Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 44

Hàng trăm người bị thương trong trận động đất tại Lê Dương đã được điều trị, tình hình chướng lệ ở khu vực này đã dần ổn định. Mộ Phù Lan đã chuẩn bị rời đi và đến nơi tiếp theo.

Trước khi đi, nàng triệu tập những người được chọn ở địa phương đã hỗ trợ mình khám chữa bệnh ở đây, bao gồm cả Vĩnh Phúc, con gái của thủ lĩnh Lê Dương dặn do họ một số biện pháp phòng ngừa khi dùng thuốc.

Thủ lĩnh dẫn theo dân chúng đích thân đưa tiễn nàng, bày tỏ lòng biết ơn không thể diễn tả thành lời.

Thời gian này Viên Hán Đỉnh bận rộn phân phối lương thực vận chuyển từ Trường Sa Quốc đến, biết nàng sắp rời khỏi Lê Dương, liền bàn giao mọi chuyện còn lại sau đó vội vàng chạy đến chuẩn bị hộ tống nàng lên đường.

Mộ Phù Lan hỏi hắn về vấn đề lương thực, sau khi biết được mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, nàng nói:

– Bây giờ vấn đề lương thực đã được giải quyết xong, a huynh cứ đi về đi, chỗ muội không cần phải làm phiền đến a huynh nữa.

Không đợi hắn mở miệng, nàng cười nói tiếp:

– A huynh yên tâm, bọn muội đã ở đây một thời gian rồi, lúc ban đầu không biết, giờ huynh cũng tận mắt nhìn thấy rồi đấy, bất luận muội đến đâu cũng đều có dân chúng đón đưa hộ tống an toàn, còn có hộ vệ đồng hành nữa, muội an toàn lắm. Huống chi dịch bệnh cũng đang dần ổn định. Không lâu nữa muội cũng có thể trở về được rồi.

– Bên này của muội không có việc gì, so với bên này, trong nhà càng cần huynh hơn!

Công tác binh xưởng khai thác mỏ quặng sắt ở Nhữ Địa và việc huấn luyện hằng ngày ở căn cứ quân sự rất phức tạp, càng ít người biết càng tốt, không thể bàn giao cho người khác được. Hắn không ở đó, công việc tuy có vương huynh phụ trách, nhưng vương huynh thân là Trường Sa vương, sự vụ hằng ngày vốn dĩ đã rất bận bịu, thiếu Viên Hán Đỉnh, chỉ sợ huynh ấy sẽ gặp khó khăn.

Mộ Phù Lan vẫn đang chờ phân phối lương thực, hôm nay cuối cùng cũng xong việc, tất nhiên thúc giục hắn trở về sớm.

Viên Hán Đỉnh cũng biết công việc của mình rất quan trọng, chần chừ một chút rồi gật đầu.

– Thế cũng được, vậy huynh đi về trước. Những người mang đến sẽ ở lại đây bảo vệ muội.

– Muội cũng phải tự chăm sóc tốt bản thân, đừng để bị ốm. Xong việc thì nhớ về sớm.

Hắn nhìn Mộ Phù Lan, nàng có hơi gầy đi, bèn dặn dò.

Mộ Phù Lan cười nói:

– Muội biết rồi. Cảm ơn a huynh.

Nói xong, nàng đưa mắt nhìn đám người phía sau không xa, lấy ra một chiếc túi nhỏ tinh xảo thêu hoa văn địa phương, đưa cho Viên Hán Đỉnh, trong ánh mắt khó hiểu của hắn giải thích:

– Đây là Vĩnh Phúc con gái thủ lĩnh Lê Dương nhờ muội chuyển cho a huynh, nói bên trong là bùa hộ mệnh. Cô ấy cảm kích huynh trong thời gian qua đã hỗ trợ họ rất nhiều, hy vọng huynh nhận lấy, phù hộ huynh cả đời bình an.

Viên Hán Đỉnh ngẩn người, theo ánh mắt Mộ Phù Lan mà quay đầu lại, nhìn thấy trong đoàn người đi tiễn có một thiếu nữ địa phương tầm mười lăm mười sáu tuổi đang ngóng nhìn mình. Thiếu nữ kia đứng dưới cây hoa nở rộ, cô ấy mặc đồ màu xanh, lông mày hình cây liễu và mắt hình quả hạnh, khuôn mặt như trăng tròn, rất xinh đẹp, trông thấy hắn quay đầu lại nhìn mình thì hai má đỏ lựng lên quay người đi thật nhanh vòng qua cây hoa, bóng dáng biến mất ở trong đoàn người.

– A huynh, người dân ở đây tôn thờ mặt trời, đây là Vĩnh Phúc nửa đêm đã leo lên đỉnh Lê Dương cao nhất, cầu nguyện với các vị thần vào lúc mặt trời mọc đấy ạ. Đây là tấm lòng của cô gái nhỏ, a huynh nhận lấy đi.

