Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 47

Hai ngày trôi qua, phạm vi tìm kiếm ngày càng mở rộng nhưng vẫn không có tin tức gì về tung tích của Hi Nhi. Mộ Phù Lan đi theo những người khác vào vùng đất hoang vu rộng lớn bên ngoài trại ngựa, tìm kiếm liên tục đến chiều tối ngày thứ ba cuối cùng nhận được tin tức có một đội quân lính khác được phái đi tìm kiếm đã phát hiện ra một chiếc giày trẻ em bên cạnh một đầm lầy cách đó hàng chục dặm.

Khi nàng chạy tới nơi và nhìn thấy cảnh tượng đó, máu trong người lập tức ngừng chảy.

Một chiếc giày nhỏ nằm trên mặt đất, bên cạnh là một vũng máu khô. Vài binh lính còn đang thì thầm bàn tán về dấu chân động vật mà bọn họ nhìn thấy gần đó, nói rằng ngoài móng ngựa ra còn có dấu chân sói.

-…Chắc là lành ít dữ nhiều rồi…

Tiếng nói chuyện của họ theo gió thoáng rơi vào tai Mộ Phù Lan.

Lúc Hi Nhi bị mang đi là đi chân không. Trên đường đi Tạ Trường Canh đã làm cho cậu một đôi giày, hắn nhận lấy chiếc giày từ tay binh lính cúi xuống xem xét rồi tức khắc nhận ra.

– Đây là giày Hi Nhi, có đúng không?

Một giọng nói nghẹn ngào cất lên bên tai hắn.

Hắn ngẩng lên, nhìn thấy nàng đã rưng rưng nhìn mình, từ từ bước về phía hắn hỏi.

Đối diện với đôi mắt đỏ ngầu trên khuôn mặt tái nhợt trước mặt, trong giây lát, hắn cũng không biết phải trả lời nàng thế nào.

Hắn im lặng.

– Ngài nói đi!

Nàng đột nhiên trợn mắt lạnh lùng ép hỏi.

Tiếng ồn này khiến mọi người xung quanh giật mình, tất cả đều nhìn sang, thấy tình hình này đều vô cùng kinh ngạc.

Năm ngón tay của Tạ Trường Canh chậm rãi nắm chặt chiếc giày nhỏ dính đầy bùn đất trong tay, hạ thấp giọng đáp:

– Đúng vậy.

Từ ngày Hi Nhi của nàng bị mang đi, trong lòng nàng chưa từng có một khắc bình yên, trải qua một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến nơi này, nhưng chờ đợi nàng lại là một tin tức này.

Thời gian trước, nàng không màng ăn uống, càng không thể nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt nàng sẽ hiện ra khuôn mặt Hi Nhi, hai bàn tay nhỏ ôm lấy cổ nàng, cười tươi rói gọi mẫu thân. Tinh thần của nàng đã căng thẳng như dây cung từ lâu, khi Hi Nhi mất tích, nàng đã ở bờ vực sụp đổ.

Nàng chỉ không dám nghĩ đến và cũng từ chối nghĩ tới bất kỳ khả năng xấu nào.

Nàng nín một hơi, trong lòng liên tục tự nhủ rằng Hi Nhi vẫn an toàn, chỉ là bị lạc ở một nơi không ai biết đến, con trai nàng vẫn ổn. Chính vì dựa vào một hơi thở này mà nàng vẫn luôn chống đỡ được đến hiện tại. Thế mà vào khoảnh khắc này, khi nghe được từ “đúng vậy” phát ra từ miệng hắn, cảm giác như có một sợi dây cung đột nhiên đứt phựt bên tai, ong lên.

Nàng ngã chống đầu xuống đất.

Tạ Trường Canh giật mình, vô thức đưa tay ôm lấy cơ thể mềm nhũn trong lòng, gọi nàng. Đầu nàng gục xuống ngực hắn, mắt nhắm nghiền, không phản ứng gì.

Hắn bế nàng lên, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sắp tối dần. Từ đây đến trang trại ngựa đã rất xa, không kịp quay về. Hắn ra lệnh cho thủ hạ thu đội, tìm một chỗ cao dựng lều trại, tạm thời nghỉ đêm ở đó.

