Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 46

Tạ Trường Canh từ từ đặt bút xuống, ngước mắt nhìn khuôn mặt tiều tụy như hoa không có nước của nàng.

Đêm dài và lạnh, chung quanh im lặng, ánh nến rọi sâu vào phòng. Hắn chỉ ngồi đó, lạnh lùng nhìn cô gái kia, người vợ của hắn chỉ cách mình một cái bàn, môi mím chặt, không nói một lời.

Mộ Phù Lan hít một hơi thật dài rồi nói tiếp:

– Tam Miêu và Trường Sa Quốc tiếp giáp nhau, từ tổ tiên chúng tôi đã có giao lưu qua lại, hiện nay nơi đó đang xảy ra chướng lệ lan rộng, dân chúng đói khổ. Thời gian trước họ có đến xin giúp đỡ, trong phạm vi năng lực Mộ thị chúng tôi không thể không để ý tới họ được. Lần này tôi đi đến đó giúp họ, Viên a huynh đồng hành theo ngoài bảo vệ tôi và y sĩ ra thì cũng là muốn đảm bảo việc cho mượn lương thực thuận lợi.

– Còn chuyện đứa bé tên Ô Cát dẫn đường cho ngài tôi đã biết rồi. Câu chuyện “Ba Long” kia hoàn toàn là tin đồn vớ vẩn. Người Tam Miêu có thể nói được tiếng Hán không nhiều lắm, ngôn ngữ không thông, bấy giờ mới sinh ra nhiều hiểu lầm. Xin ngài yên tâm, trước khi tôi đi thì đã làm sáng tỏ chuyện này rồi. Còn với ngài, trước đây tôi cũng đã giải thích về quan hệ giữa tôi và Viên a huynh rồi cho nên cũng không muốn nhắc lại nữa. Bất luận ngài tin hay không, tôi cầu xin ngài, chuyện người lớn thì người lớn giải quyết, ngài muốn thế nào thì cứ nói ra, chúng ta có thể thảo luận, nhưng xin ngài đừng giận chó đánh mèo lên một đứa trẻ không biết gì cả, làm vậy sẽ khiến ngài mất thân phận.

Hắn nghe xong, bất ngờ lại bật cười, vẻ mặt như băng tan, khóe môi hiện lên từng gợn sóng. Hắn hơi đổ người về phía trước, nhìn nàng nói:

– Tạ Trường Canh ta xuất thân cự khấu, có gì mà phải mất hay không sợ mất? 

Khi hắn nói điều này, khóe môi vẫn còn đọng lại một nụ cười, nhưng Mộ Phù Lan có thể thấy rõ ràng rằng con ngươi của hắn đang phản chiếu hai đốm nến mờ nhạt, ánh mắt tối tăm.

– Vậy ngài muốn thế nào? – Nàng hỏi.

Tạ Trường Canh thong thả đứng lên, đi đến bên cạnh nàng rồi dừng lại. Hắn nhìn thẳng vào mặt nàng, quan sát một lúc rồi nói:

– Ta đang tự hỏi, chỉ là một đứa bé đầu năm vô tình gặp được và không hề có mối liên hệ sâu sắc nào, tại sao nàng lại có tình cảm sâu đậm như vậy được?

Ánh mắt hắn nhìn từ khuôn mặt nàng xuống phần váy bám bụi đất của nàng, nhìn chằm chằm vào đó một lúc.

– Nàng vì một đứa bé này mà đuổi theo một mạch tới đây, chắc là chịu khổ rất nhiều nhỉ?

Hắn nhướng môi, nhìn lại khuôn mặt gầy gò và hốc hác của nàng.

– Mộ thị, trước thì nàng không giữ phụ đạo, sau thì lừa dối ta, coi ta như một tên ngu xuẩn, đủ loại sỉ nhục này, nếu chỉ là chuyện giữa hai chúng ta thì ta cũng chẳng để tâm, nhưng đến tận lúc nàng cũng chẳng biết phải trung thực, vẫn còn thích dùng miệng lưỡi xảo quyệt với ta.

