người ra sau, thân hình nhỏ bé dưới chăn đột nhiên mất đi sức chống đỡ, lắc lư trên lưng ngựa gồ ghề, sắp ngã xuống, Tạ Trường Canh lại đưa tay ra túm lấy cậu nhóc.

Hắn dừng ngựa, nhìn bốn phía, nói với tùy tùng:

– Tìm một chỗ nghỉ qua đêm đi.

Một lát sau, đoàn người dừng chân tại một ngôi miếu thổ địa hoang vắng gần đó.

Bất cứ địa phương nào có dân chúng sinh sống, ở mỗi thị trấn hay thậm chí là thôn xóm, đều có một miếu thổ địa hoặc miếu sơn thần, chúng có kích thước lớn nhỏ khác nhau, một số được thờ phụng, một số bị bỏ hoang. Đó là sự khác biệt duy nhất.

Hằng năm đi lại bên ngoài, địa phương không có dịch xá, qua đêm tại các ngôi miếu hoang còn thuận tiện hơn so với việc tá túc ở nhà người dân.

Sau khi bước vào, vài tùy tùng theo phép vái lạy bức tượng đã bị sập một nửa, sau đó kiểm tra địa hình xung quanh, cho ngựa ăn và tìm nhiên liệu để nhóm lửa, mỗi người đều dễ dàng thực hiện công việc của mình.

Tạ Trường Canh không muốn nhìn đứa bé nữa, liền xách nó xuống ngựa ném cho Lương Đoàn, tùy tùng được coi là có vẻ thân thiện nhất trong đám tùy tùng, kêu Lương Đoàn tìm một chỗ trải giường cho cậu ngủ, hắn thì đi tới cửa ngồi ở trên bậu cửa, đối mặt với vùng hoang vu tối tăm, lấy túi nước ra, mở nút chai, uống vài ngụm nước.

– Đại nhân, nó không chịu ăn gì cả!

Lương Đoàn chạy ra, vẻ mặt rất khó xử.

– Tiểu nhân đã làm nóng bánh lên cho nó ăn, nhưng dỗ kiểu gì nó cũng không chịu ăn, cũng không chịu nói gì cả.

Ban ngày khi bọn họ dừng lại ăn uống, cậu nhóc này cũng không ăn, lúc đó Tạ Trường Canh cũng không để ý tới cậu. Từ lúc bắt cậu nhóc ra ngoài, đến bây giờ cả một ngày đã trôi qua, gần như đã sáu canh giờ ngoại trừ một khoảng nghỉ ngắn ở giữa, thời gian còn lại hầu như đều dành cho chuyến đi gập ghềnh trên lưng ngựa.

– Không ăn gì không được đâu, nó còn nhỏ thế, nhỡ đâu……

Lương Đoàn dừng lại.

Tạ Trường Canh nhíu mày, nuốt xuống ngụm nước kia, đứng dậy bước vào.

Ở góc trong cùng của miếu thổ địa, một ngọn nến được thắp lên, rơm được trải trên mặt đất, bên cạnh là một miếng bánh mì, một ít thịt khô và một bát nước.  Hi Nhi ngồi ở trong một góc, hai tay ôm đầu gối, gục xuống đầu, thân thể co lại thành một cục nhỏ, đột nhiên nghe có tiếng bước chân đi tới, cậu ngẩng lên, thấy Tạ Trường Canh đang bước về phía mình liền ngồi thẳng lên.

– Tiểu công tử, cháu ăn chút gì đi, cả ngày không ăn gì rồi…

Lương Đoàn thấy sắc mặt Tạ Trường Canh tối sầm liền giành nói.

Mặc dù đứa trẻ được Tiết độ sứ mang về không chịu phối hợp ăn uống, thoạt nhìn cậu nhóc rất căm ghét Tiết độ sứ, nhưng điều khiến Lương Đoàn ngạc nhiên là thái độ của cậu với mình cũng không tệ lắm. Vừa rồi mình kêu cậu ăn gì đó, mặc dù cậu nhóc không chịu ăn nhưng lại không hề quậy phá với mình, bị đặt xuống đống rơm rạ thì rúc vào một góc và ngồi yên ở đó, nhìn rất đáng thương. Hơn nữa cậu lại rất thanh tú đáng yêu, nghĩ cậu còn nhỏ xíu lại bị người ta ôm ra khỏi giường mang đi, chắc là bị sợ rất nhiều, chẳng trách không ăn được gì.