Viên Hán Đỉnh quay trở lại nhìn Mộ Phù Lan đang mỉm cười với mình, trong lòng hiểu ra. Ông Chủ của hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn gọi hắn là a huynh, trong lòng nàng, mình vĩnh viễn là a huynh của nàng mà thôi. Nàng đang cầm bùa hộ mệnh đưa cho hắn.

Hắn đưa tay lên chậm chạp nhận lấy, thấp giọng nói:

– Làm phiền Ông Chủ, khi nào tiện nhờ muội nói cảm ơn cô ấy cho huynh nhé.

Mộ Phù Lan gật đầu, nói:

– Vậy muội đi trước đây. A huynh cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt ạ.

Viên Hán Đỉnh nhìn nàng được đoàn người đưa tiễn vây quanh, đè nén nỗi buồn trong lòng xuống rời đi.

Vĩnh Phúc lén lút chạy tới hỏi Mộ Phù Lan vừa rồi hắn có nhận bùa hộ mình của mình không. Mộ Phù Lan nói:

– Huynh ấy nhận rồi, còn nhờ tỷ chuyển lời cảm ơn tới muội đấy.

Vĩnh Phúc hai mắt sáng lên, khuôn mặt lại đỏ hồng lên, lí nhí:

– Muội cảm ơn Ông Chủ.

Trong khoảng thời gian này, con gái của thủ lĩnh đã giúp nàng rất nhiều, Mộ Phù Lan rất thích cô gái nhỏ này, gật đầu, nói:

– Tỷ đã dạy muội những phương pháp điều trị, muội nhớ kỹ nhé, tỷ đi rồi, muội phải tiếp tục chăm sóc những bệnh nhân còn chưa khỏi hẳn, nếu gặp phải vấn đề khó thì cứ đến gặp tỷ hoặc là y sĩ trong trại động kế cận.

Vĩnh Phúc gật đầu đáp vâng.

Đúng lúc này, Mộ Phù Lan nhìn thấy một cậu bé tên là Ô Cát từ phía xa chạy tới, miệng thì gọi tên mình, giống như có việc gấp, nàng tưởng bệnh tình mẫu thân cậu bé lại tái phát, vội ra đón, hỏi:

– Đệ làm sao vậy? Là mẫu thân đệ làm sao à?

– Không không ạ! Sáng nay đệ có gặp một đoàn người, họ kêu đệ dẫn đường đi tìm Ông Chủ, đệ nghi ngờ họ không phải người tốt, sợ họ có ý đồ xấu với tỷ nên mới chạy tới để báo tỷ biết ạ.

Ô Cát vừa chạy vừa đổ mồ hôi hột, thở hổn hển kể lại chuyện mình đã gặp nhóm người đó lúc trước.

Mộ Phù Lan giật mình, hỏi cậu tướng mạo người kia, Ô Cát miêu tả lại. Không đợi cậu nói hết, nàng đã đoán được người cậu miêu tả chính là Tạ Trường Canh. Nhưng điều khiến nàng khó hiểu chính là mấy ngày trước, đoàn người của hắn rõ ràng đã đi rồi, cớ gì hôm nay lại quay lại tìm mình? Càng khiến nàng khó hiểu hơn là, nếu hắn trở lại và cũng đã vào vùng Tam Miêu, cách chỗ mình không xa mấy, tại sao lại rời đi một cách đột ngột?

 Nàng ôm một bụng nghi ngờ, bảo Ô Cát kể lại toàn bộ sự việc một lần nữa, không được bỏ sót một chữ nào. Ô Cát cẩn thận nhớ lại rồi kể lại tỉ mỉ kỹ càng.

– …Đệ hỏi người dẫn đầu là ai, tìm Ông Chủ có chuyện gì, thủ hạ của người đó nói đó là phu lang của Ông Chủ.

– Rõ ràng đệ từng nghe mẫu thân và mọi người nói chuyện Viên tướng quân mới là phu lang của Ông Chủ mà, thế thì rõ ràng là người kia nói dối đúng không ạ? Đệ không chịu dẫn đường cho họ, họ bắt đệ lại, người kia ép hỏi đệ, đệ liền nói Viên tướng quân là phu lang của Ông Chủ, người kia là kẻ nói dối. Sau đó người đó liền không nói gì nữa quay trở lại, đệ thì vội vã chạy đi thông báo Ông Chủ cẩn thận.

Mộ Phù Lan nghe xong thì ngớ người. Theo như Ô Cát nói lại, Tạ Trường Canh đã quay lại, nhưng trực giác nói cho nàng hay, sự việc không hề đơn giản như thế. Nàng nhớ lại những gì hắn đã nói với mình trước khi hắn rời đi cách đây vài ngày.