– Ta không cần biết nàng cố ý hay vô tình, nhưng tới mức này rồi mà nàng vẫn không nói sự thật với ta, thế thì trong chuyện này không ai là vô tội, bao gồm cả đứa bé ngây thơ trong miệng của nàng nữa.

Hắn từ từ nghiêng người về phía nàng, môi chạm vào tai nàng.

– Đứa bé đó là con ruột của nàng, có phải không?

Hắn hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Khuôn mặt hắn ở rất gần, như thể đang thì thầm với nàng, dụ dỗ nàng nói chuyện, hơi thở nóng bỏng của hắn chạm vào dái tai thanh tú của nàng.

Mộ Phù Lan ngoảnh mặt sang.

Hắn hơi nghiêng đầu tránh mặt nàng chạm vào mình rồi đứng thẳng dậy, nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, như thể được phủ một lớp băng giá.

Mộ Phù Lan nhắm mắt một lát rồi mở ra.

– Phải, nó là con ruột của tôi. – Nàng đáp.

– Người đàn ông kia là ai? – Mí mắt Tạ Trường Canh nảy lên, nét mặt vô cảm.

– Huynh ấy đã chết rồi. – Mộ Phù Lan nói. – Ngài còn nhớ tôi từng nói với ngài tôi có ý trung nhân không? Đứa bé kia chính là con của người đó. Trước khi đính hôn với ngài, tôi đã gặp được huynh ấy ở trên Quân Sơn. Về sau huynh ấy đã chết rồi.

Nàng nhìn khuôn mặt đang dần trở nên cứng đờ của người đàn ông đối diện.

– Tất cả đều đã là chuyện quá khứ. Tôi không muốn nhớ lại, tôi đã định cả đời này sẽ không bao giờ kể cho bất kỳ ai, nhưng vì ngài muốn tôi nói, cho nên tôi mới nói ra.

– Thật sự tôi đã có lỗi với ngài, khiến cho ngài bị sỉ nhục. Nhưng lúc trước ngài tới cầu thân cũng không phải là muốn con người tôi. Trước đó, ngài đã có được thứ ngài muốn. Mà hiện tại và cả tương lai nữa, chờ đến lúc hai chúng ta hòa li, không còn liên quan gì đến nhau nữa, bí mật này sẽ không bao giờ bị ai biết được.

– Nếu ngài vẫn khó chịu vì những nhục nhã tôi đã mang đến cho ngài, tôi xin lỗi ngài, mong ngài tha thứ cho tôi.

Mộ Phù Lan nhìn Tạ Trường Canh, nhấc tà váy lên quỳ xuống trước hắn, trịnh trọng dập đầu xuống.

Tạ Trường Canh đứng yên cúi xuống nhìn người đang quỳ dưới chân mình. Trực giác mách bảo hắn rằng lần này, cuối cùng người phụ nữ này cũng đã nói sự thật. Quả thực như lời nàng nói, lúc hắn đi cầu hôn cũng không phải cầu hôn vương nữ Trường Sa Vương nàng. Mà hắn với nàng sở dĩ hiện giờ vẫn là vợ chồng cũng chỉ bởi vì những lời hắn nói trước mặt Lưu hậu năm ngoái muốn đưa nàng rời khỏi Thượng kinh, đến nay chưa thể thôi nàng mà thôi.

Đến ngày hắn đối đầu với triều đình thì cũng là thời điểm hắn thôi nàng.

Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên vào năm ngoái khi hắn đuổi theo tới Trường Sa Quốc, Vương nữ Mộ thị này luôn khiến cho hắn cảm giác lưng như bị kim chích thì hôm nay cuối cùng cũng đã bị hắn nắm lấy được nhược điểm, quỳ xuống dưới chân hắn, dập đầu cầu xin hắn tha thứ. Cung kính, nhu thuận, hèn mọn, trước nay chưa từng có. Cũng coi như là giải tỏa cơn tức giận trong lòng, hắn hẳn là nên thỏa mãn. Nhưng hắn lại cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh, đầu ngón tay dường như tê liệt.

