Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 88

Thủ lĩnh ba tộc dẫn đầu một đoàn sứ giả hùng hậu đến Thượng kinh để triều kiến và dâng cống vật lên tân triều. Đi cùng tam tộc còn có sứ giả Trường Sa Quốc. Hoàng đế tổ chức nghi lễ tiếp đón long trọng dành cho sứ đoàn của ba tộc và Trường Sa quốc, ban thưởng hậu hĩnh cho từng bên. Trong đó, phần phong thưởng dành cho Viên Hán Đỉnh lại đặc biệt khiến người ta chú ý. Hắn được phong làm Trấn Nam Đại tướng quân, công cao nhất đẳng, hưởng đất phong và tước vị được thừa kế võng thế. Không chỉ thế, mấy ngày sau, trước đêm thành viên đoàn sứ giả kết thúc triều bái và rời khỏi Thượng kinh, một thái giám đã đến dịch quán tuyên Viên Hán Đỉnh vào cung.

Đêm trước khi đi, còn được hoàng đế ban ân nồng hậu như thế, trong vô số ánh mắt hâm mộ Viên Hán Đỉnh đi ra dịch quán đi theo thái giám vào cung. Hắn đi trong bóng đêm bao phủ những lớp điện đài chồng lớp, băng qua một sân viện yên tĩnh, men theo ánh sáng của cung đăng và cuối cùng dừng lại trước một toà lầu ở tận cùng sân viện.

Thái giám dừng bước, cung kính nói:

– Mời Đại tướng quân vào trong chờ một lát.

Viên Hán Đỉnh nhìn phía trước, thấy chính giữa cửa điện có treo một tấm biển, trên đó viết ba chữ “Thanh Tâm Các”.

Hắn gật đầu đi vào.

Trong điện, đèn đuốc sáng rực, xà nhà chạm khắc hoa lệ, rèm đỏ buông nhẹ. Trên vách nam treo mấy bức thư họa, gió đêm lùa qua khung cửa sổ hé mở, khẽ khàng mang theo mùi hương hoa cỏ thoang thoảng thanh khiết lạ thường. Khung cảnh xung quanh tinh tế mà tao nhã, hoàn toàn không giống với Ngự Thư Phòng mà hắn từng tưởng. Nhìn qua, nơi này lại rất hợp với đề tự trên biển hiệu ngoài cửa tựa như một chốn tư thất dùng để bằng hữu hội đàm kín đáo. Viên Hán Đỉnh nín thở, thu liễm khí tức, đứng nghiêm giữa trung tâm đại điện, lặng lẽ chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy hoàng đế xuất hiện, trong lòng dần dấy lên nghi hoặc.

Hắn quay lại nhìn ra cửa, phát hiện vị thái giám dẫn đường ban nãy đã không biết biến mất từ lúc nào. Bốn bề tĩnh lặng, ngoài hắn ra chẳng thấy lấy một bóng người.

Viên Hán Đỉnh hơi do dự, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đang định lên tiếng gọi người thì bỗng nghe thấy từ hành lang dài phía đối diện nơi hắn vừa đi qua vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Hắn ngẩng đầu nhìn sang, trong bóng tối lờ mờ dường như có một nữ tử đang cùng cung nữ thân cận đi về phía này. Cung nữ tay cầm một chiếc cung đăng, ánh sáng từ từ rọi sáng bóng người phía sau.

Viên Hán Đỉnh đã nhận ra, cung nữ này là Đan Chu, mà cô gái đang đi về phía bên này là Mộ Phù Lan. Từ sau ngày nàng rời khỏi Trường Sa Quốc thì đây là lần đầu hai người gặp nhau.

Hắn vô cùng bất ngờ, không ngờ không đợi được hoàng đế mà lại nhìn thấy nàng tới nơi này, suy nghĩ một chút hắn hiểu ra ngay.

Từ lúc thái giám kia bước vào dịch quán và thốt ra câu đầu tiên, kỳ thực chưa từng nói rõ là hoàng đế triệu kiến. Chỉ là hắn tự cho là vậy mà thôi. Thì ra, người triệu hắn vào cung không phải là hoàng đế mà là nàng. Tuy có đôi chút bất ngờ, nhưng được gặp nàng một lần trước khi rời khỏi Thượng Kinh, hắn vẫn lấy làm mừng rỡ khôn nguôi. Hắn lập tức bước qua ngưỡng cửa, hướng về phía nữ tử đang đi tới mà nghênh đón, quỳ xuống hành lễ giữa hành lang, dập đầu thỉnh an.