Một dự cảm xấu trào dâng trong lòng nàng. Nàng trầm tư một lát, đột nhiên nhớ tới đêm hắn tiến vào Liên Thành gặp Hi Nhi, tim nàng hẫng một nhịp, cơn hoảng sợ trào dâng lên. Nàng không thể ở lại thêm nữa, lập tức buông bỏ hết thảy, vội vã chạy về Liên Thành. Trên đường đi, nàng gặp được người do Liên Thành lệnh phái đến, biết được một tin tức xấu mà nàng không muốn nghe nhất, nhưng lại là sự thật đã xảy ra rồi.

Hi Nhi bị Tạ Trường Canh cướp đi rồi!

Khoảng thời gian này, từ sau khi tới nơi này nàng cực kỳ bận rộn, lao tâm cố sức, cộng thêm bởi vì trận động đất mà số lượng người cần điều trị y tế đã tăng mạnh, lúc bận rộn nhất mệt mỏi nhất, nàng chỉ có ngồi xuống bất cứ nơi nào để nghỉ ngơi và có thể ngủ bất cứ lúc nào rảnh, căn bản không được nghỉ ngơi tốt. Vào lúc này đột nhiên nghe được tin tức này, lục phủ ngũ tạng cả người giống như bị khoét rỗng, lửa giận công tâm, trước mắt tối sầm lại.

Cơ thể nàng lảo đảo, được người bệnh cạnh đỡ lấy.

Nàng nhắm mắt lại, đợi cho đến khi sự hỗn loạn trong lồng ng.ực lắng xuống một chút, rồi từ từ mở mắt ra, bảo họ tiếp tục lên đường trở về Liên Thành.

Mộ Phù Lan đến Liên Thành, trở về chỗ ở, đứng trước giường trống, nhìn bộ quần áo nhỏ và đôi giày mà Hi Nhi chưa kịp đi vào, nước mắt không kìm được nữa mà tuôn trào ra.

Thị nữ quỳ xuống đất phía sau nàng, không dám ngẩng đầu lên.

Mộ Phù Lan vội vàng lau nước mắt, xoay người đi ra ngoài.

Mộ mụ mụ lo lắng đến mức ngã bệnh, biết nàng đã trở lại liền gắng gượng muốn xuống giường, chợt thấy nàng đi đến liền bò dậy, muốn dập đầu với nàng, nghèn nghẹn nói:

– Ông Chủ, tất cả đều do tôi, tôi vô dụng…..

Mộ Phù Lan bước nhanh tới đã lấy bà, bảo bà nằm xuống.

– Chuyện đã xảy ra cháu đã biết, không liên quan gì đến mọi người. Lúc đó kể cả cháu có ở đây chắc cũng không ngăn được hắn. Mộ mụ mụ không cần phải tự trách đâu, bà phải mau khỏe lên cháu mới yên tâm được.

Nàng an ủi Mộ mụ mụ, dặn dò thị nữ vào chăm sóc cho bà, nàng thì đi ra ngoài ra đằng trước.

Viên Hán Đỉnh biết thông tin đã đuổi tới, đang cùng Liên Thành lệnh chờ nàng. Liên Thành lệnh quỳ dưới đất, vẻ mặt vẻ xấu hổ, Viên Hán Đỉnh thì đầy nôn nóng sốt ruột, nhìn thấy Mộ Phù Lan liền bước tới, nói:

– Ông Chủ, huynh lập tức dẫn người đuổi theo, bất luận thế nào cũng phải đón tiểu công tử về. Muội ở lại đây chờ tin tức của ta.

– A huynh, hãy để muội tự đi. – Nàng nói với Viên Hán Đỉnh.

– Cũng được.Ta sẽ dẫn người đi cùng muội! Ta sẽ phái người về Nhạc Thành báo tin cho điện hạ trước. Ông Chủ chờ một chút, chúng ta sẽ xuất phát nhanh thôi.

Nói xong, hắn lập tức đi ngay.

Mộ Phù Lan gọi hắn lại.

Nàng ra lệnh cho Liên Thành lệnh đứng lên và yêu cầu tất cả mọi người đều ra ngoài hết hoặc lui ra thật xa, chỉ giữ lại một mình Viên Hán Đỉnh.

– A huynh, lần này huynh không cần đi đâu.

Hắn không thể đi được. Nếu hắn đi sẽ càng gây thêm hiểu lầm và phẫn nộ hơn mà thôi, sự việc không những không giải quyết được mà thậm chí rất có khả năng Tạ Trường Canh sẽ làm Viên Hán Đỉnh bị thương.

Sự việc đều bắt đầu từ mình, cũng nên do mình kết thúc.

