Nếu không có đò ngang, người dân bình thường sẽ không thể bơi qua tuyến đường thủy này, huống chi là vào mùa đông. Tạ Trường Canh chỉ dựa vào khả năng bơi lội phi thường có được từ việc đi trên đường thủy từ khi còn là thiếu niên, trong kích động hắn đã nhảy xuống nước và vượt sông. Mặc dù còn trẻ và khỏe mạnh, hắn đã nổi nhiều lần để bổ sung năng lượng, nhưng khi cuối cùng hoàn thành chặng đường dài này và chạm chân xuống đất cứng, hắn đã kiệt sức và gần như ngã quỵ. Hắn nằm sấp trên một bãi cỏ trên bờ, nước chảy từ đầu đến chân.
Hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc. Khi sức lực hồi phục, hắn khó khăn trèo lên, xoa xoa đôi tay và đôi chân đã gần như cứng đờ vì nước hồ, rồi đi về phía Dược lư dựa trên ký ức của mình từ nhiều năm trước.
Con đường đi thông đến lối vào Dược lư cũng bố trí vệ binh.
Hắn tránh đường này mà trèo lên ngọn núi phía sau để đi vào Dược lư. Không xa phía trước, có một thủ vệ đang đứng canh, chặn đường hắn. Hắn rút chuỷ thủ cắm ở bên hông ra, lặng lẽ đi đến sau lưng thủ vệ. Thủ vệ dường như cũng cảm nhận được sự khác thường, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị người phía sau bóp chặt cổ họng.
Ngay lúc Tạ Trường Canh định cắt cổ tên lính canh, hắn dừng lại. Hắn ngước mắt lên nhìn tòa nhà trước mặt. Sau một chút do dự, hắn đánh mạnh vào gáy đối phương khiến anh ta bất tỉnh, lôi anh ta vào bụi cây.
Bây giờ đã là sau nửa đêm rồi. Đêm hôm nay, lần đầu tiên trong đời, hắn thực hiện một động thái mạo hiểm như vậy mà không cân nhắc đến hậu quả. Sau cửa sổ có một bóng người đang đứng, hắn chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là người mà tối nay bất kể thế nào hắn cũng phải gặp bằng mọi giá.
Cuối cùng hắn đã được như ý nguyện tới gần người phụ nữ này, khi hắn đang định hiện thân lại nhìn thấy Mộ mụ mụ kia đi tới, có vẻ như đang khuyên nàng đi nghỉ ngơi. Bóng dáng của nàng biến mất sau cửa sổ, cửa sổ cũng bị đóng lại.
Tạ Trường Canh nín thở, dừng lại ở bức tường tối tăm bên ngoài cửa sổ, chờ Mộ mụ mụ rời đi. Tiếng bước chân đi xa dần, bà vú già vừa nói nhiều vừa trung thành kia cuối cùng cũng đi rồi. Nhưng bên ngoài bức tường, bóng dáng trong bóng đêm kia lại đứng đơ lại.
Tim Tạ Trường Canh đập kinh hoàng, giống như tiếng trống sắp bị đánh vỡ. Quần áo của hắn ẩm ướt và lạnh lẽo, dán chặt vào da. Lưng áo hắn ướt đẫm, không phân biệt được đó là nước hồ hay là lớp mồ hôi lạnh vừa tuôn ra.
Ngay từ khoảnh khắc hắn nhảy xuống nước và bất chấp mọi chuyện mà đến đây, hắn chỉ hận không thể chắp cánh bay tới để gặp nàng ngay lập tức.
Suốt thời gian qua, trong lòng hắn luôn có rất nhiều nghi ngờ. Hắn vẫn luôn chịu đựng, tự nhủ với mình không cần phải để ý. Cho đến vài ngày trước, hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng. Hắn không thể chịu đựng được nữa. Hắn biết, hắn cần phải có được câu trả lời của nàng mà không được giấu giếm bất cứ điều gì, để chấm dứt những rắc rối và tra tấn đã gây ra cho hắn bấy lâu nay.
Chính sự quyết tâm này đã thúc đẩy hắn đến đây vào lúc này.
Hắn không ngờ rằng nghênh đón hắn sẽ là một cảnh tượng trở tay không kịp như vậy.
Mỗi lời nàng nói về hắn đều là những câu tru tâm, hắn không thể nào phản bác, thậm chí còn nảy sinh cảm giác hổ thẹn giống như bị người ta lột trần ở trước mặt mọi người. Này thì cũng thôi, hắn vốn cũng chưa bao giờ coi mình là người tốt, thế nhưng sau đó, chuyện mà hắn nghe được mới thật sự khiến cho hắn bị sốc.
Hắn biết nàng vẫn luôn căm ghét mình. Nhưng nếu không phải tối nay vô tình nghe được, hắn sẽ mãi mãi không bao giờ biết được nàng không chỉ căm ghét hắn mà là hận hắn. Phải hận tới mức độ nào thì một người phụ nữ mới có thể tàn nhẫn với chính mình như thế, mục đích duy nhất chính là để phân rõ giới hạn với hắn thôi sao?
Hắn đã từng nghĩ rằng bị thê tử phản bội đã là một thất bại lớn nhất trong đời này của hắn rồi, những ngày tháng đã qua không thể nào tiêu tan được, mỗi khi nghĩ đến, hắn thấy phẫn nộ, căm ghét, không cam lòng và có lẽ còn có chút đau khổ nữa. Thế nhưng so với việc nàng quyết liệt tự huỷ đi sự trong sạch của mình không màng tới thanh danh cũng muốn phủi sạch quan hệ với hắn, thì những phẫn nộ, căm ghét, không cam lòng của hắn nực cười như nào.
Đêm nay hắn mới biết thế là nào là đau khổ.
Hắn không thể bước đi nổi một bước và cũng không thể rời đi.
Cơn gió lạnh thổi qua hắn từng cơn.
Hắn như thể bị đông cứng ở trong đêm đông này, trong đêm tối, hắn quay mặt về phía cửa sổ đóng chặt trước mặt, bất động, cho đến khi có tiếng động phía sau lưng mình.
– Có thích khách! Bảo vệ Ông Chủ!
Những tiếng bước chân dồn dập ùn ùn kéo đến. Một cơn đau nhói truyền đến từ lưng, như thể hắn bị một con thú có hàm răng sắc nhọn hung hăng cắn lấy. Hắn chậm chạp quay đầu lại, nhìn thấy ánh đuốc phía sau mình, có hơn mười thị vệ xông vào trong viện. Vài thủ vệ giương cung về phía hắn, một loạt mũi tên vừa rồi đã b.ắn ra từ đó.
Mộ Phù Lan khoác áo khoác vào đi ra mở cửa.
Trong viện hoả trượng sáng trưng, thủ vệ đứng ở sân đều lộ rõ sự khẩn trương. Nàng nhìn thích khách bị bao vây kia, ngây người ra. Nàng không ngờ nàng lại nhìn thấy Tạ Trường Canh. Hắn đứng cứng đờ trong tư thế kỳ lạ, ướt từ đầu đến chân, như thể vừa bò ra khỏi nước, khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt.
Như thể nghe thấy tiếng nàng đi ra, hắn cứng đờ quay cổ lại và đối mặt với nàng, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt nàng. Hắn nhìn nàng một lúc, rồi khó khăn nhấc chân lên, như thể muốn đi về phía nàng, nhưng vừa mới nhúc nhích vai, vẻ đau đớn hiện rõ trên mặt, cơ thể lảo đảo rồi ngã xuống. Bấy giờ Mộ Phù Lan mới nhìn thấy rõ sau lưng hắn bị trúng mấy mũi tên. Máu tươi đỏ thẫm từ từ chảy ra từ y phục ẩm ướt của hắn và nhỏ xuống đất.
– Ty chức không bảo vệ được chu toàn. Nhưng tên thích khách này không biết chui ra từ đâu, đã khiến Ông Chủ hoảng sợ! Ty chức đáng tội chết vạn lần!
Thị vệ trưởng tối nay chưa từng gặp Tạ Trường Canh, tất nhiên không biết hắn. Thấy thích khách bị khống chế, y vội quỳ xuống trước Mộ Phù Lan. Một lúc lâu sau vẫn không thấy nàng trả lời, y ngước lên nhìn, thấy nàng nhìn chăm chăm vào thích khách đã ngất dưới đất kia, nét mặt kỳ lạ, y tưởng nàng quá sợ hãi liền vội ra lệnh cho thủ hạ đưa thích khách đi.
Mộ Phù Lan nhắm mắt lại:
– Nâng người đó vào trong đi.
Mọi người đều ngớ người.
– Nâng vào đi.
Mộ Phù Lan cao giọng hơn, lặp lại mệnh lệnh lần nữa.
……
Như thể đã ngủ một giấc ngủ vô cùng dài, khi Tạ Trường Canh tỉnh lại từ cơn hôn mê, trong giây lát, hắn không biết mình đang ở đâu hay chuyện gì đã xảy ra. Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước khi hắn mất đi ý thức lại nhanh chóng hiện về trong tâm trí.
Hắn nhanh chóng mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ được bài trí đơn giản. Không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của thảo mộc. Hắn hiểu ra, nơi này vẫn là Dược Lư.
Hắn chịu đựng cơn đau ở lưng, giãy giụa ngồi dậy, đang muốn xuống đất thì thấy cửa mở ra, một thiếu niên hiền lành đi vào. Hắn nhận ra, thiếu niên này chính là tiểu đồng Dược Lư tên là A Đại mà năm xưa mình đã gặp lúc đi thăm hỏi Dược Ông.
A Đại thấy hắn tỉnh thì mừng rỡ, đặt đồ xuống, bước tới đỡ lấy hắn bảo hắn nằm xuống, nói đổi thuốc cho hắn, lại bảo hắn ăn chút gì đó.
– Đại nhân hôn mê đã lâu, chắc đói rồi phải không? Để tôi nấu cháo cho ngài.
Tạ Trường Canh mỉm cười gật đầu, nghe theo nằm xuống, hỏi:
– Ta ngủ bao lâu rồi?
Hắn vừa mở miệng, nghe thấy giọng nói của mình khàn khàn, giống như tiếng chiêng vỡ, vô cùng khó nghe.
A Đại nói:
– Ngài bị trúng tên sau lưng, thương tích không nhẹ, lại còn bị sốt nữa. Ngài đã hôn mê ba ngày rồi.
Tạ Trường Canh nhắm mắt một lát, khi mở mắt ra lần nữa, hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thấp giọng hỏi:
– Là Ông Chủ cứu ta à? Nàng đâu rồi?
A Đại nói:
– Ông Chủ tối qua đi rồi, cũng đưa tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn lại đại nhân và tôi ở Dược lư thôi. Ông Chủ bảo tôi phải chăm sóc đại nhân thật tốt. Trước khi đi còn dặn tôi với sức khoẻ của ngài thì hôm nay sẽ tỉnh lại, chỉ cần ngài tỉnh thì mọi thứ sẽ không đáng ngại nữa. Ông Chủ còn nhờ tôi chuyển lời cho đại nhân, bảo đại nhân nghỉ thêm mấy ngày nữa, chờ hết sốt thì hẵng đi. Ông Chủ còn cho người để lại thuyền ở bến đò dưới chân núi cho đại nhân có thể dùng bất cứ lúc nào.
Tạ Trường Canh im lặng không nói gì, để A Đại thay thuốc cho mình, thay thuốc xong, hắn lặng lẽ ăn một bát cháo, sau đó mặc y phục vào đi xuống. Vừa mới đặt chân xuống đất, hắn thấy đầu óc choáng váng, cơ thể lảo đảo sắp ngã.
A Đại vội vàng đỡ lấy hắn.
– Đại nhân ngài muốn đi đâu? Ngài vừa mới tỉnh lại, vết thương còn nặng, tốt nhất là nằm yên đi. Ngài muốn ăn gì thêm cứ nói với tôi…
Tạ Trường Canh nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, chờ cơn choáng váng kia qua đi, hắn đi ra khỏi phòng đứng yên một lát, sau đó bước đi ra ngoài.
Hắn muốn đi ra ngoài, A Đại không dám ngăn cản. Nhưng thấy hắn yếu ớt, chân bước chậm chạp, nhớ tới lời dặn dò của Ông Chủ với mình, bảo cậu phải chăm sóc người này thật tốt, cậu làm sao dám để hắn đi một mình, vì thế đành phải đi theo.
Trong núi trống trải, ngoài hai người họ ra thì không có bóng dáng người nào khác.
Hắn đi ra cửa sau, bẻ một cành cây ven đường dùng nó làm gậy chống, rồi đi theo con đường mòn trên núi từ từ đi xuống. Cả đường đi không nói lời nào, cuối cùng đi đến chỗ cây bách ngàn năm tuổi bám rễ trên mép vách đá và dừng lại. Cây bách cổ thụ có cành xoắn và tán cây cao, trên cành có hàng chục tổ chim với nhiều kích cỡ khác nhau.
Đang là ban ngày, con chim lớn đang ra ngoài kiếm ăn, chỉ còn lại một vài chú chim non trong tổ, phát ra những âm thanh ríu rít dịu dàng và trong trẻo.
Hắn đứng đó, bóng dáng cô đơn, ngước lên nhìn mấy chú chim non trên ổ, như đang trong trạng thái xuất thần. Hồi lâu, hắn rồi từ từ bước tới, ngồi xuống dưới gốc cây, dựa vào thân cây và nhắm mắt lại. Ánh nắng chiếu qua khe hở giữa các ngọn cây, chiếu xuống khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Hắn vẫn không nhúc nhích, đầu hơi nghiêng, dường như đã ngủ thiếp đi.
A Đại không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng một bên. Một lúc lâu sau, thấy lông mi hắn khẽ động, mở mắt ra, quay mặt lại, lẩm bẩm một mình:
– Ngươi đi nói cho nàng một tiếng, nếu nàng không muốn gặp ta, ta sẽ vào thành đi vào vương cung gặp nàng ấy.