Lều trại nhanh chóng được dựng lên, Tạ Trường Canh bế người vào trong lều vải và đặt nằm trên giường, sau đó gọi quân y đi cùng vào.

Quân y kiểm tra cho nàng xong bẩm báo:

– Có lẽ Ông Chủ quá mệt nhọc và lo âu, phiền muộn, vừa rồi lại nghe được tin dữ nên mới ngất đi. Cứ để Ông Chủ nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại, Tiết độ sứ không cần lo lắng.

Quân y lui ra ngoài, Tạ Trường Canh cúi xuống nhìn khuôn mặt tái xám với quầng thâm dưới ánh đèn, chậm rãi đưa tay vén góc chăn cho nàng.

Sáng hôm sau, khi trời còn sáng, Lưu An đã đến tìm hắn hỏi về những sắp xếp tiếp theo. Tạ Trường Canh đứng ngoài lều, nhìn cảnh hoang vu vô tận được bao phủ trong sương sớm, khẽ nhíu mày, một lát không phản ứng gì.

Lưu An liếc nhìn căn lều phía sau rồi hạ thấp giọng:

– Chúng ta đã tìm kiếm nhiều ngày, nhưng diện tích quá lớn, giống như mò kim đáy biển, hơn nữa hôm qua chúng ta còn thấy đôi giày kia, bên cạnh còn có dấu chân sói, rất có thể tiểu công tử đang gặp nguy hiểm. Không phải mạt tướng nói lời không hay, nhưng dù tìm được chỉ sợ cũng chỉ còn lại xương cốt mà thôi…

Đang nói, anh ta đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ trong lều sau lưng, vội vàng ngậm miệng lại.

Tạ Trường Canh kêu anh ta chờ một chút, hắn đi vào trong lều trại.

Mộ Phù Lan đột nhiên mở choàng mắt ra. Nàng nằm trong một chiếc lều khá tối tăm, đắp một tấm chăn nỉ. Phía trên tấm chăn là một chiếc áo choàng của đàn ông. Ánh mắt nàng dừng lại ở đỉnh lều, năm ngón tay nắm chặt tấm đệm nỉ dưới người, thẫn thờ một lát ngồi thẳng dậy, vén tấm chăn nỉ và cả chiếc áo choàng kia lên rồi bước ra ngoài.

Vừa mới đi được mấy bước nàng lảo đảo như sắp ngã xuống.

Tạ Trường Canh vén mành khom người đi vào thì đụng phải nàng, hắn đưa tay ra đỡ nàng dậy.

– Nàng cứ nằm nghỉ ngơi đi!

Hắn nhìn xuống khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của nàng nói.

Ánh mắt Mộ Phù Lan rã rời không có tiêu điểm, dường như không hề để ý đến hắn, đẩy hắn ra, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng bị Tạ Trường Canh nắm chặt cổ tay giữ lại.

Hắn ôm cơ thể đang giãy dụa của nàng vào lòng.

– Nếu cứ tiếp tục thế này, nàng sẽ đổ bệnh mất!

Giọng của hắn nghiêm khắc.

Mộ Phù Lan ở trong tay của hắn giống như một cành liễu sắp gãy.

– Nó có hai chiếc giày, chỉ thấy một chiếc, còn một chiếc nó đang đi! Các người dựa vào đâu mà nói nó đã chết rồi!

Đôi mắt nàng đỏ hoe, vừa vùng vẫy tuyệt vọng vừa nói.

– Buông tôi ra. Tôi phải đi tìm con tôi!

Tạ Trường Canh ôm thân thể yếu ớt kia lên, ấn trở lại trên giường nỉ, nói:

– Lát nữa nàng ăn một chút gì đó rồi quay trở về đi!

Giọng của hắn kiên quyết, không cho phép phản đối. Sau đó đứng dậy đi ra phía ngoài.