– A huynh, đây là chuyện cá nhân giữa muội và hắn, tình hình cụ thể muội không tiện nói cho huynh biết. Nhưng huynh yên tâm, hắn sẽ không làm hại Hi Nhi đâu. Muội sẽ tự qua đó nói chuyện rõ ràng với hắn và mang Hi Nhi trở về. Huynh hãy tin tưởng muội.

Nàng nói với Viên Hán Đỉnh.

Viên Hán Đỉnh im lặng.

Mộ Phù Lan đã quyết tâm rồi.

– A huynh, muội biết huynh rất tốt với muội. Trong lòng huynh nhất định có rất nhiều nghi hoặc, muội thật sự không thể nói toàn bộ cho huynh biết được, nhưng muội muốn nói cho huynh biết một chuyện về Tạ Trường Canh, hắn rất có dã tâm, chí ở trên đỉnh cao.

Nàng nhìn Viên Hán Đỉnh, chậm rãi nói.

Viên Hán Đỉnh dường như giật mình hoảng hốt, nhìn nàng.

– Tuy hắn từng đồng ý không làm khó chúng ta, thậm chí bằng lòng bảo hộ chúng ta. Nhưng tất cả đều có một tiền đề đó chính là chúng ta không được cản trở tham vọng nghiệp lớn trên đỉnh cao của hắn. Nếu tới ngày đó, nếu triều đình thật sự không giữ lại Trường Sa Quốc, chúng ta gây bất lợi với hắn, hắn nhất định sẽ hy sinh chúng ta. Người duy nhất chúng ta có thể tin tưởng chỉ có chính mình mà thôi.

Những chuyện đã qua hiện về trong đầu, Mộ Phù Lan không thể nào bình tĩnh lại được.

Nàng nói:

– Tổ tiên Mộ thị ta anh liệt, con cháu công chính bình thản, hai trăm năm qua chỉ thủ ở một phương, chưa từng có hai lòng và càng chưa bao giờ thèm muốn đồ của người khác, nhưng mọi thứ trên thế giới này không phải lúc nào cũng do con người kiểm soát. Trước kia chúng ta bị hạn chế nhiều thứ, binh lực yếu kém. A huynh, không tới mấy năm thiên hạ sẽ đại loạn. Muội không muốn là kẻ địch với Tạ Trường Canh, nhưng hắn cũng không phải là người đáng tin cậy, chúng ta không thể mặc cho người khác sắp đặt mà cần phải dựa vào chính mình. Ý muội không phải chúng ta sau này nhất định phải làm thế này thế kia, mà là nếu chúng ta có một đội quân có thể chiến đấu với người khác, lòng người đoàn kết, có sự ủng hộ của đất Tam Miêu, thì sau này bất kể là ai, ngay cả Tạ Trường Canh muốn cắn nuốt chúng ta thì cũng phải cân nhắc và thận trọng.

– A huynh cũng từng nói rằng huynh chỉ cần một năm thôi, hiện giờ đang là thời điểm quan trọng nhất của Trường Sa Quốc. A huynh, huynh hãy nghe muội, huynh không cần phải lo lắng cho muội. Huynh hãy huấn luyện binh mã chúng ta thật tốt, đây mới là chuyện quan trọng nhất của huynh hiện giờ.

Viên Hán Đỉnh nét mặt phức tạp nhìn Mộ Phù Lan, suy từ hồi lâu mới nghiến răng nói:

– Người không phạm ta ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta có sống chết cũng sẽ phản kích lại. Những lời Ông Chủ nói huynh nhớ kỹ rồi. Huynh sẽ cử người hộ tống muội xong rồi huynh sẽ quay về Nhạc thành ngay.

Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Phù Lan lên đường.

Con đường nàng đi chính là quan đạo.

Theo như tính toán ban đầu của nàng, nếu nàng xuất phát từ Liên Thành và đi về phía bắc, với tốc độ này chắc hơn một tháng sau là có thể đến Hà Tây. Không ngờ rằng, nàng mới chỉ xuất phát được hơn mười ngày, lúc cần phải đi qua sông Nguyên Thủy, mấy ngày trước đã xảy ra một trận lũ lớn đã ở thượng nguồn, làm ngập cả đường, nàng bị chặn lại ở bờ nam. Sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng nàng cũng đợi được nước rút, nhưng con đường phía trước lại bị nước lũ làm hỏng, vì vậy nàng phải đi đường vòng.

Nàng rời khỏi Liên Thành vào tháng 7, trên đường đi gặp đủ khó khăn, ngày hôm nay, khi nàng đang lo lắng tột độ thì cuối cùng cũng tiến vào khu vực Hà Tây, đàn ngỗng trời từ trên đỉnh đầu nàng bay về phương Nam, cỏ khô trải dài đến tận chân trời. Lúc này đã là cuối thu tháng 10 trong năm.

Bình Luận (0)
Comment