Khi Mộ Phù Lan nhìn thấy hắn, ánh mắt khẽ thoáng qua một tia ngạc nhiên, sững người trong chốc lát. Nhưng rất nhanh, gương mặt nàng liền nở nụ cười, bước tới nâng hắn dậy

 Nàng bước vào điện. Viên Hán Đỉnh theo sau, dừng chân nơi cửa điện, cung kính nói:

– Thần lần này vào kinh, không chỉ may mắn được bệ hạ ban ân long trọng, phá lệ phong thưởng mà ban ngày còn có duyên diện kiến Thái tử. Thái tử đối đãi với thần vô cùng lễ độ, còn thay Hoàng hậu truyền lời thăm hỏi cùng kỳ vọng đến thần.

Mộ Phù Lan mỉm cười nói:

– Đệ tử phụng sự sư trưởng, vốn nên kính như phụ thân. Thái tử khi xưa được huynh dạy bảo cưỡi ngựa bắn cung, kính trọng huynh là lẽ đương nhiên. A huynh, trước mặt muội, xin đừng khách sáo quá như thế.

Viên Hán Đỉnh dần thả lỏng, trên mặt cũng hiện ra nụ cười.

– Chuyến vào kinh này, thần thu được rất nhiều điều. Trước lúc lên đường, có thể được Hoàng hậu triệu kiến tự mình bày tỏ lòng cảm tạ với hoàng hậu là vinh hạnh lớn lao của thần. Xin Hoàng hậu yên tâm, sau khi thần quay về nhất định sẽ tiếp tục trung thành gấp bội, không phụ thiên ân. Nếu Hoàng hậu đặc biệt triệu thần đến đây còn có việc khác, xin cứ phân phó, dù có phải lên rừng xuống biển, thần cũng quyết không từ nan!

Mộ Phù Lan mỉm cười đáp:

– Muội cũng không có việc gì đâu. Ban ngày, tuy Hi Nhi đã thay muội chuyển lời hỏi thăm đến a huynh, nhưng nghĩ đến việc huynh ngày mai đã rời kinh, đêm nay muội lại rảnh rỗi cho nên muốn gặp mặt để nói lời từ biệt. Vì muội bất tiện xuất cung, nên mới mời a huynh đến chốn này. Muội chúc a huynh trên đường thuận gió, sớm ngày bình an trở về quê nhà.

Viên Hán Đỉnh ban đầu ngỡ rằng nàng âm thầm triệu mình tới đây là vì có điều khó nói, hoặc có việc gì cần nhờ vả. Nào ngờ, chỉ đơn giản là để nói lời từ biệt, hắn lại một lần nữa dập đầu cảm tạ.

Mộ Phù Lan tiến đến đỡ hắn dậy, rồi cùng hắn hàn huyên chút chuyện về Trường Sa Quốc.

Viên Hán Đỉnh biết rõ thân phận hiện giờ của nàng đã khác xưa, chẳng còn là vị Ông Chủ nhiếp chính của Trường Sa Quốc nữa mà là mẫu nghi thiên hạ. Hắn cũng hiểu mình không tiện lưu lại lâu trong cung, nên sau một hồi trò chuyện, liền cáo từ lui bước.

Mộ Phù Lan cũng không giữ lại, tiễn hắn ra khỏi điện, nói:

– Muội chuẩn bị ít lễ vật cho Mộ mụ mụ và A Như làm phiền A huynh thuận đường mang về giúp, nhờ Mộ mụ mụ thay muội chăm sóc A Như thật tốt. Khi nào rảnh rỗi, muội sẽ trở về thăm hai người đó.

Viên Hán Đỉnh vui vẻ nhận lời. Mộ Phù Lan đứng lặng nơi bậc thềm trước điện, nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần nơi cuối hành lang u tối, nụ cười nơi khóe môi cũng theo đó dần biến mất. Nàng quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía Nguyên Thần cung dưới vòm trời đêm đen kịt kia. Nhìn một lát, không nói một lời, nàng lập tức quay người cất bước đi thẳng về hướng Nguyên Thần cung.

Cũng đã không còn sớm nhưng trong Ngự Thư Phòng vẫn sáng ánh như ban ngày. Tạ Trường Canh đang ngồi sau án thư cúi đầu xem tấu chương. Trong điện yên ắng đến mức ngay cả tiếng bút lướt trên mặt giấy cũng nghe rõ mồn một. Những cung nhân đứng hầu trong góc đều nín thở thu mình, không một ai dám gây động.