Nàng nói dối hắn, hắn khó chịu.

Tối nay nàng bị hắn bức ép đến mức phải cúi đầu quỳ xuống và nhận lỗi, hắn cũng không hề cảm nhận được niềm vui như hắn đã tưởng tượng.

Hắn không nói gì. Nàng vẫn quỳ dưới chân hắn, trán chạm đất, hồi lâu không đứng dậy.

Trên bầu trời xa xa, một tia chớp chói lòa xé ngang bầu trời, tiếng sấm mùa thu ầm ầm bên tai.

Tạ Trường Canh nhìn cái gáy mềm mại nhu thuận đang phủ phục dưới chân mình, mí mắt không ngừng co giật. Hắn chậm rãi nắm chặt năm ngón tay, đột nhiên xoay người, cầm lấy thanh kiếm trên bàn “keng” một tiếng, rút ​​kiếm đâm về phía nàng. Mũi kiếm đâm vào búi tóc dày trên đầu nàng, lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua búi tóc. Cổ tay cầm kiếm dừng lại một lát rồi đột nhiên hất lên, trong nháy mắt, mái tóc dài bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt bay lên như tơ nhện, lơ lửng trước mắt hắn, từ không trung rơi xuống đất, phân tán khắp nơi.

Một sợi tóc bám nhẹ vào phía trên đôi ủng của hắn.

Hắn nắm chặt thanh kiếm, cúi đầu nhìn chằm chằm vào người tóc rối bù trước mặt nhưng vẫn bất động. Hắn thở hổn hển, ném thanh kiếm xuống đất rồi bước qua người nàng đi ra cửa.

Mộ Phù Lan từ từ đứng dậy.

Mưa đêm một lúc rồi tạnh hẳn.

Sáng hôm sau, vị quản sự tiếp đón nàng tối qua đến tìm nàng, nói tiểu công tử đang ở trại ngựa. Trại ngựa ở gần Bắc Sơn, cách đây khoảng nửa ngày đi ngựa.

– Tiểu công tử vẫn mạnh khỏe bình an. Ông Chủ đã đi một chặng đường dài tới đây, nếu không chịu nổi nữa thì xin cứ nghỉ tạm tại đây, tiểu nhân sẽ đi trại ngựa đón tiểu công tử về.

Quản sự cười tươi, cung kính nói.

Trái tim treo lơ lửng suốt cả tháng trời cuối cùng cũng thả lỏng. Đôi mắt nàng sáng lên trông thấy, trên gò má tái nhợt của nàng ửng hồng huyết sắc, dung nhan của nàng ngay lập tức lấy lại vẻ rạng rỡ. Nàng ước gì có cánh bay thẳng qua đó gặp mặt con trai, làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi ở lại đây tiếp tục đợi được?

– Để ta tự mình qua đó! Làm phiền ông dẫn đường.

Nàng nói.

Xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa phủ, Mộ Phù Lan vội vã chạy ra ngoài, đang muốn lên xe ngựa xuất phát thì đột nhiên nhìn thấy một người cưỡi ngựa từ hướng ngược lại đi tới, người kia nhảy xuống ngựa hô to với quản sự:

– Tiết độ sứ đại nhân có đây không? Có chuyện lớn rồi! Đêm qua vào lúc nửa đêm, một tia chớp đã đánh vào chuồng ngựa, thiêu cháy cỏ khô và lan đến chuồng ngựa, làm ngựa trong chuồng bị hoảng loạn. Tiểu công tử mà đại nhân mang đến không thấy đâu rồi!

Tim Mộ Phù Lan đập kinh hoàng, kịp phản ứng lập tức trèo lên xe ngựa thúc giục đi mau.

Đến trưa, nàng đã tới trại ngựa.