Lương Đoàn cũng là một người độc thân già, thực ra có chút thương cảm cho cậu bé, sợ Tiết độ sứ nổi giận làm cậu nhóc sợ, trong lòng hối hận, nghĩ lẽ ra vừa rồi mình không nên đi tìm hắn làm gì. Tiết độ sứ tuy rằng anh minh thần võ, bách chiến bách thắng, nhưng nếu so việc dỗ dành trẻ con thì chưa chắc đã giỏi bằng mình đâu.

– Bọn thúc đều là người tốt, cháu đừng sợ, mau ăn đi, ngon lắm.

Y nở nụ cười tươi với đứa bé rúc trong góc, dỗ dành cậu.

Hi Nhi vẫn bất động như cũ.

Ánh mắt Tạ Trường Canh dừng lại trên khuôn mặt của đứa bé, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, môi khô nứt nẻ, rõ ràng là vừa đói vừa khát và không còn sức lực, thấy mình đi vào vẫn tỏ ra quật cường không chịu thua.

– Nó không ăn thì thôi, không cần cho nó ăn gì cả, để nó chết đói đi, đợi mẹ nó đến, cô ta sẽ không còn được nhìn thấy nó nữa. – Hắn lạnh nhạt nói.

Lương Đoàn ngớ người.

Tạ Trường Canh nói xong cúi xuống giả bộ muốn lấy đồ ăn đi. Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, kèm theo tiếng rơm rạ sột soạt, bóng người nhỏ bé kia bò ra từ góc nhà. Một bàn tay nhỏ đã giật lấy chiếc bánh và miếng thịt khô trước khi bàn tay to lớn của Tạ Trường Canh kịp chạm tới

Hi Nhi ôm chặt đồ ăn trong tay, mở to đôi mắt, lo lắng nhìn Tạ Trường Canh.

Tạ Trường Canh liếc mắt nhìn nó, thu tay lại, đứng thẳng người, xoay người đi ra ngoài.

Lương Đoàn cuối cùng cũng hiểu ra, suýt nữa thì phì cười thành tiếng, vội đi ra ngoài. Anh ta đã hoàn toàn bội phục Tiết độ sứ đại nhân rồi. Chẳng những bội phục hắn chỉ một câu đã khiến cho cậu nhóc chịu ăn, còn bội phục hắn có thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc từ đầu đến cuối. Bản lĩnh này anh ta thấy mình thật sự không bằng.

Tạ Trường Canh lấy một khối lương khô quay trở lại chỗ cửa miếu thổ địa. Thủ hạ của hắn đã xử lý xong mọi việc, ăn uống no nê, sắp xếp ca trực đêm xong từng người đều đi ngủ.

Tạ Trường Canh biết cậu nhóc kia rất căm ghét mình, ăn xong hắn không ngủ mà nằm tạm xuống trên một chiếc tế đàn rách nát hướng ra cửa.

Chẳng mấy chốc, tiếng ngáy của những người khác đang ngủ say vang lên.

Tạ Trường Canh nằm một lúc lâu không thấy buồn ngủ liền đứng lên đi ra ngoài cửa, bảo thủ hạ đang trực đi vào ngủ, mình sẽ trực thay hắn ta.

Người kia lắc đầu:

– Đại nhân ban ngày vất vả, ngài cứ đi ngủ đi ạ.

Tạ Trường Canh mỉm cười:

– Ngươi cũng vất vả, ta không ngủ được, ngươi đi ngủ đi.

Tùy tùng thấy hắn nghiêm túc bèn nói cảm ơn, đi vào trong ngủ.

Tạ Trường Canh kéo tế đàn lại gần, đặt ngang trước cửa miếu rồi nằm lên, đặt kiếm bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.

Đêm càng ngày càng sâu, trong một góc đột nhiên có những âm thanh sột soạt khe khẽ. Một cái bóng nhỏ xíu nhẹ nhàng trèo lên từ đống rơm bên trong, nhìn xung quanh, rồi rón ra rón rén đi qua những người lớn đang ngáy to, cậu dán vào góc tường lom khom đi ra, lúc sắp tới cửa, khi đi qua tế đàn đặt ngang cửa thì đứng lại.