Thái giám Tào Kim đi vào đánh ánh mắt cho cung nhân, đợi trong điện chỉ còn mình và hoàng đế, y đi đến gần hắn, khom người thấp giọng bẩm báo:

– Bệ hạ, nô tỳ đã an bài thoả đáng, hoàng hậu đã qua đó rồi ạ.

– Chuyện đêm nay rất bí mật, sẽ không có người nào biết được ạ. – Tào Kim lại cẩn thận bổ sung một câu.

Ánh mắt của Tạ Trường Canh vẫn đặt trên quyển sổ gấp đang mở trước mặt, không lên tiếng. Sắc mặt hắn lạnh lùng, như thể không nghe thấy gì. Duyệt xong một quyển tấu chương, hắn khép lại, rồi đưa tay với lấy quyển khác đặt trên án thư. Nhưng ngay lúc đầu ngón tay vừa chạm tới, bàn tay chợt khựng lại. Sắc mặt hắn dần tái đi, trắng bệch. Một lát sau, dường như không thể kìm nén thêm, hắn bất chợt ho khan dữ dội.

Thái y từng nói, thương thế của hoàng đế bệ hạ hại đến phế phủ, bây giờ vết thương ngoài đã lành, nhưng bên trong vẫn cần điều dưỡng lâu dài. Nếu ngày thường khí huyết không thông, rất dễ phát sinh ho ra máu, tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Tào Kim bước lên, giúp hoàng đế xoa lưng. Thấy hắn ho đến không thể kiềm chế, sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn, đột nhiên hắn cúi đầu xuống. Khi từ từ ngẩng lên, thì trên tấu chương trước mặt hắn đã loang ra một vết máu tươi đỏ rực, trông thật đáng sợ.

Thái giám sợ ngây người, khi phản ứng lại được há miệng muốn gọi người đi mời Thái y, nhưng lại bị ngăn lại. Hoàng đế khép tấu chương lại, khẽ nhắm mắt, trầm giọng nói:

– Thái y đến cũng chỉ thế thôi. Thương thế của trẫm, trẫm tự rõ. Ngươi lui xuống, mang thuốc đến đây cho trẫm là được.

Tào Kim đỏ cả mắt, y biết rõ tính tình của hoàng đế nói một không hai, đành phải lui về phía sau. Y lùi lại đến trước cửa Ngự Thư Phòng, quay người mở cửa, định bước ra ngoài thì bỗng giật mình.

Bên ngoài cửa, có một mỹ nhân đứng đó, nét mặt ẩn chứa vẻ giận dữ

– Hoàng hậu! –  Thái giám phản ứng kịp, vội vàng lùi sang một bên, hành lễ với nàng.

Mộ Phù Lan nhấc tà váy lên bước vào Ngự Thư Phòng, nói:

– Đi ra ngoài!

Thái giám nhanh chóng quay đầu lại. Qua lớp lớp màn che, mơ hồ thấy hoàng đế vẫn cúi đầu xem tấu chương, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra, không hề chú ý đến động tĩnh ở cửa. Y do dự một chút, cẩn trọng nói:

– Hoàng hậu đột nhiên đến đây……

– Cút ra ngoài! – Mộ Phù Lan lạnh lùng thốt, sau đó bước về phía trước.

Hoàng hậu vốn tính hiền hậu, đức hạnh thâm hậu, đối đãi với người dưới luôn rộng lượng, nhưng lúc này, nàng lại biểu hiện sự cứng rắn chưa từng có. Thái giám không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu, đáp vâng rồi lặng lẽ rời đi, khép cửa lại.

Mộ Phụ Lan bước thẳng vào trong, tiến đến trước mặt hoàng đế, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, giọng hạ thấp từng chữ từng chữ nói:

– Tạ Trường Canh, đêm nay ngài làm vậy là có ý đồ gì?

Nàng chờ một lát, thấy người đàn ông vẫn ngồi ngay ngắn, ánh mắt hạ xuống, tay cầm bút vẫn đang viết chữ, dường như lời nói của nàng không hề lọt vào tai. Cơn tức giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, nàng tiến lên, mạnh tay giật lấy tấu chương mà hắn đang phê duyệt.

Cổ tay hắn hơi run lên. Đầu bút nghiêng qua, kéo theo một vết mực dài trên trang giấy.

– Hoàng đế bệ hạ, dám hỏi ngài là muốn thăm dò trung gian, hay là muốn bắt gian hai mặt?

Nàng ném mạnh tấu chương không biết là của vị đại thần nào, cười lạnh nói.

Tạ Chương Canh từ từ đặt cây bút son trong tay lên giá bút, ngẩng đầu lên nhìn nàng, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra lời.

Trong đầu Mộ Phụ Lan từ từ hiện lên cảnh tượng đêm nay: Tào Kim đến truyền lời, bảo nàng đến Thanh Tâm Các, nói hoàng đế đã triệu nàng đến đó. Nàng không rõ nguyên do nhưng vẫn đi.

Nàng hoàn toàn không ngờ, người nàng gặp ở đó lại chính là Viên Hán Đỉnh. Điều khiến nàng tức giận hơn là, Viên Hán Đỉnh rõ ràng cũng bị hiểu lầm, nghĩ rằng người triệu hắn vào cung là nàng. Nàng đã rất lâu không cảm thấy tức giận như tối nay, đến mức suốt dọc đường, tay nàng siết chặt thành quyền, không thể kìm chế được cơn run rẩy

Thấy hắn như vậy, nàng không muốn nghe hắn nói thêm gì nữa, liền nói tiếp:

– Hoàng đế bệ hạ, thiếp luôn nghĩ ngài là một người sáng suốt, nhưng giờ thiếp không thể không nghi ngờ, hành động điên rồ và ngu ngốc này đang làm nhục thiếp và Viên a huynh cũng đang làm nhục chính ngài.

– Thiếp mong ngài không có lần thứ hai nữa!

Nàng nói xong, quay người định mở cửa ra đi, nhưng sau lưng lại vang lên một giọng nói trầm thấp.

– Ta tưởng nàng và hắn hẳn có chuyện muốn nói…

Nàng dừng lại, quay đầu lại.

Hắn vẫn ngồi yên như vậy, nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng so với trước, vẻ mặt lại bình tĩnh hơn nhiều, giọng nói cũng rất điềm tĩnh.

– Nàng còn nhớ trước kia ta từng nói với nàng một câu không? Rằng ta sẽ không can thiệp vào bất kỳ việc gì của nàng.

Hắn nói, trong mắt như hiện lên hình ảnh đêm đó, lúc nàng nghe đến cái tên “Viên Hán Đỉnh”, đôi mắt bỗng ánh lên một niềm vui rạng rỡ.

– Lần này Viên Hán Đỉnh vượt ngàn dặm đường xa mà đến, ta đoán rằng nàng hẳn cũng muốn gặp hắn. Có lẽ vì để tránh điều tiếng nên hai người mới cố ý tránh chạm mặt nhau. Nhưng nếu cứ để hắn rời đi như vậy, chẳng biết lần sau hai người gặp lại là khi nào, e rằng sẽ là một điều đáng tiếc.

Hắn ngừng lại một chút.

– Nàng đến Thượng kinh vốn không phải xuất phát từ ý nguyện của mình. Dù nàng có tin hay không, ta thực lòng mong nàng có thể sống thoải mái đôi chút nơi này, cho nên mới bày ra sắp xếp như vậy. Nếu có gì mạo phạm, cũng là do ta suy nghĩ chưa chu toàn, mong nàng lượng thứ cho.

Mộ Phù Lan ngơ ngẩn. Nàng nhìn người đàn ông này.

Rõ ràng trước mặt nàng là Tạ Trường Canh—người đàn ông mà suốt hai kiếp nàng đều không thể thoát khỏi, quen thuộc đến mức như thể là một nửa thân thể nàng. Thế nhưng vào khoảnh khắc này, hoặc có lẽ là từ một lúc nào đó mà nàng không nhận ra, hắn dường như đã thay đổi, không còn là người mà nàng từng biết nữa.

Cảm giác ấy thật ra đã lặng lẽ len lỏi vào lòng nàng từ lâu, chỉ là trước kia luôn mơ hồ như có như không, chưa bao giờ rõ ràng như đêm nay. Cơn giận trong lòng nàng dần tan biến, thay vào đó là một nỗi bàng hoàng và hoang mang mơ hồ, đến chính nàng cũng không sao diễn tả được.

Nàng nhìn người đàn ông trước mặt, im lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi nói:

– Tạ Trường Canh, thiếp cảm kích vì ngài đã nghĩ cho thiếp chu đáo đến vậy. Nhưng ngài thật sự chẳng hiểu gì về Mộ Phù Lan thiếp cả.

– Thiếp nói ngài hay, nếu có một ngày thiếp muốn, thì chẳng cần ngài sắp đặt gì hết. Tự thiếp sẽ biết mình phải làm thế nào!

Bình Luận (0)
Comment