Nàng đứng trước chuồng ngựa đã được dập lửa cách đây một giờ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào mã phu đang bận rộn liên tục đào bới dưới đống tro tàn đang bốc khói, mang ra những đống xác ngựa cháy đen, răng nàng va vào nhau lập cập, toàn thân run rẩy, cuối cùng nàng nghe thấy một giọng nói hét lớn:

– Toàn bộ đã dọn dẹp xong, 56 con ngựa! Không có thương vong!

Nàng không khống chế được cả người run rẩy, ngã ngồi xuống đất.

Khi chuồng ngựa mới được xây dựng, người ta đã tính đến khả năng cháy lan trên diện tích lớn, vì thế đã xây chuồng ngựa thành từng khu, mà đêm qua tình hình hỏa hoạn đã được phát hiện sớm, kịp thời di dời đến trại ngựa gần đó, cho nên chỉ có một vài dãy chuồng ngựa liền kề bị cháy, thương vong không lớn. Tổng số ngựa phá hàng rào và trốn thoát khỏi trại nuôi ngựa cũng được tiết lộ, khoảng 500 con, và phần lớn đã được tìm thấy vào sáng nay.

Quản sự bẩm báo xong quỳ xuống dập đầu:

– Tình hình hỏa hoạn là ngoài ý muốn, một tiếng sét đánh xuống đã kiến cho cỏ khô bốc lửa, chuồng ngựa bị cháy. Sau đó nửa đêm lại có mưa nhưng cũng không có tác dụng gì mấy. Ngựa bị hoảng loạn, rất nhiều lan can rào chắn bị phá vỡ. Lúc đó có quá nhiều chuyện xảy ra, tiểu nhân nghĩ tiểu công tử đã ngủ rồi, lại ngược gió nên cũng không để ý tới chỗ cậu ấy. Đến sáng nay lúc tiểu nhân cứu hỏa xong trở lại thì phát hiện không thấy người đâu. Tiểu nhân lập tức phái người đi tìm rồi.

– Tiểu nhân đã phụ sự gửi gắm của đại nhân, xin đại nhân giáng tội!

– Con ngựa con của nó đâu? – Tạ Trường Canh mặt âm trầm hỏi.

– Không thấy nó đâu, có lẽ là chạy theo đàn ngựa ra ngoài rồi, có lẽ…- Quản sự chần chừ, hạ thấp giọng xuống, – …Là được tiểu công tử nhân lúc hỗn loạn mang theo chạy trốn đi rồi..

Tạ Trường Canh nhớ lại lời đứa trẻ đêm đó nói với mình rằng sẽ không chạy trốn, giận giữ:

– Chắc chắn nó đã xảy ra chuyện gì rồi. Không cần lo cho ngựa! Triệu tập toàn bộ nhân thủ đi tìm người ngay cho ta! Không tìm thấy người thì ngươi mang đầu đến gặp ta!

Quản sự vâng dạ lia lịa, vừa lăn vừa bò chạy ra triệu tập nhân thủ.

Tạ Trường Canh gọi một thủ hạ tới ra lệnh đi thông báo với Lưu An, tức tốc điều binh tới đây để triển khai tìm người trong phạm vi lớn. Phân phó xong, hắn quay đầu lại, nhìn bóng người suy sụp ngồi trên mặt đất cách đó không xa, đối diện với chuồng ngựa đổ nát. Hắn đi tới đứng ở bên cạnh nàng, thấy mặt nàng tái nhợt, ánh mắt trống rỗng đang nhìn những xác ngựa bị cháy đen và biến dạng. Hắn ngập ngừng một chút, cúi xuống gần nàng hơn, dịu dàng nói:

– Nàng yên tâm, cứ đi nghỉ ngơi trước đi, Hi Nhi sẽ không làm sao. Ta đã phái người đi tìm rồi, nàng chờ tin của ta…

Hắn còn chưa nói hết, nàng đã bò dậy nói một câu “tôi cũng đi tìm”, nói xong, cũng không nhìn hắn lấy một cái đi qua người hắn.

Bình Luận (0)
Comment