Ba ngày sau, có một chiếc thuyền qua sông, nhưng người thuyền chở không phải là Mộ Phù Lan mà là Lương Đoàn. Y vội vàng lên núi đi vào Dược lư, khi nhìn thấy Tạ Trường Canh liền thở phào nhẹ nhõm. Y hành lễ xong bẩm báo họ phụng mệnh ẩn nấp chờ ở bên ngoài thành, nhưng mấy ngày liền không có tin tức của hắn, sợ hắn xảy ra bất trắc ai nấy cũng đều lo lắng sốt ruột. Đang lúc họ âm thầm dò la tìm kiếm khắp nơi thì đêm qua nhận được khẩu tin từ một cậu bé trong thôn, nói rằng hắn đang ở chỗ này. Cho nên sáng sớm nay y vội vàng đi tới nơi này.
Nói xong, y nín thở nhìn bóng người đang đứng quay lưng về phía mình, trong lòng không biết trong mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì, sao hắn lại ở chỗ này và còn bị thương, người còn gầy rộc đi rất nhiều, cực kỳ tiều tuỵ.
Tạ Trường Canh đứng bên ngoài cửa Dược lư, nhìn bóng dáng của tòa thành trì phía xa xa. Nó ở bên kia mặt nước, nhìn từ xa ở phía hắn giống như một ảo ảnh, trôi nổi ở bờ bên kia của mặt nước sương mù. Thoạt nhìn nó có vẻ rất gần, nhưng khi hắn muốn tới gần hơn thì nó lại rất xa, bị chia cắt bởi một dòng sông, hắn ở bên này, nàng ở bên kia.
Hắn đã từng công thành đoạt đất, dẫu cho tận tâm tận lực cống hiến hết sức cũng không biết thế nào là mệt mỏi, mà giờ phút này, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn lại cảm thấy mệt mỏi.
Làm sao hắn không biết, mỗi một bước đi trên con đường lên đến đỉnh cao, một xiềng xích vô hình cũng đã giam cầm hắn từ lâu. Những gông xiềng giam cầm hắn ngoài dã tâm của hắn ra còn có những người đã tụ họp quanh hắn và dùng tính mạng đi theo hắn. Với vị trí hiện tại của hắn, hắn không có tư cách buông xuôi chính mình.
Hắn biết mình sai rồi.
Hắn bây giờ nếu không phải đủ may mắn, rất có thể hắn đã trở thành một cái xác chìm xuống đáy hồ Động Đình đen kịt. Nếu đã còn sống, điều hắn nên làm bây giờ là lập tức chấm dứt sự bốc đồng ngu ngốc của mình và quay người rời đi.
Thế nhưng hắn vẫn không cam lòng.
Nếu đã tới nơi này rồi và coi như là sự bắt đầu, vậy thì mình cứ tuỳ tâm một lần đi. Còn nếu cứ thế mà rời đi, việc hắn băng qua hồ Động Đình vào ban đêm và tìm được đường sống trong chỗ chết có ý nghĩa gì nữa?
Một lần cuối cùng, hắn tự nhủ với mình như thế.
– Ta không sao, các ngươi không cần phải lo. Các ngươi cứ về Phục Châu trước đi, không cần ở lại đây chờ nữa.
– Ta còn có việc khác, làm xong rồi ta sẽ đến hội hợp với các ngươi sau.
Tạ Trường Canh thu hồi ánh mắt. Hắn quay đầu lại, nói với người phía sau như thế.
……
Phụ cận cổng phía tây của Nhạc Thành mọi người vẫn qua lại nhộn nhịp như thường lệ. Vào buổi trưa, ở cuối con đường đất dẫn đến hồ Động Đình ở vùng ngoại ô phía tây, có một người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi bước đi. Người đàn ông này khoảng 25 hoặc 26 tuổi, mặc dù mặc quần áo bình thường, đội mũ tre nhưng vẫn rất nổi bật giữa đám đông người dân địa phương khi bước về phía cổng thành.
Trong hơn nửa năm qua, Trường Sa Quốc đã liên tiếp xảy ra các sự kiện lớn, hơn nữa, chiến tranh vừa mới kết thúc, việc phòng thủ Nhạc Thành nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều. Môn tốt đã chú ý đến người qua đường thoạt nhìn không giống người bình thường chút nào này, liền ngăn hắn lại, quan sát hắn.