Cậu nhìn thấy cánh cửa bị chặn bởi một chiếc bàn nằm ngang. Trong bóng đêm, bóng người nằm ở trên đó không hề động đậy. Hi Nhi không dám thở mạnh, đứng tại chỗ một lúc, nghĩ rằng người đàn ông kia hẳn đã ngủ rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hi Nhi biết, người này bắt mình đi nhất định muốn hại mẫu thân mình. Cậu nhìn chằm chằm người kia rất lâu, nín thở, từ từ hạ thấp người xuống sát đất, dùng cả chân tay bò qua tế đàn kia để đi. Bò ra đến ngưỡng cửa rồi, cậu lập tức đứng lên chuẩn bị dùng hết tốc lực chạy về phương hướng vừa đến thì phía sau đột nhiên có một bàn tay duỗi ra túm lấy cổ áo cậu lên, xách cả người cậu lên cao.

Tạ Trường Canh xách đứa bé đang muốn chạy trốn đến trước mặt mình, hắn cứ nghĩ cậu nhóc sẽ khóc lóc mắng chửi mình, không ngờ cậu vẫn ngậm chặt miệng giống như người câm, chỉ phẫn nộ trừng trừng với hắn, giãy giụa thật mạnh, hai chân đá lung tung vào hắn.

Trong lúc giãy giụa, có thứ gì đó rơi ra khỏi ngực cậu. Tạ Trường Canh nhìn xuống, thấy đó là nửa cái bánh còn lại và một ít thịt khô. Hắn không nhịn được, khóe miệng giật giật, nhấc cậu nhóc lên bàn, dùng bao kiếm đè cậu nhóc xuống, sau đó ấn thanh trường kiếm vào người cậu, nói:

– Nếu cháu đã không ngủ được, vậy thì cùng ta trực đêm đi.

Nói xong, hắn nằm xuống.

Nhóc con bên cạnh bị bao kiếm đè lên, lúc đầu còn giãy dụa đá chân, giống như một con cá nhỏ giãy dụa trên thớt, dần dần nhận ra mình không thể thoát ra được, cuối cùng cũng chịu nằm yên.

Hồi lâu sau, Tạ Trường Canh mở mắt ra quay đầu sang. Ánh trăng mờ chiếu qua cánh cửa vỡ của miếu thổ địa, đứa bé nằm cạnh hắn có lẽ đã cạn kiệt chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức. Cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc cuộn tròn lại, đôi mắt nhắm nghiền, vài giọt nước mắt vẫn còn đọng lại ở khóe mắt, một bàn chân nhỏ của cậu bé dính đầy bùn thò ra khỏi thành tế đàn, lơ lửng giữa không trung.

Tạ Trường Canh cất thanh kiếm nặng đi. Hắn ngắm nhìn mặt mày cậu bé, nhìn hồi lâu sau đó từ từ ngồi dậy khỏi tế đàn.

Trong bóng đêm, bóng dáng của hắn bất động.

Đột nhiên có tiếng động từ bên trong.

Lương Đoàn tỉnh lại, phát hiện đứa trẻ ngủ bên cạnh đã không thấy đâu, kinh hãi vội vàng chạy ra ngoài, thấy nó ngủ bên cạnh Tiết độ sứ, đoán ra được nó muốn chạy trốn thì bị bắt lại, bấy giờ mới thở hắt ra, vội vã xin lỗi:

– Là lỗi tiểu nhân sơ sẩy, ngủ say quá, suýt nữa để thằng bé này chạy mất. Đại nhân cứ đi ngủ đi ạ, để tiểu nhân trực đêm cho.

Tạ Trường Canh nhảy xuống khỏi tế đàn, lạnh nhạt nói:

– Ngươi ôm nó trở về ngủ đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc rạng sáng, trước khi Hi Nhi tỉnh dậy nó lại bị một chiếc chăn quấn chặt và được đưa lên lưng ngựa, tiếp tục lên đường. Nó hoàn toàn bị lạc phương hướng, càng không biết người này muốn đưa mình đi đâu. Nó chỉ biết, mình cách mẫu thân càng ngày càng xa, cuối cùng không thể nào quay về với mẫu thân được nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment