Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 87

Vết thương của hắn không lớn nhưng rất sâu, sợ nhất chính là xuất huyết bên trong hoặc là vết thương bị thối rửa, kéo dài không khỏi. Một khi có hai dấu hiệu này, hắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Sau đêm đó, thái giám tới bẩm báo, bệ hạ tuy ngày nào cũng vẫn làm việc nhưng lại phối hợp với lời dặn của thái y, đêm nào cũng đi ngủ sớm.

Các báo cáo hàng ngày của thái y cũng xác nhận lời nói của thái giám.

Vết thương không chuyển biến xấu nữa, thái y nói, mấy ngày nay, vết thương của bệ hạ được trị liệu cẩn thận đang từ từ chuyển biến tốt đẹp. Tuy không dám nói sau này có để lại di chứng gì không, nhưng xét về bản thân chấn thương thì đó là một dấu hiệu tốt.

Bất kể Mộ Phù Lan có thực lòng quan tâm đến sự sống hay cái chết của người đàn ông đó hay không, nhưng xuất phát từ thân phận của hắn là một chúa tể tối cao của tân hoàng triều này, hắn giống như một trụ cột, là hòn đá tảng của mọi sự ổn định.

Một ngày sau khi hắn bị thương hôn mê bất tỉnh, để phòng ngừa hắn không lộ mắt khiến cho đại thần ngờ vực, Mộ Phù Lan từng bí mật triệu Lưu An tới nói sự thật và yêu cầu y giấu giếm.

Từ ngày Hi Nhi được hắn nâng đỡ lên ngôi Thái tử, cho dù nàng không muốn đến đâu thì nàng và hắn cũng đã bị ràng buộc chặt chẽ với nhau, vì vậy nàng đương nhiên hy vọng mọi điều về hắn đều tốt đẹp. Bây giờ thương thế của hắn cuối cùng cũng có chuyển biến tốt, nhưng nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm  thì lại xảy ra một chuyện khiến nàng phải hao tâm tổn sức.

Mẫu thân của Tạ Trường Canh hôm đó bị Thích Linh Phượng tấn công, sau khi được thái y cứu tỉnh lại, tuy lúc đó trông có vẻ không có gì nghiêm trọng, nhưng từ đó bà bắt đầu trở nên hoang mang, nghi thần nghi quỷ, thường xuyên mất ngủ suốt đêm. Mộ Phù Lan cùng các thái y đã chẩn trị cho bà, kê không ít thuốc an thần định tâm, nhưng sau khi uống vào cũng không mấy hiệu quả, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, đến mức vào mấy ngày trước còn xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Hôm đó, cung nhân vội vã đến báo rằng Thái hậu mơ mơ màng màng chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy mở mắt ra thì nhìn thấy một cung nữ đang hầu hạ bên giường. Có lẽ vì ánh đèn cung chiếu không rõ, bà khăng khăng nói đó là Thích thị, căm hận tột độ. Trong lúc kích động, bà không cẩn thận bị ngã xuống dưới đất đầu đập vào cạnh giường. Sau khi được cung nhân vội vàng đỡ dậy thì đột nhiên bị liệt nửa người, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Ngoại trừ Tạ Trường Canh và Hi Nhi là bà còn nhớ rõ, đến cả A Miêu hầu hạ bà nhiều năm đôi lúc bà cũng chẳng nhận ra được.

Thương thế của Tạ Trường Canh vẫn chưa khỏi hẳn, triều chính mỗi ngày vốn đã bộn bề, nay Thái hậu lại xảy ra chuyện khiến hắn càng thêm bận rộn. Mỗi ngày, hắn phải qua lại giữa ba nơi là Nghị Chính Điện, Ngự Thư Phòng và cung của Thái hậu, không đến mấy ngày trông hắn gầy rộc đi trông thấy. Mộ Phù Lan thật sự không thể làm ngơ được, nàng tự mình túc trực trước giường bệnh của Tạ mẫu. Hi Nhi biết Thái hậu vẫn còn nhận ra mình, mỗi ngày tan học trở về đều qua đây bầu bạn với mẫu thân.

Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, dù Mộ Phù Lan cùng các thái y dốc sức điều trị nhiều bề, nhưng chứng liệt nửa người của Tạ mẫu vẫn không có chuyển biến, chỉ có thể nằm yên một chỗ. Lúc tỉnh táo thì còn xem như yên ổn, nhưng khi mê mê tỉnh tỉnh, lại vô cùng khó hầu hạ.

Từ sau khi Tạ mẫu bệnh nặng, mỗi ngày, Mộ Phù Lan ngoài những việc cần thiết, hầu như sáng tối đều ở lại trong cung Thái hậu.

Ngày hôm nay, gần giờ Hợi Tạ mẫu mới đi ngủ. Mộ Phù Lan dẫn theo Hi Nhi từ bên đó trở về, đưa cậu đi vào phòng ngủ ở trắc điện nghỉ ngơi xong nàng trở về tẩm điện của mình.

Nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Được thị nữ hầu hạ tắm rửa xong nàng lên giường đi ngủ, không còn chút sức lực nào để nghĩ ngợi thêm điều gì, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi nặng nề. Ngủ chưa được bao lâu, một cung nhân của cung Thái hậu lại tới gọi, nói thái hậu vừa mới tỉnh dậy, lại nhận nhầm người hầu hạ thành Thích thị, cảm xúc bất ổn, các cung nhân rất hoảng sợ, vì thế đến chỗ nàng xin giúp đỡ.

Mộ Phù Lan lập tức ngồi dậy mặc quần áo, mái tóc dài vội vàng vấn lại qua loa, vội vã chạy đi.

A Miêu ra đón nàng, mặt mày rầu rĩ như đưa đám:

– Hoàng hậu, Thái hậu cũng không nhận ra nô tỳ nữa á! A Miêu biết thời gian này Hoàng hậu đang rất mệt, nhưng mà bên này thật sự không dỗ được Thái hậu, sợ Thái hậu nếu cứ tiếp tục thế này, lỡ sẽ xảy ra chuyện gì không hay. Bên phía bệ hạ hoàng hậu đã từng căn dặn không phải chuyện quan trọng thì không được quấy rầy, nên A Miêu đành phải bảo người đi mời hoàng hậu tới.

Mộ Phù Lan nói không sao, sau đó đi vào trong, trông thấy Tạ mẫu dựa vào đầu giường, nửa người không còn cử động được như bình thường, nhưng bàn tay còn lại vẫn có thể cử động thì vẫn đang chỉ vào một cung nữ đang quỳ trước giường, miệng lẩm bẩm mắng:

– Thích thị! Con trai ta là hoàng đế rồi, thế mà ngươi vẫn như âm hồn không tan dám tới nơi này hại ta, còn muốn hại cả con trai ta nữa? Người đâu, tới kéo nó xuống giết cho ta…

Bà ta gào lên, bàn tay đó đập mạnh xuống giường, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

Cung nữ hoảng sợ tột độ, vừa biện bạch mình không phải Thích thị, vừa không ngừng cầu xin tha mạng. Nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, cô ta quay đầu lại nhìn thấy là Mộ Phù Lan tới thì vừa lết vừa bò chạy về phía nàng, quỳ xuống sau lưng nàng, nước mắt ròng ròng, khẩn thiết van xin tha mạng.

Mộ Phù Lan bảo cung nữ này tránh đi, nàng thì lấy kim châm ra, sai người đỡ Tạ mẫu nằm yên, chuẩn bị châm cứu cho bà.

Chứng cáu kỉnh này của Tạ mẫu lúc bùng phát lên không thể nào uống thuốc an thần được mà chỉ có thể dùng kim châm vào các huyệt mới làm bà ổn định lại được.

A Miêu và cung nhân biết phải làm gì liền đi lên. A Miêu dỗ dành Tạ mẫu, cung nhân muốn chặn cánh tay còn động mạnh của bà, không ngờ ánh mắt của bà lại nhìn chằm chằm vào Mộ Phù Lan đang đi về phía mình, đột ngột, cũng không biết bà ta lấy sức lực ở đâu mà lại ngồi bật dậy, dùng bàn tay duy nhất có thể cử động được của mình tóm mạnh lấy Mộ Phù Lan. Mu bàn tay của Mộ Phù Lan lập tức bị bà cào xước cả máu, máu từ từ rỉ ra từ dưới da, gây ra cảm giác đau rát.

– Hoàng hậu sao rồi ạ?

A Miêu giật mình hoảng sợ, sau đó khóc lóc cầu xin:

– Thái hậu, bà nằm yên được không ạ? Cầu xin bà để hoàng hậu chữa cho bà đi!