– Ngươi là ai? Từ đâu tới? Muốn đi đâu?
– Ta họ Tạ, Tạ Trường Canh. Ta muốn gặp Ông Chủ.
Môn tốt giật mình hoảng sợ, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng tên tuổi của Tạ Trường Canh thiên hạ này không người nào không biết, huống chi là Trường Sa Quốc?
Môn tốt không biết là thật hay giả, quay sang trao đổi với nhau vài câu, quyết định để lại vài người ở lại, một người thì vội đi bẩm báo với thừa tướng Lục Lâm.
Lục Lâm vừa nghe bẩm báo cũng bán tín bán nghi, vội vàng chạy đến cổng thành xem thế nào. Tới đó rồi, nhìn thấy nhiều người qua đường dừng lại xem, mà người đối diện chỉ nhìn một cái là ông ta nhận ra được ngay, đúng là Tạ Trường Canh. Hắn đứng một mình ở một góc gần cổng thành, sắc mặt tái nhợt, giống như huyết khí không đủ, nom giống như bị bệnh, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, dường như không hề để ý đến ánh mắt bất mãn của người dân Trường Sa Quốc đang nhìn mình.
Lục Lâm vội vàng chen qua nói:
– Sao Tần vương lại tới đây? Xin Tần vương đi theo Lục mỗ vào thành.
Trường Sa Quốc tuy đã tách khỏi triều đình, nhưng Lục Lâm vẫn không dám tỏ ra bất kính với người này.
Tạ Trường Canh hơi mỉm cười với ông, nói:
– Xin Thừa tướng chuyển lời của ta đến Ông Chủ, nói nếu Ông Chủ đồng ý gặp thì ta mới vào thành.
Lục Lâm cảm thấy rất kỳ lạ. Nom Tạ Trường Canh lúc này trông giống như một người đàn ông nghèo khổ, bệnh tật và vô gia cư, bên cạnh cũng không có tùy tùng nào, một mình tới đây hiển nhiên là không phải vì chuyện quốc gia đại sự. Nếu không phải chuyện quốc gia đại sự, vậy thì chắc hẳn là việc cá nhân liên quan đến Ông Chủ rồi.
Lục Lâm cũng không dám hỏi gì nhiều, khách sáo nói đôi câu, đồng ý sẽ đi chuyển lời. Trước khi đi, ông ta nhìn bốn phía, thấy người qua đường càng lúc càng nhiều, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Tạ Trường Canh, có người gan to còn đứng từ xa nhổ nước miếng về phía hắn, ông ta liền ra lệnh đuổi hết người qua đường đi, thiết lập một trạm kiểm soát tạm thời ở giao lộ ngay trước, người đi bộ được yêu cầu đi qua một lối khác, bên này tạm thời đóng cửa. Sau đó ông ta vội vàng đi tới vương cung gặp Mộ Phù Lan, nói lại chuyện này cho nàng.
– Ông Chủ, mặc dù ngài ấy đến đây hơi có chút đột ngột, nhưng chúng ta cũng không thể đắc tội được, cho nên ta đã an bài như vừa rồi. Nếu Ông Chủ bằng lòng gặp ngài ấy, ta sẽ lặng lẽ đưa ngài ấy vào, phòng khi ngài ấy không rời đi, tin tức bị lan truyền sẽ gây ngờ vực cho người khác, như thế thì không tốt chút nào.
Mộ Phù Lan đứng trước cửa sổ, đang lúc thất thần suy nghĩ, nghe phía sau mình có tiếng nói:
– Mẫu thân ơi, nếu mẹ không muốn gặp thúc ấy thì không cần phải đi gặp. Con sẽ đi thay mẹ, bảo thúc ấy đi.
Mộ Phù Lan quay lại, nhìn thấy Hi Nhi đi vào, nói với mình. Nàng hơi ngẩn người, định từ chối, nhưng Hi Nhi lại nói tiếp:
– Mẫu thân hãy nghe con nói, thúc ấy tới đúng lúc lắm, vừa hay con cũng muốn gặp thúc ấy một chút. Con có vài lời muốn nói với thúc ấy.