Mộ Phù Lan ngã xuống giường nỉ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, ngay sau đó nàng nghiến răng, rút ​​một chiếc trâm cài tóc trên đầu rồi đuổi theo. Nàng giơ tay lên dùng hết sức lực đâm trâm cài tóc sắc nhọn vào lưng hắn. Đầu nhọn của trâm tóc đâm xuyên qua lớp áo, xuyên qua da và đâm vào xương vai, sâu khoảng một tấc.

Thân hình của Tạ Trường Canh đột nhiên cứng đờ.

Nàng rút ra lại đâm tiếp lần nữa.

Lại một tiếng “phập” nặng nề vang lên.

Trâm cài lại đâm vào da thịt lần nữa, trong tay nàng, nó cong lại. Hắn từ từ quay đầu lại, lông mày nhíu lại, khuôn mặt hơi méo mó. Dưới ánh mắt kinh ngạc và tức giận của hắn, đôi mắt đỏ hoe chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trong mấy tháng qua của nàng lã chã nước mắt, nàng gằn từng chữ một:

– Tạ Trường Canh, tôi biết đây không phải ý đính của ngài, nhưng đây là điều ngài đáng phải nhận.

– Các ngài có thể không cần tìm nữa, tự tôi sẽ đi tìm tiếp!

– Cút đi!

Nàng đẩy người đàn ông vẫn còn cứng đờ sang một bên và bước ra ngoài.

Máu chảy ra từ lưng bị thương của người đàn ông. Lúc đầu chỉ có hai đốm đỏ sẫm thấm vào quần áo, sau đó vết máu lớn dần, lan rộng nhanh chóng, trở thành một khối. Dưới lớp quần áo, một dòng máu từ từ chảy xuống vòng eo thon chắc của hắn.

Tạ Trường Canh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đã chạy đến cửa lều chuẩn bị chạy đi, đôi mắt như nhuốm đầy máu. Hắn mím chặt môi, với thẳng cánh tay, xòe năm ngón tay ra kéo nàng lại, ném nàng lên chiếc giường nỉ, trước khi nàng kịp đứng dậy, hắn đã đè chặt chân nàng bằng một đầu gối để ngăn nàng chống cự. Sau đó hắn khóa cổ tay nàng bằng một tay, tay khác kia lấy chiếc áo khoác mà mình đã cởi ra tối qua để đắp lên người nàng cắn nó bằng răng rồi xé ra thành hai đoạn, dùng nó làm dây thừng để trói chặt tay chân nàng.

– Ta thấy nàng điên rồi. Người đàn bà điên này dám đâm ta!

Tạ Trường Canh chế ngự nàng xong, sau đó đưa tay chạm vào lưng mình, nhìn thấy bàn tay đầy máu thì nghiến răng nghiến lợi nói.

Mộ Phù Lan ngừng giãy dụa, cuộn tròn như tôm, áp mặt vào đệm nỉ, nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt, rất nhanh đã thấm ướt đệm nỉ.

Tạ Trường Canh nhìn chằm chằm nàng, hít một hơi, tức giận nói:

– Nàng ngoan ngoãn ở đây đợi cho ta! Ta phái người đi tìm kiếm là được chứ gì! Nếu người không còn ta cũng sẽ tìm được xương cốt về cho nàng!

Nói xong hắn vén mành lên đi ra ngoài.

Lưu An vừa rồi ở bên ngoài, nghe thấy bên trong lều truyền đến tiếng động kỳ lạ, nghe có vẻ giống như bên trong có hai người đang đánh nhau. Y cảm thấy bất an, nhưng lại không dám đi vào, đang đứng bên ngoài nhìn chung quanh thì trông thấy Tạ Trường Canh đi ra, sắc mặt hầm hầm giận dữ, y do dự một lát, sau đó đi tới đón.

– Truyền lệnh ta, hạ trại tại đây, lại điều hai doanh nhân mã từ Minh Uy thú gần nhất đến đây và tiếp tục đi tìm kiếm! Sống phải thấy người chết phải thấy xác! Tìm được cho ta mới thôi!

Hắn nghiêm nghị quát lên, sau đó sai người dắt ngựa của mình tới.