Tạ mẫu cười lạnh lùng:

– Ngươi biết cái gì! Ngươi tưởng ta không nhận ra nó hả? Nó không phải người tốt gì! Nó cướp con trai ta, con trai ta là người nghe lời ta nhất, ta nói gì nó cũng nghe ta cả. Nhưng chính người phụ nữ này đã quyến rũ con trai ta, khiến cho nó nghe lời cô ta và không còn nghe lời ta nữa. Trong mắt nó không còn người mẹ ruột này nữa. Ta đánh chết cô ta…

Bà ta giãy giụa rất mạnh, lại muốn đánh Mộ Phù Lan lần nữa nhưng lại bị mấy cung nữ vội vã chạy tới giữ chặt lại. Bà ta không thể cử động được nhưng ánh mắt nhìn Mộ Phù Lan vẫn tràn đầy sự chán ghét.

Mộ Phù Lan nhíu mày, lấy khăn tay lau vết xước trên mu bàn tay sau đó xoay kim châm vào huyệt đạo. Một lúc sau, Tạ mẫu mới từ từ bình tĩnh lại, nhắm mắt lại, lẩm bẩm điều gì đó, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Mục Phù Lan thu thập đồ đạc rồi bảo cung nhân thay phiên nhau hầu hạ Thái hậu.

A Miêu mắt đỏ hoe tiễn Mộ Phù Lan ra ngoài, Mộ Phù Lan an ủi cô bé vài câu rồi quay về Tử Vi cung. Nàng vào tẩm điện, ra lệnh cho các thị nữ và cung nhân trong cung điện đi nghỉ ngơi. Rửa tay xong, nàng không hề buồn ngủ, một mình ngồi trước ngọn đèn dầu, nhìn ngọn lửa mà thất thần. Một lát sau nàng cảm thấy trên tay lại nhưng nhức, nàng xem một chút, thấy vết thương kia dường như bắt đầu sưng to lên. Nàng đứng lên đi lấy lọ thuốc mỡ có tác dụng giảm đau và đào thải độc tố.

Nàng mở chiếc hộp mà cô thường cất thuốc và nhìn vào bên trong, lục lọi nhưng không thấy thuốc mỡ đó đâu. Nàng sực nhớ ra mấy hôm trước có một cung nhân khi đi xuống bậc thang bởi vì quá tối không nhìn thấy rõ mà bị ngã, chân tay bị xước xát, nàng đã ban thuốc mỡ cho cô ta.

Mộ Phù Lan đóng tráp lại.

Đã hơn nửa đêm, nàng cũng lười gọi người đi Thái y viện lấy thuốc. Nàng tiện tay cầm chiếc khăn tay sạch đang định quấn quanh tay ứng phó tạm cho tối nay thì nghe trong tẩm điện có tiếng bước chân rất khẽ.

Nàng quay đầu lại.

Một bóng người xuất hiện trong bóng tối ở nơi không được chiếu sáng bởi đèn lồng cung điện trong phòng ngủ. Hắn dừng lại ở đó, rồi từ từ bước về phía nàng. Đèn lồng cung điện dần phản chiếu khuôn mặt của một người đàn ông bởi vì bệnh nặng mà trở nên hốc hác gầy rộc, thế nhưng mặt mày lại càng như kiếm.

Hắn tới.

Đã lâu rồi kể từ từ đêm đó hắn tỉnh lại và rời đi vào canh năm sáng sớm hôm sau, tối nay đây là lần đầu tiên hắn đi vào tẩm điện của nàng. Ngày nào hắn cũng bận rộn đến tận khuya, đêm nào cũng ngủ thẳng trong Nguyên Thần cung. Nghe nói, cung nhân trong cung từng lén lút đồn đại với nhau rằng bệ hạ không yêu thích hoàng hậu. Hoàng hậu chỉ vì nhờ Thái tử mới được đón từ Trường Sa Quốc vào Thượng kinh và ngồi lên vị trí trung cung.

Nhưng sau đó, Mộ Phù Lan nhanh chóng biết được một tin đồn khác.

Nghe kể rằng có một buổi tối, một cung nữ hầu hạ trong Nguyên Thần cung dựa vào dung mạo xinh đẹp của mình muốn làm ấm giường cho hoàng đế lúc đêm khuya phê duyệt tấu chương. Kết quả là đêm đó cô ta bị thái giám kéo ra ngoài, từ đó không còn nhìn thấy nữa. Nghe nói là cô ta bị liệt vào một trong những gian tế trong cung chưa từng bị thanh trừng trước đó. Kết cục như thế nào có thể nghĩ. Tin tức này lan truyền, tất cả cung nữ đều sợ hãi, từ đó không còn dám có suy nghĩ vượt quá quy củ nữa.