– Xin mẫu thân chấp thuận ạ. – Cậu quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu.
Mộ Phù Lan vội đỡ cậu đứng lên.
– Mẫu thân ơi, mẹ cho con đi gặp thúc ấy một lần đi.
Cậu bé lại nhắc lại lần nữa.
……
Ngoài cổng thành không có ai, chỉ có Tạ Trường Canh lẳng lặng đứng ở đó. Cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng cổng thành mở, một đứa trẻ mang trên lưng một chiếc hộp dài bước ra khỏi cổng thành.
Cậu dừng lại trước mặt Tạ Trường Canh, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào hắn.
– Tạ đại nhân, thúc đã khỏi bệnh chưa ạ?
Một lát sau, đứa bé hỏi hắn.
Tạ Trường Canh thấy ấm áp trong lòng. Từ lần từ biệt bên ngoài thành Cô Tang thấm thoắt đã qua một năm, đứa bé này giống như cây măng đã cao lên rất nhiều. Hắn nhìn cậu, vành mắt chợt căng lên, hắn chớp mắt nở nụ cười, gật đầu, nói:
– Ta đã khỏi nhiều rồi, Hi Nhi không cần lo cho ta.
Hắn đi về phía đứa bé, tới trước mặt cậu, hắn hơi cúi xuống đưa tay muốn xoa đầu cậu, đứa bé lại tránh đi.
Cậu lùi về sau một bước.
– Tạ đại nhân, thúc không cần phải chờ mẫu thân cháu đâu. Chỉ có một mình cháu tới thôi.
Vừa nói, cậu vừa tháo chiếc hộp dài đeo trên lưng ra, ôm vào lòng, cẩn thận đặt xuống đất rồi mở nắp hộp ra. Đây là hộp đựng kiếm. Bên trong hộp có một thanh kiếm dài.
Tạ Trường Canh đương nhiên nhận ra; đó chính là thanh kiếm mà hắn đã tặng cậu ngày hôm đó.
– Tạ đại nhân, cháu đến là để trả lại thanh kiếm này cho đại nhân ạ.
Tạ Trường Canh ngẩn người.
– Đại nhân, người ta nói thúc đã trở thành Tần vương, địa vị tối cao. Lẽ ra cháu cũng nên gọi thúc là Tần vương, nhưng cháu vẫn muốn gọi thúc là Tạ đại nhân giống như trước. – Đứa bé nói.
– Cháu từng hỏi mẫu thân đại nhân là người tốt hay người xấu. Mẫu thân nói thúc không phải người tốt cũng không phải người xấu. Lời mẹ nói lúc đó cháu không hiểu lắm, bây giờ vẫn thế. Nhưng mà cháu biết, đại nhân là vị đại anh hùng cháu kính phục nhất, cháu rất quý ngài, cho nên lúc thúc tặng thanh kiếm này cho cháu, cho dù mẫu thân phản đối, cháu cũng không nghe lời mà nhận lấy quà của thúc.
– Đây là vật quý giá của thúc, thúc đã tặng nó cho cháu, cháu đã định giữ gìn nó cả đời. Nhưng bây giờ để ép mẫu thân cháu mà thúc cho binh Phục Châu tấn công chúng cháu. Lúc mẫu thân cháu đi Vân Mộng, cháu hận mình vô dụng, không giúp được gì cả và càng không bảo vệ được mẫu thân.
– Cháu không hiểu chuyện triều đình, nhưng đại nhân, cho dù Trường Sa Quốc cháu có đắc tội với thúc thì thúc cũng vẫn là kẻ địch của mẫu thân cháu. Thúc là kẻ địch của mẫu thân cháu thì cũng là kẻ địch của cháu. Cho nên cháu không thể giữ lại thanh kiếm này được. Xin đại nhân hãy giữ lại nó ạ.
Đứa bé nhìn Tạ Trường Canh, nước mắt từ từ trào ra, nhưng nó cố gắng hết sức để kìm nén nước mắt.
– Tạ đại nhân, đây chính là lý do cháu cầu xin mẫu thân cho phép cháu ra đây gặp thúc. Mẫu thân sẽ không gặp thúc đâu. Cháu hy vọng thúc đừng làm phiền mẫu thân nữa. Nếu đại nhân đã khỏi bệnh rồi thì hãy mau rời khỏi nơi này đi.