Lưu An sửng sốt, không dám hỏi thêm nữa, nói tuân mệnh, đang tính đi sắp xếp thì đột nhiên nhìn thấy lưng hắn nhuốm một mảng máu, nhìn kỹ thì thấy trên quần áo dính máu có hai lỗ thủng to bằng ngón tay trẻ con, giống như bị một lưỡi dao nhỏ sắc nhọn đâm vào vậy, nhìn vết máu này, vết thương chắc cũng khá sâu.

Y giật mình đuổi theo lắp bắp hỏi:

– Đại nhân, vết thương trên người ngài…

Tạ Trường Canh nắm lấy dây cương mà tùy tùng đưa cho, quay đầu lại liếc y một cái:

– Đi truyền lệnh đi!

Lưu An nghiêm túc khẳng định, chỉ một lúc trước, Tiết độ sứ vẫn còn hoàn hảo từ đầu đến chân, thế mà vừa đi ra thì lưng đã bị đâm thủng hai cái lỗ rồi. Không cần nghĩ cũng biết người ra tay chính là Ông Chủ.

Đứa bé bị mất tích kia nghe nói là nghĩa tử của Ông Chủ.

Tiết độ sứ và Ông Chủ bởi vì nghĩa tử bị mất tích mà mất đi lý trí cũng là điều bình thường. Điều mà y không ngờ tới chính là khi hai vợ chồng xảy ra cãi vã, Ông Chủ thường ngày tỏ ra yếu đuối, hiền lành, đoan trang lại đối xử tàn nhẫn với Tiết độ sứ như vậy. Càng khiến cho y không nghĩ tới chính là, Tiết độ sứ chẳng nhưng bị ăn quả đắng mà rất hiển nhiên cũng thua thiệt nặng.

Thấy hắn quay đầu lại lạnh lùng nhìn mình, Lưu An không dám nhìn nữa, nói:

– Mạt tướng tuân lệnh!

……

Tạ Trường Canh sai người đưa Mộ Phù Lan bị trói tay chân về trại ngựa trước, sau đó gọi một quân y đến xử lý tạm vết thương của mình, hắn cũng gia nhập đội ngũ tìm kiếm.

Khi ngày trôi qua, vào ban đêm, binh lính cầm theo cây đuốc tiếp tục tìm kiếm.

Một đêm nữa lại trôi qua.

Sáng sớm, binh lính đi tìm kiếm suốt đêm qua đã lần lượt trở về doanh địa, báo cáo tình hình với hắn.

Vẫn không có thu hoạch gì.

Tạ Trường Canh đứng bên ngoài lều trại nhìn về phía nơi xa, tâm tình nặng nề vô cùng.

Đêm qua chính hắn cũng tìm kiếm rất muộn mới trở về. Vết thương trên lưng hắn do bị người phụ nữ điên kia đâm không nghiêm trọng lắm. Nhưng vết thương sâu vào xương, đau nhức, cực kỳ khó chịu. Tối qua sau khi về, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn không thể ngủ được.

Đứa bé kia nhỏ như thế, cho dù không gặp bất luận nguy hiểm bên ngoài nào, nhưng mất tích nhiều ngày như thế chỉ sợ nó cũng sẽ bị chết đói ở một nơi hoang vắng nào đó không biết. Khu vực này đã được tìm kiếm kỹ lưỡng, không bỏ sót một nơi nào cả. Đã không có kết quả, hôm nay sẽ di chuyển đi nơi khác để tìm kiếm thi cốt hoặc chỉ là một chiếc giày còn lại.

 Tất nhiên là hắn rất ghét người đàn bà điên kia, điều này không liên quan gì đến đứa bé cả. Nhưng nghĩ bởi vì mình bắt đứa bé kia tới đây mới dẫn đến sự việc hôm nay, tâm tình của hắn phải nói là rất nặng nề, trong lòng thậm chí còn cảm thấy sợ không dám trở về đối mặt với người phụ nữ điên kia.

Cơn đau phía sau lưng lại ập đến lần nữa.