Không lâu sau, có tin đồn rằng hoàng đế bệ hạ không mở lục cung, chỉ có một mình hoàng hậu, nhưng lại không tới ngủ tại Tử Vi cung. Nguyên nhân không phải như mọi người đã suy đoán trước đó là không thích hoàng hậu mà hoàn toàn ngược lại, là hoàng hậu không yêu thích hoàng đế bệ hạ, vì thái tử cho nên mới từ Trường Sa Quốc đi vào trong cung.

Đương nhiên, những tin đồn về mối quan hệ phức tạp khó bề phân biệt giữa hoàng đế và hoàng hậu đến rồi đi như gió. Trong cung điện lạnh lẽo và quy củ nghiêm ngặt này không ai dám bàn luận về chuyện này trước mặt mọi người.

Mộ Phù Lan lặng lẽ đặt bàn tay bị thương xuống, lấy tay áo che lại.

Tạ Trường Canh dừng lại cách nàng vài bước, dừng một chút rồi nói:

– Vừa rồi xong việc ta đi thăm mẫu thân, A Miêu có nói với ta…

Ánh mắt hắn di chuyển từ khuôn mặt nàng xuống mái tóc đen xõa xuống và đến ống tay áo che giấu bàn tay nàng.

– Tay của nàng sao rồi? – Giọng nói của hắn nghe có vẻ hơi khàn.

– Không có gì đâu. Chỉ là trầy da chút thôi, hai ngày nữa là ổn thôi. – Mộ Phù Lan cười trả lời.

Hắn đã bước tới và cuối cùng dừng lại trước mặt nàng.

– Để ta xem nào.

Trong giọng nói của hắn chứa đựng sự chán nản và thương xót chính hắn cũng không phát hiện ra, chần chừ một chút, hắn đưa tay về phía nàng.

Mộ Phù Lan lại lùi lại một bước, giấu tay kia ra sau lưng mình, mỉm cười:

– Chỉ là vết xước thôi, thiếp đã xử lý xong rồi. Không sao đâu, không phải xem đâu ạ.

Hắn nhìn nàng, bàn tay dừng ở giữa chừng, sau một lát từ từ thu tay về, sau đó mở bàn tay còn lại vừa nắm chặt ra. Trong tay hắn là một bình nhỏ rất tinh xảo.

– Đây là ngọc cao tốt nhất vừa mới được Thái Y Viện chế tạo. – Hắn đặt lọ thuốc mỡ xuống.

– Từ ngày mai nàng không cần phải qua bên kia nữa. Ta không muốn khiến nàng rơi vào tình thế khó xử như này nữa. Mẫu thân ta có thái y và cũng có cung nhân hầu hạ rồi. Ta cũng sẽ tự đi thăm bà ấy. – Hắn nói.

– Đa tạ bệ hạ đã quan tâm.

Mộ Phù Lan không từ chối, chỉ cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ nhẹ.

Tạ Trường Canh vẫn chưa đi mà vẫn im lặng nhìn nàng.

Vào lúc Mộ Phù Lan không kìm được định nói mình mệt rồi muốn đi ngủ thì nghe hắn nói:

– Mấy ngày nữa, thủ lĩnh ba tộc Tam Miêu Tây Nam cùng với..

Hắn có vẻ do dự, dường như mãi sau mới hạ quyết tâm được.

– Cùng với Viên Hán Đỉnh sẽ vào kinh.

– Viên Hán Đỉnh đã có công lao to lớn đối với Trường Sa quốc, nàng muốn ta phong cho hắn cái gì cứ việc nói, chỉ cần làm được ta sẽ không tiếc.

Khi nghe đến cái tên này, nàng nhanh chóng ngước mắt lên, một nụ cười nhẹ hiện lên trong mắt, đó là ý cười vui vẻ phát ra từ đáy lòng mà hắn chưa từng nhận được ở nàng. Hắn có tư cách gì để nàng cũng mỉm cười với mình như thế?

Trước đây, ngay cả người cứu hai mẹ con nàng trong nước lửa cũng không phải trượng phu của nàng.

Tạ Trường Canh nhìn vào đôi mắt đẹp trước mắt, lồng ng.ực lại một lần nữa bị thứ gì đó chặn chặt. Phế phủ của hắn bị thương chưa khỏi hẳn dường như cũng trở nên đau nhức.

Bình Luận (0)
Comment