Nói xong, Hi Nhi quay người bỏ chạy, nhưng chân cậu lại vấp phải một hòn đá nhỏ trên mặt đất, cậu chúi về phía trước ngã xuống đất.
Tạ Trường Canh sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới, nhấc đứa trẻ trên mặt đất lên, kiểm tra xem tay chân của nó có bị làm sao không. Hi Nhi nắm chặt tay, không muốn để hắn xem, vùng vẫy dữ dội.
Tạ Trường Canh buông tay ra, nói:
– Hi Nhi, Tạ đại nhân đã tặng cháu rồi thì sẽ không lấy lại.
Hi Nhi ngậm chặt miệng, không nói gì.
– Là Tạ đại nhân sai rồi. Thúc không nên kích động nhất thời để binh Phục Châu tấn công các cháu, thúc dã khiến cháu thất vọng rồi. Tạ đại nhân hứa với cháu, từ nay về sau thúc sẽ không đối địch với mẫu thân cháu nữa.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt đứa bé, trịnh trọng nói.
Hi Nhi ngơ ngác nhìn hắn, hai mắt rưng rưng, chần chừ một chút rồi thỏ thẻ:
– Tạ đại nhân ơi, thúc nói thật không? Thúc sẽ không gạt cháu chứ?
Tạ Trường Canh mỉm cười nói:
– Mẫu thân cháu nói đúng lắm, Tạ đại nhân không phải người tốt, chuyên đi làm chuyện xấu. Nhưng lần này thúc hứa với cháu nhất định sẽ giữ lời. Nếu thúc nuốt lời, Tạ đại nhân của cháu sau này sẽ chết trên sa trường, không có kết cục tốt.
Hi Nhi nín khóc mỉm cười. Cậu lau vội nước mắt, lắc đầu quầy quậy:
– Cháu tin tưởng thúc. Cháu không cần Tạ đại nhân có kết cục không tốt! Cháu sẽ nói lại với mẫu thân những lời thúc đã nói với cháu.
– Đại nhân, thúc thật sự khỏi bệnh rồi ạ? – Đứa bé lại hỏi lần nữa, ánh mắt lộ rõ sự quan tâm.
– Hôm đó lúc mẫu thân dẫn cháu đi, thúc còn chưa tỉnh lại. Cháu muốn bảo mẫu thân ở lại cho đến khi thúc tỉnh lại rồi hẵng đi, nhưng cháu lại không dám nói…
Tạ Trường Canh nắm lấy một bàn tay nhỏ bé của cậu, kề sát lại gần cậu hơn, nói:
– Cháu sờ trán ta là biết ngay.
Hi Nhi sờ trán hắn xong, nói:
– Thúc hết sốt rồi. Nhưng mà vết thương bị trúng tên ở lưng của thúc còn chưa khỏi hẳn, thúc phải tĩnh dưỡng thật tốt nha!
– Ừ. – Hắn đồng ý.
– Thị vệ nói, đêm hôm đó Tạ đại nhân bơi qua hồ đến, họ tưởng thúc là thích khách, cho nên mới bắn tên vào thúc. Sao đại nhân lại bơi đến đây ạ? Lại còn không né tên nữa, nguy hiểm lắm á…
– Tạ đại nhân muốn gặp mẫu thân cháu, rất rất muốn, cho nên mới bơi đến đây, thế là quên cả phải tránh tên bắn.
– Đại nhân quay về Dược Lư đi ạ, đừng đợi ở chỗ này nữa. Cháu quay về sẽ chuyển lời của thúc cho mẫu thân cháu. Cháu sẽ cầu xin mẫu thân đi gặp thúc một lần. Thúc phải nhận lỗi với mẹ đó nha.
– Ừ. Ta sẽ ở đó chờ mẫu thân cháu…
Đầu bên kia cửa thành, tiếng trò chuyện vọng tới theo từng đợt, lúc cao lúc thấp. Mộ Phù Lan lặng lẽ lui về sau một bước, sau đó quay người rời đi.