Hắn giật giật bả vai, nhíu mày, đang muốn gọi người đến ra lệnh nhổ trại di chuyển thì đột nhiên nhìn thấy một con ngựa từ xa chạy tới, rất nhanh đã tới trước mặt.

Là tùy tùng Lương Đoàn của hắn.

Lương Đoàn cầm một chiếc giày nhỏ trong tay, còn chưa kịp xuống ngựa đã hét lớn:

– Đại nhân, tôi tìm thấy chiếc giày này ở bờ sông!

 Tạ Trường Canh tiến lên giật lấy. Đế giày đã bong ra, thoạt nhìn như không thể đi được nữa mới bị vứt đi. Tim hắn đập nhanh hơn, quát lên:

 – Tất cả mọi người đi tìm dọc theo bờ sông!

……

Trong vùng hoang dã này, có một dòng sông chảy phía sau trang trại ngựa, từ tây sang đông, quanh co và uốn lượn. Buổi trưa ngày hôm đó, Tạ Trường Canh cùng đoàn người dừng ngựa đi ngược dòng bờ sông đi lên. Hắn nhìn thấy phía trước, ở cuối tầm mắt xuất hiện hình bóng một người và một ngựa. Người thì nhỏ bé mà ngựa là con ngựa con.

Một người một ngựa bước đi tập tễnh, đang dọc theo bờ sông theo hướng ngược lên đi về phía trại ngựa.

– Là tiểu công tử! Là tiểu công tử!

Lương Đoàn hai mắt sáng lên hô to, phóng ngựa đuổi theo.

Đứa bé đang đi tập tễnh phía trước nghe thấy tiếng hô to phía sau lưng thì dừng lại, quay lại và đứng đó bất động. Tạ Trường Canh cưỡi ngựa đến gần cậu, ghìm cương ngựa rồi nhìn cậu. Đứa trẻ này mặt mũi bẩn thỉu, quần áo rách rưới, gầy gò vô cùng, ngoại trừ đôi mắt đen trắng trong veo, trên mặt và trên người hầu như không có một chỗ nào sạch sẽ. Đôi chân trần của cậu đầy vết thương và vết máu, trên tay cậu đang cầm chặt một chiếc liềm từ trang trại ngựa.

Con ngựa con đi cùng cậu có một số vết thương đã bị đóng vảy ở mông, như thể nó bị thứ gì đó cắn. Nó dừng lại phía sau cậu, thong thả ăn một ít cỏ dại trên bờ sông.

Đứa bé đang tấp ta tấp tểnh đi một mình, đột nhiên nhìn thấy đoàn người phóng ngựa đi về phía mình, cậu nhận ra họ, trên mặt nở nụ cười mừng rỡ khôn xiết, đang muốn chạy về phía họ thì lại phát hiện ánh mắt Tạ Trường Canh nhìn chằm chằm vào mặt mình, nét mặt kỳ lạ. Cậu đứng lại, che lấy khuôn mặt bẩn thỉu của mình, nụ cười tươi dần biến mất, ánh mắt lộ vẻ lo âu.

– ….Tiết độ sứ đại nhân…cháu…không phải chạy trốn đâu…Cháu bị lạc đường…Mãi mới tìm được bờ sông, đang muốn quay về trại ngựa…

– Đại nhân đừng tức giận…

Cậu chụm hai chân lại, ngón chân co lại một cách lo lắng, vừa nhìn Tạ Trường Canh vừa rụt rè nói. Tạ Trường Canh cảm thấy như có một luồng nhiệt ấm áp chảy ra từ lồng ng.ực, trong khoảnh khắc này, ngay cả cơn đau ở lưng cũng biến mất.

Hắn tung người xuống ngựa, bước tới trước mặt cậu bé đang đầy lo lắng, cúi xuống, vòng tay ôm lấy cậu và nhấc bổng nó lên cao.

– Ta không tức giận. Ta tới để mang cháu về!

Hắn nói, cuối cùng bế đứa bé bằng một tay đặt lên lưng ngựa của mình, hắn cũng trèo lên ngựa, mang nó đi cùng mình.

Bình Luận (0)
Comment