Ngày hôm sau, nàng đến Quân Sơn, đi lên núi, dọc theo sơn đạo mà nàng rất quen thuộc, cứ lang thang không có mục đích. Con đường trên núi phủ đầy cành cây chết và lá rụng, tiếng bước chân dưới váy của nàng phát ra tiếng sột soạt nhẹ. Âm thanh này khiến cho quang cảnh xung quanh càng trở nên trống trải hơn, như thể cả ngọn núi đều trống rỗng và chỉ có mình nàng bước đi một mình.
Cuối cùng nàng dừng lại và nhận ra mình đang ở cạnh cây bách cổ thụ bên vách đá. Mặt trời lặn ở phía tây, những con chim mệt mỏi trở về tổ, gió núi thổi mạnh, làm tung bay mái tóc của nàng. Nàng đứng dưới gốc cây, ngước nhìn những chú chim đang bay vòng trên ngọn cây, rồi dần chìm vào suy nghĩ. Đột nhiên, có một đôi tay đàn ông đưa ra từ phía sau và nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Nàng vẫn đứng im, từ từ nhắm mắt lại.
Người đàn ông phía sau không nói gì, cũng không có động tĩnh gì thêm. Hắn chỉ ôm nàng như vậy, từ từ siết chặt vòng tay, hoàn toàn ôm trọn cơ thể mỏng manh của nàng vào lòng, rồi ấn chặt lưng nàng vào ngực mình.
Thời gian như ngừng trôi, tiếng chim hót líu lo trên đầu cũng dần biến mất khỏi tai, cho đến khi người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai mềm mại của nàng bằng đôi môi hơi mát lạnh.
Giọng hắn rất khàn, dịu dàng nói:
– Người trong lòng mà nàng từng gặp ở Quân Sơn có phải là ta không?
Lông mi Mộ Phù Lan run rẩy lên.
Tạ Trường Canh từ từ nắm chặt vai nàng, từ từ xoay người nàng lại, để nàng đối mặt với mình.
– Ta đúng là ngu ngốc, đến bây giờ mới biết thì ra mình đã gặp nàng ở đây trước khi đi cầu thân nàng. Nàng chính là cô gái nhỏ đã gọi ta lại, và ta đã giúp nàng cứu con chim nhỏ kia lên.
Hắn nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, từ từ cúi đầu xuống và nhẹ nhàng đặt trán mình lên trán nàng.
– Lan nhi…
Hắn thì thầm tên nàng, đôi môi dịu dàng lướt nhẹ lên má nàng.
– Nàng hãy nhìn những chú chim đang trở về tổ trên cao, biết đâu một trong số chúng chính là chú chim mà ta đã cứu khỏi vách đá cho nàng ngày hôm đó…
Mộ Phù Lan đột nhiên ngoảnh mặt đi, né tránh đôi môi của hắn.
– Ngài không phải. – Nàng nói.
Tạ Trường Canh cứng đờ người.
Nàng quay mặt lại, nhìn chăm chú vào gương mặt người đàn ông này.
– Ở trong lòng thiếp, người giúp thiếp cứu con chim non ngày đó đã không còn nữa rồi.
– Tạ Trường Canh, ngài không phải huynh ấy.
Khuôn mặt Tạ Trường Canh dần dần tái nhợt, những ngón tay đang giữ chặt vai nàng cũng từ từ nới lỏng, nhưng rất nhanh, chúng lại giữ chặt nàng, giữ chặt hơn nữa.
– Nàng rõ ràng đã thích ta, vì sao sau đó lại hận ta đến mức này. Để thoát khỏi ta, nàng còn tự ra tay tàn nhẫn với mình?
– Nếu không phải đêm đó ta nghe được nàng và Mộ mụ mụ nói chuyện với nhau thì không thể tin được những gì nàng tự làm với chính mình như thế. Nếu có chuyện đã xảy ra sau khi chúng ta tách nhau mà ta không biết, vậy thì đó là lỗi của ta, nàng có thể nói cho ta biết để ta bù đắp cho nàng. Thế nhưng nàng lại đối xử với ta tàn nhẫn tuyệt tình như thế.
– Tạ Trường Canh ta rốt cuộc có tội tình gì?
Khóe mắt hắn đỏ hoe, nghiến chặt răng hỏi, giọng nói vô cùng khàn khàn.